Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ren lẳng lặng ra khỏi phòng.

Đi ngang qua phòng khách,nhóm Brawler đang tụ tập đầy đủ tại đó,không thiếu một ai.Và dường như họ đang nói về anh.Shun hỏi Alice:

-Vết thương của tên Ren đó thế nào rồi?

-Uhm,có vẻ đã khá nhiều rồi.-Alice mỉm cười.Vẻ mặt cô có vẻ rất vui khi nói điều đó,và Ren dễ dàng nhận thấy vẻ khó chịu trên khuôn mặt Shun.

-Cậu nhớ coi chừng,kẻo hắn mà cử động được rồi đánh cắp thông tin là mệt đấy.-Dan nói.

-Tớ biết rồi mà.-Alice cười nhẹ.

-Toàn bộ các khu thông tin quan trọng đều có lính canh hết rồi,cậu yên tâm đi.-Fabia nhún vai.

-Tớ thấy sao mình làm việc vô nghĩa quá.-Julie nhăn mặt.-Tự dưng mất công đi cứu kẻ thù,rồi sau đó thả hắn ra.

-Biết sao được.-Alice nói.-Dù sao thì cũng không thể bỏ mặc người khác.

-Cậu có lấy được thông tin gì từ hắn không?-Shun hỏi.Mặc dù anh cũng đã khá chắc câu trả lời.

Đúng như anh đoán,đáp lại chỉ là một cái lắc đầu.

-Nhưng dù sao thì anh ta cũng sắp lành rồi.-Cô nói,giọng có phần hơi áy náy.-Anh ta sẽ rời khỏi nơi này,vậy là ổn rồi.

Khuôn mặt của mọi người lúc đó không thể gọi là hài lòng.

Ren cười nhạt.Đúng như anh nghĩ,sự có mặt của anh ở đây hoàn toàn không được chào đón.Chính xác hơn,sự có mặt của anh ở bất cứ nơi nào trên hành tinh Neathian,hay trên vũ trụ bao la này,đều không được chào đón.

Nơi của anh chỉ có thể là Gundalian.

Anh lặng lẽ bỏ đi.Không hay biết một đôi mắt màu xanh lá đã bắt gặp mình.

Tối hôm đó,vẫn như thường lệ,Alice băng bó cho Ren,trong khi Fabia thì ngồi ở góc phòng.Cô cười nhẹ:

-Cậu sắp khỏi rồi đấy.-Cô vừa quan sát các vết thương,vừa nói.-Vết thương đã lên da non rồi.

-...

-Cậu nên bắt đầu đi lại cho cơ thể bớt cứng đi.-Cô tiếp tục.-Nhưng nhớ đừng cử động mạnh quá.

Anh im lặng.

Làm ơn đừng có đối xử tốt với tôi như vậy có được không?

Tôi không muốn phải mang ơn cô.

-Và khi nào khỏi rồi,ngươi hãy lập tức rời khỏi đây ngay.-Fabia đột nhiên lên tiếng,giọng cứng rắn.-Càng nhanh càng tốt.

-Được thôi.Tôi cũng đâu muốn ở lại đây.-Anh nói một cách giễu cợt.Ánh mắt màu vàng đồng trở nên lạnh và tối kịt.Còn đôi mắt màu xanh lá đối diện,thì lại lóe lên vẻ căm ghét.

-Thôi mà,hai người.-Alice nói,cố gắng một cách yếu ớt làm dịu đi bầu không khí căng thẳng,giống như những khi cô cố gắng giải hòa lúc Runo và Dan cãi nhau.

Hoàn cảnh tất nhiên không giống nhau,nhưng dường như vẻ mặt như van xin đến tội nghiệp của cô cũng có một giá trị nào đó.Fabia bỏ ra ngoài,vẻ mặt lạnh như băng.Còn Ren thì nằm xuống giường,không nói một lời nào.

-Ren à...-Alice nói.Nhưng,anh đã cắt ngang lời cô.

-Nếu có ai đó cô cần quan tâm thì đó nên là cô ta.-Anh nói một cách mỉa mai.-Cô bạn công chúa quý hóa của cô ấy.

Alice im lặng.

-Có chuyện gì với cậu vậy?-Cô hỏi,giọng vẫn dịu dàng.

-Chuyện gì là chuyện gì?

-Hình như cậu đang bực tức,đúng không?-Cô hỏi.

Sau một thoáng im lặng,Ren nhún vai:

-Có suy nghĩ nào mà cô không đọc được không?

-Vậy là đúng,phải không?-Cô hỏi lại.

Anh chỉ lặng lẽ gật đầu.

-Chuyện gì vậy?

-Tôi không biết.-Anh nói.Anh không phải là một con người đáng tin cậy,nhưng lần này thì anh đã nói thật.

Anh không thể hiểu là mình bực tức về cái gì.Về thái độ của nhóm Brawler?Về sự cảnh giác và căm ghét của Fabia?Là tất cả,hay là không gì cả?

Từ lúc đến nơi này,anh bắt đầu không thể hiểu nổi bản thân mình.Bắt đầu thường bắt gặp trong lòng mình những cảm xúc không thể gọi tên-những cảm xúc mà trước giờ anh chưa bao giờ gặp.

Anh nhìn Alice.Nếu như sau này có ai đó hỏi anh một thiên thần là như thế nào,chắc chắn anh sẽ miêu tả cô.Cô xinh đẹp,dịu dàng,và mang một tâm hồn thuần khiết đến kì lạ,quan tâm đến người khác mà không cần điều kiện.Trái hẳn với Fabia Sheen.

Fabia Sheen...

Không biết từ lúc nào,anh bắt đầu thường xuyên nghĩ đến cái tên này.

Trong mắt anh,cô ta không có một điểm nào sánh nổi với cô gái này.

Nhưng dường như,cái gì quá trong sáng và thánh thiện lại không hợp với anh.Vì anh là một kẻ đã chìm quá lâu trong bóng tối.

Anh không bao giờ tin vào tôn giáo,nhưng có nhiều lúc,anh có cảm tưởng Alice như một thánh nữ đang cố cứu vớt linh hồn của một kẻ tội đồ.Anh biết điều đó,và anh cảm kích,nhưng anh biết,một thánh nữ thì cũng sẽ cứu vớt hàng ngàn những kẻ tội đồ khác.Vì vậy đương nhiên,anh và cô ta cũng sẽ không là cái gì đặc biệt.Và lạ lùng thay,anh lại không cảm thấy có chút gì buồn bã về điều đó.

Nếu vậy...mình khó chịu về cái gì?

Anh không thể trả lời được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro