Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Hồi ức*

-Bố ơi,mẹ ơi.Bố mẹ đâu rồi?-Một cậu bé 4 tuổi kêu lên trong tuyệt vọng,giọng đã khản đặc vì gọi quá nhiều.Khi cậu vừa từ nhà bạn trở về,căn nhà đã không còn.Thay vào đó là một ngọn lửa đỏ rực.Chưa bao giờ cậu thấy một ngọn lửa nào đáng sợ như vậy.

Cậu đến chỗ những người lớn đang tụ tập gần đó.Bố mẹ cậu đang được đặt trên hai chiếc cáng,khuôn mặt đầy bụi xám.Dường như họ đang ngủ rất say,say đến mức cậu không thể gọi họ dậy.

-Bố mẹ!-Cậu hét lên,định lại gần họ,nhưng những người lớn xung quanh đã cản cậu lại.

-Bình tĩnh đi,cậu bé.-Một người nói.

-Chuyện gì đã xảy ra vậy?Tại sao bố mẹ không nghe cháu gọi?

-Cậu sẽ không thể nói chuyện với họ được nữa.-Một người nói,buồn bã.

-Nhưng tại sao?

-Vì họ đã ra đi.Đi đến một nơi rất xa.Và sẽ không bao giờ trở lại với cậu nữa.

Đó là lần đầu tiên cậu hiểu thế nào là cái chết.

Cậu thiếu niên Ren 14 tuổi lần đầu được diện kiến thủ lĩnh của Gundalian.Cậu nhìn ông ta.Mặc dù người Gundalian chẳng ai có vẻ thân thiện,và ông ta thì có khi nhìn còn dễ chịu hơn đám thuộc hạ của mình,nhưng không hiểu tại sao,cậu lại có cảm giác như đang đối diện với một con quỷ thật sự.

-Ngươi tên gì?-Ông ta hỏi một cách đơn giản.

-Ren.Ren Krawler.-Cậu trả lời,như một cỗ máy đã được lập trình.

-Một cái tên rất hay.-Ông ta mỉm cười.Dường như ông ta có vẻ thích cậu,nhưng không thể nói là cậu thích thú với điều đó.-Vậy,Ren này,đây là những điều ngươi cần nhớ.

-Chuyện gì?-Cậu hỏi,và đoán là sẽ được nghe về cách làm việc,về luật lệ và về những kinh nghiệm hay đại loại vậy.Nhưng,ông ta chỉ nói:

-Ngươi là một kẻ thông minh,vậy nên ta nghĩ ngươi sẽ bắt được nhịp sống ở đây nhanh thôi.Nhưng,ta chỉ muốn nói với ngươi một điều.-Nói tới đây,ông ta ngừng lại.

-Hãy dẹp bỏ tất cả những thứ mà những kẻ ngu ngốc gọi là tình cảm.

Ánh mắt của ông ta như thôi miên cậu,khiến câu nói đó in sâu vào tâm trí cậu.

Từ giờ phút đó,cậu đã không còn cảm nhận được thứ tình cảm nào,ngoài sự lừa lọc,sự tàn nhẫn...và sự cô độc đến tột cùng.

Một tên lính phạm phải một lỗi khiến cho một trong các hệ thống điều khiển bị xáo trộn.Bản án dành cho hắn là tử hình.

Cậu nhìn hắn.Ánh mắt sợ hãi khi phải đối diện với cái chết.

-Có thể...tha cho hắn lần này không?-Cậu đánh bạo cất tiếng hỏi.Tất cả quay lại nhìn cậu như nhìn một con thú kì dị.Và,thủ lĩnh đột nhiên lên tiếng:

-Ta đã nói gì với ngươi hả Ren?Dẹp bỏ tất cả những thứ mà những kẻ ngu ngốc gọi là tình cảm.

Cậu im lặng.

Một cú nổ vang lên.Ngay chỗ tên lính đứng giờ chỉ còn là cát bụi.

Lần thứ hai cậu hiểu thế nào là cái chết.Và còn một cái gì đó hơn như vậy.

*Kết thúc hồi ức*

Qua cửa sổ phòng,cậu có thể nhìn thấy nhóm Brawler đang ngồi nói chuyện.Thân mật,vui vẻ,gần gũi,không một chút nghi ngờ,đố kị hay căm ghét.

Đó là thứ được gọi là tình bạn hay sao?

Anh không phải không có đồng đội.Nhưng,đồng đội và bạn là hai danh từ khác nhau.

Anh cảm thấy thương tiếc khi chứng kiến đồng đội của mình ra đi.Nhưng đó không thể gọi là tình bạn.Anh không thể coi họ là bạn,và anh chắc là họ cũng như vậy.

Trái tim anh không thể cảm nhận được một chút gì...một chút gì của thứ tình bạn ấy.Anh chỉ có thể nhìn...và không bao giờ hiểu nổi...

Anh nhìn Linehat.Những lời của cô thiên-thần-rất-tử-tế hiện lên trong đầu anh.

Anh ta không phải là bạn của anh sao?

Anh cười khẽ.

Có lẽ cô ta nói đúng.Ít nhất...mình cũng không phải là một kẻ hoàn toàn cô độc trên thế gian này.

Nhưng tại sao...tại sao cái cảm giác khó chịu này cứ đeo bám...từ lúc mình đến nơi này.

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

-Lại là cô à,công chúa?-Anh hỏi.Giọng như một cái máy.

Cô im lặng,ngoảnh mặt đi chỗ khác.Nhưng,anh đã kịp nhìn thấy trên khuôn mặt cô dòng nước mắt đang tuôn trào.

Cô ta...mà cũng khóc hay sao?

Anh nhìn cô.Lúc này,cô không còn dáng vẻ sắc sảo hay cứng rắn thường ngày.Chỉ còn lại vẻ yếu đuối và hiền lành mà anh chưa bao giờ hình dung nổi sẽ có ở cô,ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất.

-Có chuyện gì vậy?-Anh hỏi,không hiểu tại sao mình lại quan tâm.

-Không có gì hết.-Cô nói,cố nuốt nước mắt.-Chỉ là cát bay vào mắt thôi.

-Cô nghĩ tôi là trẻ con sao?-Anh nheo mắt.

Cô lại im lặng.

*Nhớ lại*

Cô đang trong một trận đấu với Karazina-do cô ta thách đấu.Nhưng,cô ta quá mạnh so với cô-công chúa của một hành tinh mới chỉ đấu Bakugan gần đây.

-Aranaut,coi chừng.-Cô hét lên khi thấy Bakugan của Karazina đang lao thẳng tới.Nhưng,đã quá muộn cho bất kì đòn phản công nào.Cô thua cuộc.Và do số điểm chênh lệch lên tới 1000,Aranaut rơi vào tay cô ta.Cô sững sờ nhìn cô ta đang chụp lấy Aranaut,giọng khiêu khích:

-Công chúa Neathian cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Cô ta biến mất.Để lại cô khuỵu xuống trên nền đất,nước mắt tuôn trào.

*Kết thúc kí ức*

Cô cố gắng nói lại bằng một giọng bình thản hết sức có thể,rồi sau đó,buông thõng một câu:

-Chẳng có gì đáng lo hết.Ta sẽ thách đấu và giành lại Aranaut,và Gundalian các ngươi sẽ không bao giờ có được anh ấy.

-Vậy sao?

-...

-Nếu vậy,tại sao cô phải đau khổ như vậy?

-Ta không có.-Cô chối.

Một thoáng im lặng trôi qua.

Anh đã từng thấy Marucho khóc.Nhưng,nó còn không khiến anh khó chịu bằng lúc này.Những giọt nước mắt của cô ta...cứ như những giọt máu từ tim anh chảy ra.Mà anh không hiểu tại sao.

Rồi đột nhiên,anh đưa cho cô một chiếc khăn:

-Nếu không có thì làm ơn lau nước mắt đi.-Anh quay đi.-Tôi sợ nước mắt lắm,nhất là nước mắt con gái.

Cô nhìn sững anh có đến một phút.

Sao bỗng dưng hắn lại tử tế như vậy?

Cuối cùng,cô nhận lấy chiếc khăn,lau nước mắt.Rồi,sau đó,cô nói:

-Ngươi đúng là không ai hiểu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro