Lời mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chifuyu đứng giữa ngã tư đường. Cậu để mưa thấm ướt mái tóc đen của mình, khiến nó bám chặt vào mặt. Cơn mưa nặng hạt rửa trôi đi lớp máu đỏ trên hai bàn tay cậu. Chifuyu cứ như vậy lặng người mặc cho toàn thân đã chẳng còn khô ráo.

"Chifuyu... Chifuyu!". Takemichi chạy vội đến bên cạnh cậu. Cậu ta giật lấy khẩu súng trong tay Chifuyu. "Nghe tao, bình tĩnh đã được không?".

"Bình tĩnh?". Chifuyu nhìn sang Takemichi với đôi mắt màu xanh của băng tuyết, lạnh lùng và cũng ngập trong hận thù. "Nếu Hina-chan mất, mày có bình tĩnh nổi không?".

Takemichi lập tức không biết nói gì thêm. Cậu ta chỉ có thể đứng bên cạnh Chifuyu để chắc chắn cậu không đâm đầu vào nguy hiểm. Takemichi chợt nắm lấy tay Chifuyu. Cậu ta cúi đầu, khó khăn nói.

"Tao có thể trở về quá khứ. Chifuyu, để tao cứu mày".

"Tao không phải là người cần được cứu". Chifuyu vẫn như cũ lạnh nhạt nói.

"Có! Mày chính là người cần được cứu!". Takemichi nắm chặt bàn tay đã vì mưa mà mất đi hơi ấm vốn có của mình. Cậu ta cúi đầu để cho nước mắt hoà cùng với nước mưa. Cổ họng nghẹn đắng hét. "Nếu mày ổn thì nụ cười của mày đâu?! Màu xanh tự do của mày đâu?! Mày đã bảo vệ tao rồi. Giờ đến lượt tao bảo vệ mày. Chifuyu, để tao—".

Pằng!!!

Tiếng nổ súng lớn như rẽ đôi làn mưa trắng xoá đang không ngừng đổ xuống này. Takemichi mở lớn mắt nhìn viên đạn ghim chặt vào ngực trái của Chifuyu, người đang chắn trước mặt mình.

"Chifuyu!". Takemichi vội đỡ lấy người cậu.

Ngay sau đó, tiếng súng vang lên một cách liên tục. Takemichi phải cúi người, kéo Chifuyu vào một góc khuất của bức tường ẩm mốc.

"Chạy...đi...". Chifuyu khó nhọc nói.

"Tao không đi đâu hết!". Takemichi dùng tay ấn lên miệng vết thương. Cậu ta rút điện thoại ra gọi cứu thương.

"Tao...tự...do...rồi". Chifuyu nhắm đôi mắt của mình. Người ta nói trước khi chết, họ sẽ nhớ đến tất cả những kỷ niệm cùng với những người mình yêu thương. Hẳn là bây giờ cậu cũng thế. Chắc chắn vì thế nên những cuộc trò chuyện đến rạng sáng cùng với Baji lại hiện lên rõ ràng đến thế. Cậu lại nhớ đến những lần lũ mèo cào lên người Kazutora, khiến anh nhăn mặt như bị bắt nạt.

Cậu đã có những kỷ niệm rất đẹp rồi. Nhưng đáng buồn làm sao, cậu vẫn muốn nhìn thấy cả hai người họ.

Hối tiếc... Hối tiếc vì bọn họ chẳng thể gặp lại nhau nữa...

Cái cảm giác muốn sống này mới là thứ giết cậu nhanh hơn sự ảnh hưởng của viên đạn.

Chifuyu đã chẳng còn gì để lưu luyến lại với cuộc sống này nữa rồi. Thế nhưng cậu vẫn muốn một lần được nhìn thấy cả Baji lẫn Kazutora đứng trước mặt mình.

"Takemichi...tao... muốn gặp lại hai người họ...". Chifuyu nhăn mặt, cậu nhoè mắt nhìn lên bầu trời. Mười hai năm rồi, trái tim lành lặn của cậu đã chẳng còn như ban đầu. Nó đã bị vỡ tan thành những mảnh nhỏ, rồi giống như những hạt cát ngoài bờ biển, bị nước cuốn đi mất, chẳng thể tìm lại được nữa.

"Tao sẽ cứu mày mà Chifuyu". Takemichi chuyển bàn tay giữ vết thương nắm chặt tay cậu. Nước mắt cứ thế rơi chẳng thể ngừng được. "Tao chắc chắn sẽ cứu mày mà".

"Cảm ơn...mày...". Nhưng muộn rồi. Có thể kiếp sau bọn họ vẫn có thể gặp lại. Cậu mong là vậy.

"Tao đi đây...".

—————

🙂🙂🙂

Lúc đầu t nghĩ cốt truyện nó nhẹ nhàng lắm:)) nhưng viết nhẹ t không chịu được:)) thế nên TADAAA 🎉🎉🎉

Thôi t review luôn nè☺️

- Như tiêu đề truyện, fic này về bộ ba BajiFuyuKazu, ai dị ứng có thể bỏ qua, còn ai tò mò có thể đi tiếp

- Takemichi có khả năng trở về quá khứ

- Kết truyện đã được mặc định là ...E 🙂

-Lịch đăng truyện: 7 giờ tối vào thứ 2, 4, 6, CN vào tuần đầu tiên. Tuần sau đó t sẽ thông báo sau☺️

Mọi người đọc vui vẻ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro