Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng lẽ anh phải sớm nhận ra đây là một cái bẫy.

Đúng vậy, đáng lẽ, đáng lẽ anh nên ngờ đến chuyện này, nếu anh không chủ quan mà bị những suy nghĩ nực cười kia che mắt.

Nửa đêm, anh đến nhà thờ lớn ở Vô Lệ Thành theo lời đã hẹn. Quyết định của anh đúng là ngu xuẩn, anh biết rõ điều đó, anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt nếu đặt lòng tin ở Dabi. Nhưng anh phải đến. Anh không thể không làm vậy mỗi khi nghĩ tới những lần Bakugo im lặng, mỗi khi nghĩ rằng việc đó có liên quan tới Midoriya, bởi tất cả những chuyện này đã khiến anh đau đớn đủ rồi.

Nhà thờ vào ban đêm vắng tanh, Dabi không có ở đó. Bấy giờ vẫn chưa có ánh nắng rọi qua khung cửa sổ hoa hồng; anh ngồi trên ghế gỗ trong giáo đường, mái vòm nhà thờ đặt một bức hình Chúa cứu thế, chỉ cần ngẩng đầu lên là anh có thể thấy Đức Maria đang ngồi trên đống cỏ khô, trong lồng ngực ôm một đứa trẻ sơ sinh, chòm Bethlehem đang treo cao trên bầu trời đêm, ba vị vua đã tới bên chuồng ngựa.

Mẹ đã kể câu chuyện này cho anh rất nhiều lần, mặc dù chưa được rửa tội sau sinh, mặc dù một kẻ nửa người nửa quái vật như anh sẽ không theo đạo, nhưng anh vẫn biết rất rõ về Thượng đế và những đứa con loài người: Chúa cứu thế hạ xuống trần gian, nhưng lại phải nhận lời phán quyết rồi bị đóng đinh trên thập tự giá bởi loài người mà Ngài muốn cứu vớt. Đúng là một câu chuyện vừa mỉa mai vừa khủng khiếp, có lẽ nó không thích hợp để kể cho một đứa trẻ nghe. Nhưng từ nhỏ anh đã hiểu một điều, dù Chúa có hạ thế một lần nữa, Ngài vẫn sẽ bị đóng đinh; sau khi lớn lên, anh dần nhận ra không chỉ con người, Lang tộc và Huyết tộc cũng không phải ngoại lệ.

Vậy nên anh đã nghĩ, nếu Dabi không thể biến anh thành một ma cà rồng hoàn chỉnh, gã sẽ giết anh.

Anh chờ đợi suốt một đêm với toàn bộ tinh thần phòng bị, nhưng kẻ đã giao hẹn với anh lại không hề hiện thân. Anh gần như tin rằng có chuyện gì đó đã xảy ra nên tên xảo quyệt đó mới phá hỏng cuộc hẹn. Mãi đến rạng sáng, anh mới nhận ra những gì anh chờ đợi là một cuộc hỏa hoạn trong sân nhà thờ St. Anthony.

Ngọn lửa xanh quét sạch cả tu viện, hơi nóng xông thẳng vào trong nhà thờ, cuối cùng anh mới nhận thấy có gì đó không ổn, khoảnh khắc lao ra khỏi giáo đường cũng là lúc nhận ra tất cả đã quá muộn. Anh biết rất rõ ngọn lửa xanh này, nó giống hệt ngọn lửa đã cháy sáng trong nhà hát phía Tây thành phố, đó là ký hiệu của Dabi, thậm chí nó còn có nhiệt độ cao hơn cả ngọn lửa của anh.

Khi lao ra khỏi nhà thờ, trong anh chỉ là một nỗi sửng sốt và bất an không thể nói thành lời. Anh lập tức hiểu ra, ngọn lửa này không nhắm vào nhà thờ nơi anh đang đứng, mục đích của nó là khiến toàn bộ tu viện hóa thành tro bụi. Nhưng điều khiến anh ngờ vực là, Dabi nên biết anh cũng có năng lực tương tự, vì vậy cơ thể anh có thể chịu được nhiệt độ rất cao, khả năng bị thiêu chết bởi loại lửa này là cực kỳ thấp. Huống gì nếu Dabi muốn giết anh, cũng không nên tạo ra một đám cháy phách lối như vậy.

Vậy nên anh đã nhanh chóng hiểu ra: ngọn lửa này không nhằm tiêu diệt Shoto Todoroki. Mục tiêu chính là quyển sách Bakugo đang tìm kiếm.

Nhận ra điều này, anh lập tức lao về phía tàng thư thất của tu viện, nhưng ngay khi đó lại bị một kẻ ghì chặt bả vai. Anh quay đầu lại, thấy Dabi đã xuất hiện sau lưng, khoảnh khắc đó anh không lạnh mà run, anh không chú ý người kia đã đứng đó từ lúc nào.

"Đừng phí công nữa, nơi đó thành tro bụi rồi." Dabi rũ mắt nhìn anh, cười quỷ quyệt mà mập mờ. "Trái lại, đây chính là món quà tôi đã dày công chuẩn bị cho em. Shoto, sao em không thưởng thức nó một chút?"

Anh gắng sức hất bàn tay đó ra.

"—Món, quà?" Lúc này anh mới lên tiếng, giọng điệu đã trở lên run rẩy vì tức giận. "Ta đến đây vì Midoriya..."

"Ối, ánh mắt em đáng sợ quá đi." Dabi lờ anh đi, cười cợt. "Tôi có lừa em đâu. Chỉ là tôi quên mất không nói cho em, chỉ cần trong cơ thể em còn sót lại bộ phận con người thì em sẽ không thể thấy được cậu bạn đó. Cho nên, để em bằng lòng giao máu của mình cho tôi, tôi mới phải chuẩn bị món quà này..."

"Ngươi có ý gì?!"

"Có ý gì hả? Về gặp tên bán lang đó, rồi em sẽ biết tôi có ý gì. Đám chó sói kia đều là một lũ vong ân bội nghĩa, Shoto à, tôi đã nhắc nhở em điều này rồi. Tiếc quá, để hoàn toàn hiểu được nó, em phải được dạy dỗ bằng sự thật."

Một cảm giác lạnh lẽo kinh hoàng vồ lấy anh. Anh nhìn chằm chằm Dabi, dần nhận ra giờ phút này dù có làm gì cũng là vô ích. Động thủ với Dabi sẽ chỉ khiến thế lửa lớn hơn, mà trước mắt việc cấp bách nhất chính là cứu hỏa.

Trong một khắc, anh chợt nhớ tới Fuyumi đã từng nói anh có năng lực đóng băng. Đúng rồi, nếu anh thật sự có năng lực này, có lẽ anh chỉ cần vài giây ngắn ngủi cũng có thể cứu vãn được tình thế trước mắt. Nhưng anh không biết sự dụng băng thế nào. Mẹ chưa bao giờ dạy anh, anh cũng chưa từng cảm nhận được nó như anh đã cảm nhận được ngọn lửa của mình vậy.

Vẻ bất lực và tuyệt vọng của anh khiến Dabi khá hài lòng, gã thậm chí còn bật cười không chút kiêng nể. Đám lửa xanh theo tiếng cười của gã càng bùng lên dữ dội hơn.

"Chỉ tôi mới có thể cứu vãn em, Shoto, chỉ tôi mới trăn trở vì em thôi! Em sẽ hiểu, và sau đó sẽ đến tìm tôi."



Ngày đó, toàn bộ Vương đô đều đắm chìm trong trận hỏa hoạn nơi nội thành cùng nỗi hoang mang bất ổn của người dân. Anh run rẩy hồi lâu trong vô định, đến tận khi Mặt Trời lặn mới quyết định trở lại biệt thự của mình, trở về đối mặt với Bakugo. Anh biết hành tung của mình rất khả nghi, thậm chí từ tận đáy lòng anh còn cảm thấy tội lỗi, nếu anh không ngây thơ và cảm tính như vậy, nếu đêm qua anh không đến cuộc hẹn, vụ hỏa hoạn đó cũng sẽ không xảy ra.

Anh biết Bakugo nhất định đã nghe về tin tức có hỏa hoạn xảy ra ở nội thành, nhất định đã nghe rồi, cuốn sách bọn họ hao tổn bao tâm sức muốn tìm về đã bị chôn vùi trong biển lửa, không còn có thể tìm ra. Anh không biết điều gì đang chờ đợi mình. Anh hy vọng Bakugo sẽ nổi cơn lôi đình, sẽ giận dữ với anh, sẽ cao giọng chất vấn anh đã làm được những gì, dù sự thật là anh chưa làm được gì cả; anh hy vọng những gì anh nhận được là nỗi tuyệt vọng và phẫn nộ của người kia, chỉ vậy lương tâm anh mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

Anh đã hy vọng như vậy.

Khi về tới biệt thự, anh bước vào phòng khách trong nỗi lo lắng bất an, chợt chạm phải một đôi mắt đỏ ngầu, tĩnh lặng đến đáng sợ, phút chốc anh cảm thấy như có một chậu nước đá dội từ đỉnh đầu mình xuống, biến anh thành một con chuột lột vừa thảm hại vừa đáng thương.

Ánh nhìn từ đôi mắt kia vẫn điềm tĩnh như vậy, trấn định như vậy, đến nỗi chúng gần như có thể giết chết anh ngay tại chỗ.

Bước chân anh khựng lại, ngay cả môi cũng run rẩy trong vô thức. Thanh niên tóc vàng kia vẫn ngồi bất động trên chiếc xô pha bọc da, ngước mắt nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu màu máu tựa như tảng băng sắc lạnh. Anh chợt nhận ra Bakugo chưa bao giờ yên lặng như giờ phút này, sự yên lặng hiếm hoi nơi hắn khiến anh cảm thấy một nỗi sợ hãi và đau đớn đến chết lặng, những gì chứa đựng trong cặp mắt kia dường như là bể máu ồ ạt chảy từ trái tim anh.

"...Tao chỉ hỏi mày một câu thôi," một lúc lâu sau, Bakugo mới mở lời hỏi anh, "rạng sáng hôm nay, mày đã ở đâu?"

Anh cắn chặt môi dưới, không đáp lời.

Bakugo lại nói không chút mảy may: "Mày có thể nói rằng, mày ở chỗ của Yaoyorozu. Mày cũng có thể nói rằng, mày ở chỗ của chị mày. Thậm chí mày cũng có thể nói mày ở chỗ cha mày, dù tao biết chuyện đó không thể xảy ra nữa."

Dứt lời, hắn ngưng lại một hồi, nhưng sau đó đôi mắt đỏ rực kia lại trở nên u ám. Hắn hít sâu một hơi.

"Nhưng, chỉ cần mày nói, tao sẽ tin."

Khoảng khắc đó, Todoroki cảm thấy tim mình như bị khoét sâu từng dao từng dao một.

"...Nên mày hãy nói cho tao đi." Thanh niên tóc vàng nói với anh bằng giọng điệu khàn đục, gần như khẩn khoản. "Mày đã ở đâu?"

Todoroki cảm thấy đau đớn đến phát điên rồi. Anh chưa từng nghe người kia nói bằng thứ giọng này, anh chưa bao giờ thấy một con người cao ngạo đến nỗi cả đời cũng chưa từng rũ mắt lại nói với anh bằng giọng điệu khẩn cầu, bi ai như vậy; như thể đang liều mình vùng vẫy, như thể một người sắp chết đuối đang vươn tay đến cọng rơm cứu mạng của mình, dù thứ nhận được chỉ là một lời nói dối, dù hắn biết rõ đó chỉ là lời nói dối.

Cuối cùng anh thở ra một hơi, cả người như mất hết khí lực.

"...Tu viện của Vô Lệ Thành." Cuối cùng anh nói, "Tôi đã ở đó."

Dứt lời, anh cúi gằm xuống, không dám nhìn vào đôi mắt của Bakugo. Anh biết những gì đôi mắt đó biểu lộ là những gì anh không thể tiếp nhận lúc này.

"Nhưng," anh lại nói, "ngọn lửa đó... không phải là tôi."

Sau đó, sau một hồi rất lâu, lâu đến nỗi anh ngỡ rằng thời gian đã vón lại, đến khi tưởng như nó không còn trôi nữa, anh rốt cuộc mới nghe thấy một chữ từ Bakugo:

"Được."

Anh luống cuống ngẩng đầu, nhưng ngay trong khoảnh khắc khi ánh mắt chạm tới khuôn mặt của người kia, anh liền lập tức nhận ra một điều: lời giải thích của anh không còn đáng tin nữa. Dù lời anh nói đúng là là sự thật, người kia cũng chấp nhận, thậm chí còn tin vào nó, nhưng sự chấp nhận và tin tưởng chỉ đó là dối trá. Anh không biết mình phải nói thêm điều gì nữa. Anh vốn có thể nói anh biết đám cháy đó do ai tạo thành; anh vốn có thể nói đám lửa xanh đó không hề giống ngọn lửa của anh; anh vốn có thể kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện liên quan với Dabi cho hắn. Nhưng trong một khắc, anh bỗng cảm thấy tất cả những điều đó đã không còn cần thiết nữa. Bakugo không còn tin tưởng anh, vì hắn cho rằng anh đã nói dối; nhưng hắn vẫn coi trọng anh như vậy, đặt nặng anh như vậy, thậm chí còn hoàn toàn chấp nhận lời nói dối của anh.

Khi nhận ra điều này, anh đã gần như cảm thấy choáng váng. Anh nghĩ, rốt cuộc liệu đây có phải một sai lầm? Anh nghĩ, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Con kênh rộng lớn vô đáy bắc ngang giữa hai người vẫn luôn ở đó, vĩnh viễn vẫn luôn ở đó, hai người không cách nào, trước giờ cũng không có cách nào khiến nó biến mất, chỉ đành bắc ngang qua nó một cây cầu lung lay sắp sập, coi giữ cây cầu ấy bằng cả trái tim thủng lỗ chỗ của mình. Anh thấy so với con kênh, cây cầu đổ nát này thực sự quá nực cười, thực sự quá đáng thương; nó cứ nhỏ bé và mong manh như vậy, nhưng vẫn liều mình tồn tại nơi đó, anh muốn cười nhạo nó một cách ác độc, nhưng đồng thời lại muốn bật khóc. Tất cả những ưu tư xông thẳng lên đầu, víu lấy cổ họng anh, dồn nén bên môi nhưng một chữ cũng không thốt ra được, cuối cùng, không một âm tiết nào phát ra từ miệng anh.

"Tao đã nghĩ rất lâu rồi," lúc này Bakugo mới thấp giọng nói với nỗi mệt mỏi tột độ, "tao quyết định rồi, tao sẽ về Lootus với thằng Kirishima."

Đến tận lúc này, rốt cuộc anh mới nặn ra thứ âm thanh khàn đục từ cổ họng:

"...Cái gì?"

"Không cần thiết nữa, Todoroki ạ. Mày không nợ tao hay thiếu tao cái gì. Nếu không muốn nói mày lại có thể vì tao làm đến mức này, người biết ơn là tao mới phải. Nhưng đủ rồi. Từ tận đáy lòng, đối với tao, mày thực sự... Thôi đủ rồi, nếu tiếp tục sẽ không có lợi cho cả hai ta. Chuyện cuốn sách, tao sẽ nghĩ cách khác. Mày cũng không cần tìm Vạn Linh Dược cho tao đâu. Nếu mày tìm được nó thật, nếu mày muốn, hãy dùng nó cho chính mày, để nó đưa mày trở thành một con người thật sự. Sau đó..."

Nói tới đây, hắn chợt ngừng lại, một hồi lâu sau mới nói tiếp:

"Đến lúc đó, nếu như tao cũng biến trở về, hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau."

Nghe những lời này, Todoroki cảm thấy máu huyết cả người cũng lạnh thấu.

Anh đột nhiên nhớ tới người mẹ đã rời bỏ anh để chạy trốn khỏi khu rừng, người đã từng dịu dàng vỗ về anh, nói với anh rằng, Shoto, cõi đời này mẹ chỉ có con, chỉ có mình con mà thôi, cả đời này mẹ sẽ không bao giờ rời xa con. Anh đột nhiên nhớ tới lúc anh đứng bên giường bệnh của Midoriya, chất vấn người kia rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa gì, Midoriya đã nói với anh rằng, đến lúc rồi, Todoroki à, cậu phải để tớ đi.

Đúng rồi. Anh nghĩ, đúng rồi.

Thời khắc đến, anh phải để hắn đi.

Chỉ là, còn có một việc. Anh đã quyết định rồi, ngay khi nãy, ngay khoảng khắc vừa trôi qua, anh đã quyết định như thế. Nếu việc anh mất đi tất cả những người quan trọng trong cuộc đời đã được định đoạt, nếu mọi chuyện phải kết thúc theo cách này, thì điểm khác biệt duy nhất là nếu anh không thể làm gì cho mẹ hay cho Midoriya, nhưng với Bakugo, anh vẫn còn cơ hội.

Trả giá hết thảy, hy sinh hết thảy.

"...Sáng mai."

Cuối cùng anh nói lời thỉnh cầu với Bakugo:

"Xin cậu... ít nhất hãy ở lại đến sáng mai. Có một thứ, dù thế nào tôi cũng phải lấy cho cậu."



Đêm tới, không biết Todoroki lại đi đâu.

Dù biết anh trước giờ chưa từng ghé thăm Bá tước tiểu thư vào đêm khuya nhưng hắn lại không có đầu mối nào về người Todoroki đến gặp. Hắn cũng không muốn để tâm nữa, hắn đã quá mệt mỏi rồi. Từ Maunder đến Lootus rồi tới Vương đô, những chuyện họ đã trải qua nhiều đến nỗi hắn không sao phân biệt hay suy tính nữa, cho nên hắn muốn rời khỏi. Tất cả mọi người đã đúng, Todoroki không thể đem Vạn Linh Dược cho hắn, coi như anh làm thế thật, việc đó sẽ vì hắn mang lại rắc rối lớn, và Bakugo không muốn có những món nợ không rõ ràng với bất cứ ai.

Đêm muộn, khi nửa mê nửa tỉnh chờ Todoroki, không hiểu sao hắn bỗng nhớ lại dáng bộ của anh lúc cả hai lần đầu gặp mặt. Khi đó là tháng Mười, ở Maunder, Todoroki đội mũ phớt và mặc lễ phục đen, con mắt trái màu lam và vài sợi tóc đỏ lộ ra dưới vành mũ. Anh hồi đó lạnh lùng như vậy, lầm lì và cao ngạo, khi nhìn vào hắn, con mắt xanh lam chỉ rặt một vẻ chán ghét và kinh thường, bởi với anh, hắn là phiền phức lớn. Đêm trăng tròn tới gần, trong cơn ác mộng khiến con người điên loạn, hắn đã đưa ra lời mời với ma cà rồng đó, anh đã tới, cứ như vậy vô căn cứ xuất hiện trong phòng. Mái tóc hai màu và đôi mắt dị sắc, ánh trăng và máu đỏ, bóng đêm và ngọc lục, cùng một khuôn mặt tái nhợt mà tuấn tú. Ma cà rồng cúi đầu chào hắn, nói với hắn bằng vẻ lạnh lẽo mà không có chút kính ý nào:

"Shoto Todoroki, nguyện vì ngài ra sức..."

Khi đó, hắn đã nhọc bao công sức muốn thoát khỏi tên đó! Nhưng hắn chưa từng thành công. Hắn khát khao thoát khỏi ôn dịch, thoát khỏi một thế giới không phải của con người, khoát khỏi mộ phần và đêm trăng, nhưng nào ai ngờ mọi chuyện lại đến nước đường này? Hắn mất đi Deku, và giờ hắn lại chuẩn bị rời khỏi Todoroki, cuốn sách ghi lại câu thần chú đã bị thiêu cháy, bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi đây với một người sói thực thụ.

Trong một khắc, lời cảm thán của Kirishima trong quán rượu ngày đó như trở về bên tai hắn:

"Ai biết số phận sẽ chờ đón chúng ta chuyện gì!"

Bình thường hắn luôn chán ghét từ "số phận" này. Hắn chưa bao giờ cho rằng ngay từ đầu tất cả đã bị định đoạt, hắn luôn tin vào lý trí và sức mạnh của mình, hắn tin mình có khả năng nắm chắc tất cả những thứ tất yếu và linh hoạt nắm bắt thời cơ, hắn tin rằng cuộc đời mình là con đường dành cho chính hắn, đến giờ hắn vẫn tin vào những điều đó. Nhưng— nhưng, mỗi lựa chọn đều do hắn đưa ra, nhưng rồi lại đẩy hắn vào những tình cảnh xa lạ và hoang vắng.

Hắn cứ mơ màng trăn trở như vậy, tận đến khi đêm sắp tàn, ánh bình minh đã thoáng hiện ngoài khung cửa sổ.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân của Todoroki.

Hắn nghĩ, thời khắc chia tay đã đến rồi. Hắn ngồi dậy, ngay sau đó liền thấy Todoroki bước nhanh vào phòng khách. Nhưng không đợi hắn đứng dậy nói gì, một cuốn sách nào đó đã bị ném lên bàn trước mặt hắn.

Hắn nhìn thứ không rõ tên trước mặt, nhưng ánh mắt phút chốc đông cứng ngay khi chạm phải nó. Hắn lập tức cầm cuốn sách nhỏ đó lên trước mắt, khó tin lật xem.

—Giống như đúc.

Nó và cuốn sách ghi lại thần chú mà Deku đã miêu tả với hắn, giống nhau như đúc, kể cả những điểm đặc trưng.

Tim hắn đập dồn dập. Hắn lật giở xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng ép mình tỉnh táo lại, xác nhận chuyện này đúng là sự thật: đây chính là thứ hắn vẫn luôn tìm kiếm.

Nhưng hắn không lại không thấy bất cứ may mắn hay vui mừng gì. Hắn đã hiểu rõ một điều, dù có muốn gì cũng phải trả một cái giá rất đắt. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Todoroki, khuôn mặt người kia vẫn không một chút biểu cảm.

"...Thứ này," cuối cùng hắn lên tiếng, "mày lấy được ở chỗ quái quỷ nào?"

Todoroki trả lời không chút do dự "Từ chỗ người đã viết thư nặc danh cho tôi". Anh đáp lại một cách tỉnh táo mà ung dung, tỉnh táo và ung dung đến nỗi trông anh như vẫn là Todoroki của ngày trước, nhưng lại là một vẻ kìm nén. "Hắn đã luôn quan sát tất cả trong bóng tối, thậm chí cả lúc Midoriya hạ lời nguyền với cậu. Sau đó hắn đã đem cuốn sách này đi."

Nếu không phải đang thực sự cầm nó trên tay, Bakugo hẳn sẽ cho rằng đây chỉ là một trò đùa vô lý hoang đường.

Hồi lâu sau, hắn mới chất vấn lần nữa: "Mày đã đưa tên đó cái gì?"

Lần này Todoroki lại im lặng.

Ánh mắt hắn dời đến khuôn mặt anh. Không biết có phải do bình minh vừa buông xuống, sắc trời vẫn còn u ám hay không mà khuôn mặt Todoroki nhìn càng tái nhợt hơn trước, tái nhợt như người đã chết vậy. Khi trước môi anh còn có chút hồng hào, nhưng giờ lại gần như một tờ giấy trắng bợt yếu ớt. Cùng với đó là một mùi quen thuộc nhưng xa lạ ngập tràn trong không gian. Hắn đã rất quen với mùi của Todoroki, nhưng giờ hắn lại có chút không nhận ra thứ mùi đó nữa.

Một phỏng đoán chợt nảy nên trong lòng, đến nỗi khi mở miệng, hắn không còn khống chế được giọng điệu run rẩy của mình nữa:

"—Mày, đã đưa, tên đó, cái quái gì?"

Nhưng tất cả những gì hắn nhận được chỉ là một tiếng thở dài lặng lẽ:

"Không cần thiết nữa." Cuối cùng Todoroki mở miệng. "Nói tên tôi, cậu sẽ thuận lợi ra khỏi cổng thành. Trời sắp sáng rồi, tôi phải nghỉ ngơi, xin lỗi vì không tiễn cậu được."

Dứt lời, anh liền cất bước về phía cầu thang, nhưng lại hướng xuống tầng hầm chứ không phải lên lầu. Trong khoảng khắc đó, Bakugo cảm thấy lông tơ cả người đều dựng đứng lên, trái tim mất kiểm soát đập dữ dội trong lồng ngực, các dây thần kinh siết chặt lại trong nỗi căng thẳng quá độ, một âm thanh bén nhọn xuyên qua thế giới của hắn.

"Đứng lại cho tao!!" Việc hắn chợt cao giọng gầm lên khiến Todoroki giật mình, nhưng hắn không để tâm nhiều hơn nữa. "Mày xuống tầng hầm làm gì?!"

Anh vẫn không đáp lại.

Hắn cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi. Hắn không sao chấp nhận được sự thật này. "—Nói cho tao biết," hắn gần như dùng hết sức lực mới có thể chất vấn anh lần cuối, "mày, đã đưa, tên đó, cái gì?"

Nhưng Todoroki lại quay đi, tránh ánh mắt của hắn.

Được lắm. Bakugo nghĩ: Được lắm. Huyết dịch cả người hắn sôi trào, vừa gào thét vừa chảy tuột đi, hắn như bị một sức mạnh xa lạ vồ lấy, không nói một lời, hắn chợt như ma xui quỷ khiến phóng tới bên cửa sổ, đưa tay kéo tấm rèm vẫn đang buông xuống.

Bên ngoài, Mặt Trời đang nhô lên ở phía Đông.

—Ngay lúc đó, hắn lại nhớ tới lần đầu mình bước vào phòng khách trong căn biệt thự ở Maunder của Todoroki, hắn cũng từng chạy như bay rồi kéo phắt rèm cửa sổ để ánh nắng rọi vào phòng. Mà Todoroki vẫn bình thản, cao ngạo đứng yên tại chỗ, mặc cho nắng vàng ban trưa rơi trên cả người mình. Anh lúc đó nhìn đắc ý bao nhiêu, mạnh mẽ đến nỗi không thể chạm tới—

Nhưng ngay lúc này, ngay khoảnh khắc khi hắn chỉ kéo tấm rèm ra một khe hở hẹp, sau lưng hắn chợt truyền đến tiếng rống nhẹ, kháng cự mà tan vỡ của người kia.

"...Không."

Hắn thật sự không dám tin đó lại là tiếng của Todoroki.

"Không!!"

Vẻn vẹn một tia nắng mà thôi. Chỉ một tia nắng yết ớt, nhợt nhạt, đáng thương như thế lại có thể khiến người kia nghe sao đau đớn đến vậy.

Hắn kéo rèm cửa lại, xoay người lao về phía anh. Hắn thật sự không biết mình phải làm gì nữa. Đầu óc hắn trống rỗng, cảnh tượng trước mắt trở thành một khối chất lỏng vặn vẹo. Hắn cúi người, nửa quỳ xuống, theo phản xạ đưa hai cánh tay ra, dùng sức ôm chặt lấy cơ thể đang cuộn tròn trên cầu thang vì sợ ánh Mặt Trời. Cơ thể trong lồng ngực hắn lạnh băng, đến nỗi hắn ngỡ mình đang ôm một cái xác.

Một khắc đó, từ lúc sinh ra tới giờ, lần đầu tiên hắn mới thật sự cảm thấy thế giới của mình đang sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro