Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh nhìn ra ngoài trời.Cơn mưa đang ngày càng nặng hạt.

Những cơn mưa lúc nào cũng lạnh buốt và buồn bã.

Anh nhìn đóa hoa vừa được Alice cắm cẩn thận trong chiếc lọ thủy tinh.

Biểu tượng của tình bạn thiêng liêng và vĩnh cữu...

Anh không thể nhớ nổi mình đã từng nghe câu nói ấy ở đâu,chỉ biết nó thật sự rất quen thuộc.Anh biết rằng mình đã từng nói hoặc nghe nó ở đâu đó.

Một vài hình ảnh mờ nhạt đột ngột lướt qua trong đầu anh.

Anh chỉ có thể nhận ra giữa đống hình ảnh hỗn độn ấy hình ảnh của một cô bé với mái tóc chấm vai,một cô bé chừng 5,6 tuổi.Đối diện với cô,là hình ảnh cũng mờ không kém của một cậu bé trạc tuổi cô.Cả hai đang nằm giữa cơn mưa tầm tã.

Hai đứa trẻ đó,chúng là ai vậy?

Chúng đang nói gì đó thì phải,nhưng anh không thể nghe được.

Một cơn choáng khiến những hình ảnh kì lạ trong đầu anh biến mất.Đầu anh đau nhức đến mức anh phải chống tay vào giường để giữ thăng bằng.

-Cậu không sao chứ,Ren?-Linehalt nhảy ra khỏi túi anh,lo lắng hỏi.

-Không có gì.

Anh nhìn ra cửa sổ.Ở mái nhà đối diện,Fabia đang ngồi đó,giữa cơn mưa vẫn đang nặng hạt.

Dưới sự thúc giục của một sức mạnh vô hình nào đó,anh cầm lấy một cây dù,lặng lẽ đi đến bên cạnh cô.

-Cô không sợ bị cảm hay sao?-Giọng nói của anh khiến cô giật mình quay lại.

Khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của cô trở nên hiền lành và thanh thản một cách kì lạ.Một vẻ gì đó thanh khiết,dịu dàng,cái vẻ mà anh chưa bao giờ thấy ở cô.Một nàng công chúa như trong những câu chuyện cổ tích mà anh từng vô tình lướt qua khi đến Trái Đất-những câu chuyện mà anh nghĩ không có lấy một chút thực tế nào trong đó.

Cô mỉm cười,nụ cười mà anh nghĩ là đẹp nhất trong những nụ cười anh từng nhìn thấy:

-Cậu đã bao giờ tắm mưa chưa?-Cô hỏi,không quan tâm đến chuyện mình đột ngột thay đổi cách xưng hô.

-Chưa.-Anh không có thời gian và tâm trí cho những thứ bị người ta coi là vô ích.

Không nói không rằng,cô lấy cây dù của anh,ném đi.

-Vậy thì thử xem sao.-Cô nhìn anh,mỉm cười.

Sao hôm nay cô ta cười nhiều thế nhỉ?

Chưa bao giờ anh lại cảm thấy lòng mình dễ chịu vì một nụ cười như vậy.

Bắt chước cô,anh nằm trên mái nhà,để làn nước mưa xối ướt cả người.

Nằm trên mái nhà,hứng từng làn nước mưa một đang rơi,quả thật đem lại một cảm giác anh chưa bao giờ có.

Thì ra mưa không chỉ mang một vẻ u ám và lạnh lẽo.Mà còn là sự đồng cảm với những nỗi buồn.Làn nước mưa lành lạnh mang lại cho anh một cảm giác dễ chịu lạ kì,nhẹ nhàng và thanh thản.Phải chăng nước mưa có thể cuốn đi hết những buồn phiền?

-Thế nào?Tôi nói không sai chứ?-Nằm cách anh một quãng,Fabia hỏi bằng giọng vẫn nhẹ nhàng.Giọng nói của cô nhạt nhòa trong tiếng mưa,nhưng dịu dàng một cách kì lạ.

Anh im lặng.Nhưng anh tin là cô có thể hiểu được suy nghĩ của anh lúc này.

Cả hai cứ nằm như vậy,không một lời nào.Cho đến khi cơn mưa tạnh.

Fabia nhìn qua bên cạnh.Lần đầu tiên cô thấy trên khuôn mặt anh không còn vẻ u buồn,xa cách hay bất cần.Anh như một con người khác,với tâm hồn trong trẻo,hiền lành và giản dị.

Giống như David.

Cô không hiểu nổi tại sao mình lại chia sẻ những kí ức bí mật thời ấu thơ của mình-những kí ức mà cô không chia sẻ ngay cả với Aranaut hay chị cô-với anh.Nhưng cô cũng không quan tâm.Lúc này,cô chỉ thấy trên khuôn mặt anh thấp thoáng cái gì đó như một nụ cười-một nụ cười bình lặng và hạnh phúc.Và điều đó khiến lòng cô chợt ấm lại.

Trong khoảnh khắc đó,tất cả mọi thứ dường như đều ngừng lại,chỉ để lại một cảm giác bình yên đến lạ lùng.

Trong khoảnh khắc bình yên ấy,những hình ảnh mờ nhạt ấy lại hiện ra trong mắt anh.Rõ hơn.Anh có thể nhận ra,cũng giữa làn mưa tầm tã như thế này,hai đứa trẻ nằm cạnh nhau.Cô bé với mái tóc xanh và làn da đặc trưng của người Neathian,và cậu bé với làn da xám của người Gundalia...

Những mảnh ghép mờ nhạt của bức tranh kí ức rất quan trọng,kí ức mà anh đã quên,hay chính xác là bị buộc phải quên.

Nhưng nếu đó thực sự là kí ức của anh,nếu anh thật sự là cậu bé đó...

Gundalian và Neathian cũng có thể là bạn...

Tức là anh và cô không hẳn được sinh ra chỉ để làm kẻ thù.

Có thể anh đặt hi vọng quá nhiều,nhưng...

Hi vọng sẽ không bao giờ trở thành sự thật nếu như ta không tin vào nó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro