Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau...

Khi Fabia tỉnh dậy,cô giật mình khi thấy Alice đang ngồi gục đầu xuống chiếc bàn thấp gần đó ngủ.Và,bên cạnh đó là chiếc giường trống trơn.

Tên đểu cáng đó...hắn đã làm gì cô ấy?

-Alice,dậy đi.-Fabia chụp vai cô,lay mạnh.-Alice.

-À,Fabia à?-Alice từ từ mở mắt,giọng hơi mệt mỏi.-Chuyện gì vậy?

-Ren đã làm gì cậu vậy?-Fabia lo lắng.

-Làm gì cơ?-Alice ngơ ngác.

Đến lượt Fabia ngạc nhiên:

-Không phải...hắn làm cậu ngất đi để bỏ trốn sao?

Alice như chợt hiểu ra,mỉm cười:

-Tớ chỉ tranh thủ chợp mắt một chút thôi mà.

-Nhưng nếu vậy...hắn biến đâu mất rồi?-Fabia chỉ tay lên chiếc giường trống trơn.

Vừa mới bị đánh thức dậy,đầu óc Alice không đủ minh mẫn để nhận ra điều đó.Bây giờ,khi Fabia chỉ,cô bắt đầu bối rối:

-Sao lạ vậy?

-Tên đó...-Fabia nghiến răng.-Mình đã ngủ trong này để đề phòng hắn trốn,vậy mà rốt cuộc vẫn...

-Thôi,đi tìm anh ta trước đi đã.-Alice nói.-Biết đâu anh ta chỉ ở quanh đây thì sao.

Khi nói vậy,Alice không hề căn cứ vào đâu,vậy mà rốt cuộc lại đúng hệt.Hai cô gái vừa đi xuống hành lang thì đã thấy Ren đang lững thững đi về phía mình.

-Anh đã đi đâu vậy,Ren?-Vừa đến gần anh,Alice hỏi ngay.-Vết thương của anh chưa khỏi mà.

-Tôi đi uống nước thôi.-Anh nói bình thản,có phần tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ hoảng hốt của cô.-Có gì sao?

-Tất nhiên là có rồi.-Fabia nói,giọng có phần bực bội.-Ngươi...

-Vết thương của anh chưa khỏi mà cử động nhiều,có thể bị rách đấy.-Alice nói,giọng thể hiện sự lo lắng một cách thành thật.-Nếu cần gì anh cứ nói với tôi là được rồi.

-Ừ.-Anh nói,giọng không thể hiện rõ cảm xúc.

-Vậy anh trở về phòng nghỉ đi.-Alice nói.-Để tôi còn thay băng nữa.

Khi cả hai vừa về phòng,Fabia đã hỏi ngay:

-Thật ra lúc nãy ngươi định đi đâu?

-Tôi đã nói rồi mà.-Anh nằm xuống,trả lời một cách thờ ơ.

-Ta không tin nổi ngươi.-Fabia nói,giọng khó chịu.

-Đó là quyền của cô.-Anh nhún vai,giọng như đùa cợt.-Tôi đâu có cần phải làm mọi cách cho cô tin.

Anh định nằm xuống,nhưng bất ngờ,Fabia đã ấn thẳng anh vào tường,ánh mắt đầy đe dọa:

-Đừng có nói chuyện cái kiểu đó với ta.

-Vì sao?-Anh vẫn bình tĩnh.-Vì cô là công chúa của một hành tinh à?

-Ngươi...-Cô nghẹn họng.

Cô không phải là một người dễ mất bình tĩnh,nhưng không hiểu sao,cứ đứng trước hắn,cô lại không thể là chính mình.

Ren hất tay cô ra.Nhưng,do cô đang chống hai tay vào tường,nên hành động đó lập tức khiến cô mất thăng bằng.Cô vấp ngã,và xui xẻo thế nào,lại đẩy cả Ren ngã theo đà của cô.Kết thúc là một cảnh khá...dễ hiểu lầm:Fabia nằm trên người Ren,và mặt của hai người chỉ cách nhau chừng...5 cm.

-Ren à,anh có muốn ăn gì...-Ngay lúc đó,Alice mở cửa.Nhưng,khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,cô dường như hóa đá trong vòng...5 giây.Tới giây thứ 6,cô cúi đầu,mặt vẫn còn xanh mét:

-Xin lỗi...vì đã làm phiền.

-Alice,không phải như cậu nghĩ đâu.-Fabia dường như muốn hét lên.

-Vậy thì là như thế nào?-Shun hỏi.Hóa ra anh đã đứng sau lưng Alice từ nãy giờ.

-Thì là...-Fabia bối rối.

-Là gì thì chả được,nhưng cô làm ơn đứng lên trước đã có được không.-Ren nói,giọng khó chịu.

Fabia vội vàng đứng lên,và nếu để ý kĩ thì sẽ thấy mặt cô phớt sắc hồng.Thấy tình hình có vẻ căng thẳng,Alice vội nói:

-Thôi,Fabia đi theo Shun ra ngoài đi.Tớ còn băng cho Ren nữa.

-Ừ!-Fabia lặng lẽ đi theo Shun,vẫn còn chưa hết bối rối.

Chưa bao giờ tim cô lại đập mạnh đến như vậy.Lần đầu tiên...lần đầu tiên tiếp xúc gần đến vậy với một tên con trai.Lại là tên con trai mà mình ghét nhất.

Cảm xúc trong lòng cô lúc này thật hỗn loạn.Xấu hổ,bực mình,khó chịu...và có cả chút gì đó xao xuyến...thinh thích.Một cảm giác kì lạ.

-Fabia.-Tiếng của Shun khiến cô trở về thực tế.

-Gì?-Cô hơi giật mình.

-Cậu với tên Ren đó...có chuyện gì vậy?-Shun hỏi.Anh không phải là người tò mò,nhưng trước một chuyện...như vậy,thì thật khó để không quan tâm.Nhất là,dù sao cô cũng là người anh coi như đệ tử ruột.

-Không có gì hết mà.-Fabia nhăn nhó.-Cả cậu mà cũng hỏi kiểu đó thì chắc tớ chết quá.

-Không có gì thì tại sao hai người lại...-Nói tới đó,Shun im lặng.Anh không nói thẳng ra,nhưng cũng đủ để Fabia đỏ bừng mặt.

-Chỉ là tai nạn thôi.-Fabia nói.-Cậu phải tin tớ chứ.Nhất là không có lí do gì mà tớ lại đi thích...kẻ thù.Cậu hiểu không?-Giọng cô gần như muốn van lơn.

Shun im lặng một lúc lâu.Rồi sau đó,anh nhún vai.

-Thôi bỏ đi.Cũng chẳng có gì quan trọng.

Rồi,cả hai chìm vào những suy nghĩ riêng của mình.Đôi mắt màu vàng ấy lẩn quẩn trong đầu Fabia suốt ngày hôm đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro