Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi cạnh nhau,lặng lẽ.

-Dường như các cô biết rất nhiều những thứ như vậy thì phải.-Ren lên tiếng,phá vỡ sự im lặng.

-Là David dạy chúng cho tôi.-Fabia nói.Giọng cô thoắt trở nên mơ màng,đôi mắt xa xăm như đang lạc đâu đó trong những kỉ niệm.-Cậu ấy là người bạn đầu tiên của tôi,và là người bạn mà cho dù có một người tuyệt vời hơn đến đâu đi nữa,cũng không thể thay thế được.Và cũng là người đã dạy cho tôi những bài học đầu tiên của cuộc sống.

Ren im lặng.

Một tình bạn trong quá khứ mà có thể để lại ấn tượng sâu đậm đến vậy...hẳn phải đẹp đẽ đến diệu kì.Thật hạnh phúc cho những ai có được!

-Tôi không bao giờ kể với ai về cậu ấy,kể cả chị tôi hay Aranaut.-Cô tiếp,giọng say sưa.Dường như không phải cô đang kể với anh,mà chính là đang chìm trong những kí ức đẹp đẽ hiện ra trong đầu.-Vì tình bạn với cậu ấy là bí mật giữa hai chúng tôi.Cái gì bí mật thì cũng sẽ đẹp hơn.

Lần đầu tiên,anh nghe cô nói nhiều đến vậy.Lại là những tâm sự trong trẻo và giản dị,những điều mà chắc cô chưa bao giờ thổ lộ với ai.

-Vậy tại sao cô lại kể cho tôi?

Anh không giống như người có thể tin tưởng để tâm sự.

-Nếu nói ra một lí do cụ thể thì tôi không nói được.-Cô nhún vai.Trong một thoáng,giọng cô nhẹ hẳn đi.-Chỉ đơn giản là tôi thấy...tôi nên nói với cậu thôi.

-Tại sao?

-Vì tôi cũng muốn nói với một ai đó.-Cô lắc món tóc dày trước trán.-Với lại,tôi nghĩ rằng cậu cũng nên tìm lại những kí ức tốt đẹp của mình.

Anh đột nhiên nở một nụ cười buồn:

-Tôi làm gì có kí ức đẹp đẽ để mà nhớ.

Hoặc có thể là có,nhưng tất cả đều đã bị xóa bỏ rồi.

-Có chắc không?-Cô nhìn anh.

-...

-Bất cứ ai cũng có những kỉ niệm đẹp.-Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của anh,cô lại cười.-Nó có thể là những điều nhỏ nhặt nhất mà bình thường cậu không bao giờ để ý đến,nhưng lại khiến cậu cảm thấy thanh thản.

-Vậy sao?-Anh hỏi,giọng thờ ơ.Nhưng trong lòng lại suy nghĩ mông lung về những điều cô nói.

Những điều khiến tâm hồn mình thanh thản sao?

Ngồi trong phòng,anh vẫn suy nghĩ.

Đột nhiên,mắt anh chạm phải một xấp giấy trắng để trên bàn.

-Linehalt à,anh xem này.-Cậu reo một cách mừng rỡ.

-Chuyện gì vậy Ren?-Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu vui vẻ đến vậy.

Cậu chìa ra trước mặt Linehalt một con hạc xếp bằng một loại lá phẳng và trắng như giấy-một loại lá đặc biệt dưới lòng đất Gundalia.

-Anh xem này.-Cậu vui vẻ.-Có đẹp không?Cuối cùng thì tôi cũng xếp được rồi.

Linehalt cười nhẹ nhàng.Nụ cười của cậu luôn khiến anh cảm thấy hạnh phúc.Không ngờ những con hạc nhỏ bé lại có thể làm được điều tuyệt vời như vậy.

-Anh còn nhớ không?-Ren mỉm cười.-Lúc đó,anh thường hay bảo tôi gấp hạc cho anh.Mặc dù tôi biết là thực ra anh không thích những thứ như vậy.

-Tôi chỉ muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cậu chủ khi được gấp những con hạc ấy.-Linehalt nói,đơn giản nhưng chân thành.-Đó là những lúc tôi thấy cậu chủ hạnh phúc nhất.

Ren cười nhẹ.

-Sau đó,suy nghĩ về việc muốn thoát khỏi lòng đất đã ám ảnh tôi đến mức tôi dường như quên bẵng đi những con hạc nhỏ bé này.

-Cậu chủ à...

Mong muốn được thoát khỏi lòng đất đã chiếm lĩnh tâm hồn anh,đến mức không còn có chỗ cho những điều giản dị như vậy.Những điều mà anh vô tình quên mất,và cũng chưa bao giờ thực sự nhận ra đó cũng là hạnh phúc.

Có lẽ cô nói đúng.Bất cứ ai cũng có những kỉ niệm đẹp.Chỉ là anh đã vô tình không để ý đến mà thôi.

Anh nhìn xấp giấy.

-Anh có còn thích hạc giấy không,Linehalt?

-Cậu chủ cứ gấp đi.

Ren mỉm cười.

Dù không thực sự quan tâm đến chúng,Linehalt vẫn muốn anh gấp.Muốn anh hạnh phúc,dù rằng một mình Linehalt thì không đủ sức để xóa đi những mảng đen mà dẫu muốn quên,anh cũng không thể quên được.

Linehalt cũng hiểu điều đó,nên anh luôn ủng hộ Ren làm bất cứ điều gì mà anh nghĩ có thể khiến cậu chủ nhỏ của mình vui vẻ.Vì dù cho cậu đã trưởng thành,và đã không còn là cậu bé ngây thơ thuở nào anh biết,thì cậu vẫn là đứa em trai bé nhỏ của anh.Vẫn là cậu bé với trái tim không bao giờ tắt ánh sáng của niềm tin,dẫu là một ánh sáng le lói đã bị bóng tối che khuất.

Đến bao giờ cậu mới có thể tìm được ánh sáng đủ sức để xua tan những bóng đen ấy đây Ren?

Cửa phòng bật mở.Và,trong khi Ren vẫn đang ngồi đó,loay hoay với những con hạc đã lâu rồi anh không còn đụng đến,thì một chiếc khăn đột nhiên quàng qua,lau khô mái tóc và khuôn mặt còn ướt nước mưa của anh.Anh giật mình quay lại,và lại bối rối quay đi khi chạm phải vẻ ân cần và dịu dàng kì lạ của cô công chúa ấy.

-Cô...

-Ngồi yên đi.-Cô vẫn tiếp tục.-Nếu không lau khô thì cậu sẽ bị cảm đấy.

Lần đầu tiên,anh nhận được một cử chỉ quan tâm chân thành như vậy.Một cảm giác thật ấm áp chợt len vào tim anh.Cảm giác như một cơn gió ấm mơn man và dễ chịu.

Anh chợt ước khoảnh khắc này sẽ kéo dài thêm chút nữa.

Đột nhiên,ánh mắt cô chạm phải những con hạc anh vừa mới gấp.Dù đã lâu rồi không đụng đến,nhưng dường như anh đã quen tay đến mức cứ gấp lại là chúng đều rất đẹp,cứng và chắc.

-Cậu biết gấp hạc sao?

-Ừ!-Anh nói.-Nhưng cũng lâu rồi tôi mới gấp lại.

Cô cầm lên một con,ánh mắt có vẻ thích thú.Dù có tỏ ra cứng rắn đến đâu,cô vẫn là một cô gái,tức là vẫn thích thú với những thứ bé nhỏ như vậy.

-Nếu cô thích thì cứ lấy đi.-Anh nói.Anh muốn khiến cho cô vui,dù là một niềm vui nhỏ bé,như một cách để đáp lại những gì cô dành cho anh.

-Thật chứ?-Cô mỉm cười.Nụ cười nhẹ nhàng kéo dài cảm giác ấm áp trong tim anh.

Anh chợt muốn làm một điều gì đó...để nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa.

-Nếu tôi nhờ cậu gấp vài con nữa thì có phiền không?-Cô chợt hỏi.

-Không.Tôi xếp nhanh thôi.-Anh nói.-Nếu cô thích thì tôi sẽ xếp thêm.

Cô lại mỉm cười.

-Vậy thì cảm ơn trước nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro