Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng thí nghiệm tối tăm,những người trong bộ áo blouse trắng đứng quanh cậu.

-Cháu cảm thấy thế nào rồi?-Một người hỏi cậu.

-Không vấn đề gì.-Cậu trả lời,giọng vô cảm.Đơn giản là vì trong đầu cậu chẳng có một chút kí ức gì.Hệt như một phần mềm vừa mới được lập ra,không có một chút dữ liệu.Trừ những gì đã có sẵn.

-Cháu có biết cháu là ai không?

Cậu lắc đầu.

-Rất tốt.

-...

-Điều duy nhất cháu cần nhớ là:Cháu được sinh ra là để phục vụ cho mục đích tối cao của hoàng đế chúng ta.Ngoài ra,cháu không cần gì cả.

-Không bao giờ!-Anh hét lên,đến mức Linehalt đang thiêm thiếp ngủ giật mình.

Anh ngồi dậy,thở dốc.Mồ hôi chảy thành từng dòng trên trán.

-Chuyện gì vậy?-Fabia hỏi.Tiếng hét của anh đã đánh thức cô.

-Không...không có gì...-Anh cười gượng.Nụ cười không che giấu nổi vẻ sợ hãi.

Tại sao lại là tôi cơ chứ?

Đó là định mệnh của cháu...

Định mệnh ư?

Nếu là định mệnh của tôi,thì tại sao lại là do các người định đoạt?Tại sao lại là vì tham vọng của các người?

-Cậu nói gì?-Cô đột nhiên hỏi.Anh giật mình khi nhận ra mình đã lầm bầm thành tiếng những suy nghĩ trong đầu một cách vô thức.

-Không,không có gì.-Không muốn cô hỏi thêm,anh đột nhiên nói.-Dù sao thì cũng không ngủ được nữa,để tôi gấp vài con hạc cho cô.

Rồi,không đợi cô đồng ý hay phản đối,anh lấy mấy tờ giấy để trên bàn ra.Vài giọt mồ hôi vẫn còn đọng trên khuôn mặt.Không hay rằng ánh mắt của cô đang bám cứng lấy khuôn mặt vẫn còn thoáng vẻ hoảng loạn của anh.

Cô chưa từng trải qua hoàn cảnh của anh,cũng chưa từng biết gì về anh,nên lẽ đương nhiên cô không thể hiểu nổi cảm xúc của anh.Nhưng cô biết rằng,đó là những kí ức hoàn toàn không có gì tốt đẹp.Những mảng tối mà không một đứa trẻ nào đáng được hưởng,đã đeo bám anh từ thời thơ ấu đến tận bây giờ.Nhưng lại không có ai có thể giúp được anh.Anh tạo cho cô cái cảm giác rằng anh đã bị cả thế giới này lãng quên và từ chối,cùng với người bạn cũng cô độc hệt như mình,nhốt mình trong một cái lồng kì lạ.

Ngay cả Linehalt cũng chỉ đủ sức bảo vệ,nhưng lại không đủ sức xóa tan bóng tối trong trái tim anh.

Lí do chính khiến cô cảm thấy đặc biệt thích thú với những con hạc giấy ấy,là vì chúng giống như những điểm sáng nhỏ nhoi trong trái tim anh.Và cô muốn duy trì thứ ánh sáng ấy,để trái tim anh đừng hóa thành băng.

Cô nhìn anh.Và đột nhiên nhận ra rằng mình quan tâm đến một kẻ không là bạn,nhưng cũng không hẳn là kẻ thù,còn nhiều hơn cả những người bạn thân thiết của mình.

Thật là kì lạ.Vì anh và cô,bóng tối và ánh sáng,hai lá bài quan trọng của hai thế lực đối lập,tưởng như được sinh ra là để tiêu diệt lẫn nhau.Vì ánh sáng và bóng tối vốn luôn xung khắc.

-Cậu sợ bóng tối à?-David hỏi cô bạn đang ôm chặt tay mình,run run trong bóng tối.

-Không chỉ là sợ,tớ còn ghét nữa.-Cô nói.-Bóng tối lúc nào cũng khiến người ta sợ hãi và đau buồn.

-...

-Tớ chỉ thích ánh sáng thôi.Nó lúc nào cũng ấm áp và tỏa sáng,đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu.

-Vậy sao?-Giọng cậu trầm trầm trong bóng đêm.

-...

-Cậu cũng giống như ánh sáng đấy,Fabia.-David nói khẽ.-Và vì vậy,nên tớ sẽ là bóng tối.

-Tại sao?

-Bóng tối sẽ khiến cho mọi người cảm nhận được sự ấm áp và rạng rỡ của ánh sáng.Ở đâu có bóng tối,ở đó người ta sẽ cần đến ánh sáng.

Lúc đó,cô không thật sự hiểu những gì cậu nói.Nhưng nếu như David đã chọn làm bóng tối,thì cô không thể hoàn toàn ghét nó được.

Đột nhiên,cô nở một nụ cười nhẹ.Lúc này đây,cô đã bắt đầu hiểu những gì David nói.

Anh là bóng tối,còn cô là ánh sáng.Vậy thì ánh sáng sẽ rọi tới để bóng tối không còn u ám nữa.

-Trước khi đi,cậu hãy dạy tôi gấp hạc giấy được không?-Cô đột nhiên nói.Chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của anh,cô vẫn bình thản.

-Đồng ý không?

Không hiểu tại sao,anh lại gật đầu mà không hề thắc mắc.Giống như...làm được cho cô điều gì đó khiến anh cảm thấy thật ấm áp,và không cần quan tâm đến lí do.Chỉ cần biết rằng,điều đó sẽ khiến cô cảm thấy vui.

-Vậy thì...-Giọng cô chợt nghiêm túc hẳn.-Cậu không được bỏ đi trước khi tôi gấp được giống như cậu đâu đấy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro