Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Alice vừa đi khuất,Ren nói:

-Cô định nấp ở đó đến bao giờ nữa?

Fabia giật bắn mình.Ngay cả Alice khi ra khỏi phòng cũng không nhìn thấy cô,sao hắn có thể...Cô nhìn xung quanh xem còn có ai khác ở quanh đó không.

-Tôi đang nói cô đấy,công chúa.-Ren nói,và lần này thì chắc chắn là nói với cô.Không thể giả vờ mình là kẻ điếc bẩm sinh,Fabia đành bước ra khỏi góc khuất sau cánh cửa.

-Cô đang làm cái gì ở đó vậy?-Ren hỏi một cách khó chịu.

-Đừng có nói bằng cái giọng đó với ta.-Fabia gằn giọng.-Đừng quên đây là nhà của ta,còn ngươi chỉ là kẻ ở nhờ thôi.

-Cô nói sao mà chẳng được.-Ren nhún vai.-À,mà quên nữa.

-Cái gì?

Anh lấy từ dưới lớp nệm con dao hôm nọ Fabia để quên:

-Cô để quên thứ đồ chơi này đấy.-Ren cười nhạt.Rồi,cậu rút con dao ra khỏi vỏ,miết tay lên bản dao.-Một thứ đồ chơi rất lợi hại.

Fabia im lặng.

-Lúc đó...ngươi không hề hôn mê?

-À,không hẳn.-Anh nói bằng giọng mỉa mai.-Chỉ là tôi chợt tỉnh khi cô mở cửa và định...-Anh ném con dao về phía cô.-Tiễn tôi đi một cách êm đẹp bằng thứ đồ chơi dễ chảy máu đó thôi.

Chụp con dao,Fabia cảm thấy hơi bực mình.Cô rất ghét kiểu nói chuyện lúc nào cũng ra vẻ của hắn.Tuy nhiên,xen vào đó lại là cảm giác tò mò.

-Nếu đã biết...tại sao ngươi không phản ứng?

-Phản ứng làm gì?-Ren hỏi.-Nếu cô muốn giết tôi,thì sớm muộn gì tôi cũng phải chết thôi.

Lại cái kiểu nói chuyện đó.Cái kiểu nói chuyện khiến chẳng ai có thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì trong đầu.

-Cô đã hỏi tôi rồi,thì tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô đây.-Anh lên tiếng,cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.-Tại sao lúc đó cô không thẳng tay luôn đi?

Cô im lặng.

Làm sao mà cô có thể trả lời cho hắn một cách chính xác,khi mà chính bản thân cô cũng không biết câu trả lời.

Cuối cùng,cô chọn câu trả lời mà cô nghĩ là hợp lí nhất:

-Ta không phải,và không bao giờ muốn là kẻ không có tình người như Gundalian các ngươi.-Fabia trả lời,vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

-Tôi nhớ là tôi chưa bao giờ dùng dao với ai cả.-Ren mỉm cười.

-Vậy còn sử dụng Bakugan gây chiến tranh để khiến biết bao người phải khốn đốn thì sao?-Fabia nổi giận.-Ngươi tiếp tay cho bọn chúng hại thần dân của ta,và bây giờ thì ngươi nói như thể không có gì vậy à?

-Tôi và cô không bao giờ nói chuyện được với nhau đâu,công chúa ạ.-Ren mỉm cười.Rồi,sau khi nói một câu như thay cho lời kết thúc,anh quay đi,ra vẻ không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Đương nhiên là hắn nói đúng.Vì hai ngươi đi trên hai con đường trái ngược thì không bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của nhau.

Nhưng tại sao...hắn lại có thể nói chuyện với Alice?Chắc chắn cô ấy đứng về phía Neathian,về phía nhóm Brawler...nhưng hắn lại có thể nói chuyện với cô ấy như một người bạn.

-Ngươi...đang định làm gì với Alice?-Fabia hỏi.

-Làm gì là làm gì?

-Nếu ngươi định lợi dụng tình cảm và sự ngây thơ của cô ấy để giở trò lừa đảo...-Fabia nói nhanh.-Thì tốt nhất là quên ngay đi.

-Cô lấy đâu ra cái ý nghĩ đó vậy?-Ren nhìn cô như thể nhìn một que kem chảy.

-Thái độ của ngươi thôi.-Cô liếc anh.-Ngươi giả vờ ngủ thì giỏi,nhưng giả vờ đáng thương thì tệ lắm.

-Cô muốn nói sao thì tùy.-Ren lặng lẽ quay đi.

Anh không muốn nói thẳng ra rằng,anh có thể lợi dụng bất cứ ai,nhưng riêng đối với Alice,anh sẽ không làm điều đó.

Không có lí do gì đặc biệt...chỉ đơn giản là vì cô đã cho anh một niềm tin kì lạ...một niềm tin vào một ngày mai tươi sáng,thoát khỏi số phận của một con sói cô độc.

Còn nếu có lí do khác,thì đó là vì cô quá ngây thơ,quá yếu đuối,đến mức anh không muốn đụng tới.Anh là một kẻ dễ dàng làm tổn thương người khác,nhưng anh chỉ thích thú khi lừa gạt những kẻ mạnh mẽ và có đầu óc-điển hình như Shun Kazami.Cũng giống như khi tấn công,chỉ có thể hứng thú khi đối thủ trả đòn mạnh không kém.Còn với một đối thủ không thể chống cự,thì sẽ thật là vô nghĩa.

Chỉ có vậy mà thôi.

Nhưng anh không muốn nói ra.

Anh không thích giấu cảm xúc của mình nhiều như người ta tưởng.Chỉ là vì anh chỉ cảm thấy an toàn khi bộc lộ cảm xúc với một ai đó mình có thể tin tưởng.

Và,Fabia Sheen là người đầu tiên nằm ngoài danh sách đó.

Dường như,thái độ của Ren cũng khiến Fabia hiểu được rằng,anh không muốn nói chuyện với cô.Chính xác hơn,anh không muốn nói chuyện với bất cứ ai.Trừ Alice.

-Được thôi.-Fabia nhún vai.-Ngươi không muốn nói chuyện với ta cũng được.

Rồi,cô lẳng lặng mở tủ,lấy chăn nệm để sẵn trong đó ra.

-Cô làm cái quái gì vậy?-Ren hỏi.

-Đây vốn là phòng của ta,ta định sẽ để Alice ngủ chung mà.-Fabia nhún vai.-Ta sẽ ngủ dưới đất.Để đảm bảo ngươi không thể giở trò gì với Alice.

Nếu là một đứa con trai bình thường và đàng hoàng,thì hẳn sẽ phản đối quyết liệt khi một đứa con gái bỗng dưng đòi ngủ chung phòng.Ren tuy là một đứa con trai đàng hoàng(chắc vậy),nhưng anh thì không phải là những đứa con trai khác.Nên,anh nhún vai.

-Cô muốn làm gì thì làm.Chỉ xin cô đừng nửa đêm cắt cổ tôi là được.

Fabia hừ một tiếng,rồi rời khỏi phòng.

Đến đêm,khi Fabia vào phòng,thì Ren đang quay mặt vào tường,không rõ là thức hay ngủ.Như vậy cũng tốt,vì thật sự,đây là lần đầu tiên cô ngủ chung phòng với một đứa con trai,và cô không hi vọng anh ta sẽ nhìn cô chòng chọc một chút nào.

Có lẽ chính cảm giác đó khiến cô không tài nào ngủ được.Cô cứ trở mình liên tục.Động tâm,cô quay về phía giường của Ren.Nhìn nét mặt của anh ta khi ngủ,bỗng dưng cô thấy anh ta như một con người khác.

Trong mắt cô,anh ta là một con chó sói.

Nhưng một con chó sói thì cũng chỉ là một con chó.Chỉ có điều,do sống đơn độc một mình trong chốn rừng sâu,nên nó trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

Nếu hắn là đồng minh của chúng ta...thì sẽ như thế nào?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro