Chap 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về tới phòng, Phuwin ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Cậu và anh đã thật sự trở thành vợ chồng rồi sao? Cậu vừa mới có đám cưới của riêng mình đấy sao? Mọi thứ nhanh quá, thật khó có thể tưởng tượng từ nay cậu đã là vợ của Pond Naravit Lertratkosum. Dù rằng chưa thể được bảo hộ bởi pháp luật vì với tội danh đang có, cậu không thể cùng anh đi đến Cục Dân chính để kí giấy đăng kí kết hôn, nhưng với cậu, hiện tại là quá đủ.

Lòng cậu lâng lâng nhớ lại khung cảnh tráng lệ vừa rồi, nhớ cả cảm giác bàn tay ấm nóng của anh giữ chặt lấy tay cậu như khẳng định sự chân thành nơi anh. Đặc biệt, cậu không thể quên dư vị ngọt ngào khi cả hai trao nhau nụ hôn sau lời tuyên thệ của cả hai. Đã bao lâu rồi anh với cậu mới hôn nhau lại nhỉ? Tay cậu khẽ chạm vào môi, tưởng chừng như đôi môi vẫn tê rần vì tan chảy trong thứ xúc cảm hạnh phúc đến khó nói thành lời mà anh mang lại.

Cậu hơi băn khoăn một điều, rằng tại sao là bây giờ? Tại sao anh không để sau khi cậu được giải oan rồi tổ chức một đám cưới công khai với tất cả mọi người? Nhưng không có thời gian để hỏi nhiều thế. Ngay khi đưa cậu về nhà, anh cũng lập tức rời đi ngay. Cậu không muốn để tâm nhiều, mặc cho niềm hạnh phúc cuốn trôi cậu vào trong giấc ngủ.

_

Cùng lúc đó, ở một quán bar nổi tiếng trong thành phố, chàng trai thư sinh ăn mặc một cách chau chuốt đến bất thường bước vào trong. Lần đầu tiên thấy anh vuốt keo tóc, lần đầu tiên thấy anh không xuất hiện trong chiếc áo blouse quen thuộc, lần đầu tiên thấy anh mặc bộ vest Âu đầy quý phái, và cũng là lần đầu tiên thấy anh chủ động bước vào quán bar mà không để tên nhiều lời kia rủ rê đến chán chê.

Anh chọn cho mình một chỗ khuất trong góc, gọi một ly cocktail nào đó mà anh còn chả đọc được đúng tên. Tuy đến bar nhưng anh không cho thấy mình đang hưởng thụ sự hào nhoáng của nơi này, anh đang quan sát xung quanh như tìm kiếm gì đó.

Lego ngồi trên lầu hai, khu vực cho khách VIP từ lâu đã trông thấy anh. Cậu không khỏi thắc mắc tại sao một người không bao giờ đi chơi đêm hay tham gia vào mấy cái thú vui xa hoa này lại xuất hiện ở đây.

-William, anh nghĩ tại sao anh ấy lại ở đây?

William ngồi kế bên khẽ liếc nhìn người phía dưới rồi đáp:

-Tìm kiếm thông tin?

Lego khẽ cười trong miệng.

-Để xem có gì thú vị nào.

Lego lần này quay trở về Hàn định là sẽ ở lại đây luôn. Pond cũng không ý kiến gì, tùy ý cho cậu lựa chọn, miễn không được bày trò giống như lần trước, nếu không hậu quả không chỉ là ở Mỹ luyện tập lên quân sĩ cấp S trong hai tháng như vừa rồi đâu. Và với thói quen ăn chơi sẵn có khi còn ở Mỹ, cậu ta vốn chẳng thể vắng mặt trong các quán bar lớn nhỏ của Seoul. Hôm nay lần đầu tiên sau bao ngày, cậu ta quay trở lại bar, tìm kiếm chút thú vui nào đó để làm mới cho cuộc sống mà cậu ta cho rằng nhàm chán.

Chàng trai thư sinh sau một hồi liếc ngang liếc dọc, muốn đứng lên đi vào nhà vệ sinh liền đụng phải một gã đàn ông cao lớn. Chàng trai vội vàng xin lỗi, toan rời đi ngay liền bị ông ta giữ tay lại.

-Nè người đẹp, em là cố ý đụng phải tôi?

Anh cố rút tay mình ra khỏi sự níu giữ của người đàn ông nhưng không thể, lực tay của người kia quá mạnh.

-Tôi đã nói tôi vô ý rồi. Tôi xin lỗi, giờ thì làm phiền anh buông tay cho tôi đi.

Gã kia kéo anh lại gần, kề gần khuôn mặt anh mà nói:

-Thôi đi, mấy cái chiêu trò này cũ rồi cưng ạ. Muốn lên giường với tôi thì cứ nói. Chúng ta lên phòng luôn nhé?

Nghe mấy lời suồng sã của gã khiến anh không khỏi xanh mặt.

-Tôi nói anh buông tôi ra! Tôi không muốn lên giường với anh, tên điên!

Chàng trai thư sinh bực mình quát lên làm mấy người xung quanh chú ý.

Gã ta vẫn không chịu buông ra, cưỡng ép cậu muốn kéo lên lầu nhưng liền bị một bàn tay kéo lại. Ngay khi gã vừa quay mặt lại, một cú đấm giáng xuống khiến gã mất đà lùi về phía sau dăm bước.

-Anh không sao chứ?

-Joong...

Cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện. Joong vốn không biết anh đã chờ ở đây rất lâu để có thể gặp được cậu. Tìm thấy nguồn tin cho biết dạo đây cậu hay xuất hiện ở khu vực này, anh đã không ngần ngại bước vào cái thế giới hỗn tạp mà bản thân chán ghét này, anh vì cậu mà mặc những thứ xa xỉ bản thân chưa bao giờ muốn mặc. Và tạ ơn trời, nỗ lực của anh đã được đền đáp.

Tuy rất muốn tay bắt mặt mừng với anh, nhưng Joong sau mấy ngày lui tới đây biết rõ, tên trước mặt có đồng bọn, khu vực này thuộc khu vực của hắn, nên rất nhanh thôi, cả hai đã bị bao vây bởi năm, sáu tên đầy dữ tợn. Nhận thấy tình huống không ổn, Joong vơ lấy một chai rượu rỗng gần đó đập mạnh vào đầu một tên, đạp hắn ra xa rồi nắm lấy tay chàng trai thư sinh một mạch chạy đi. Đám kia đang định đuổi theo liền bị một chàng trai Tây phương chắn đường, là William.

-Mày là thằng nào?! Tránh đường!

William không nói gì, lao vào tẩn cho bọn chúng một trận. Lũ người đó vốn chẳng phải đối thủ của William, William tay không dùng kiếm đã khiến bọn chúng bị dần cho thành bã. Đang xử lí một tên, William không để ý đằng sau có một tên rút dao ra lao đến. Nhưng chưa kịp đụng vào William, Lego từ trên lầu hai lấy đà nhảy xuống, đáp thẳng vào lưng hắn ta, thành công làm tất cả mọi người trong quán bar đứng hình.

-Lũ các người quậy quá rồi đấy.

Giọng nói nhẹ tâng như lông hồng nhưng đôi mắt mang đậm tia sát khí. Mấy tên gần đó nhận ra Lego liền tái mặt, nhanh chóng bỏ chạy. Riêng tên bị Lego đè dưới chân không chạy được, cũng không dám vùng vẫy, sợ đến mức đáy quần đã chảy ra dòng nước ấm.

-Nào, giờ thì nói tao nghe, Alan Darawat đang ở đâu?

_

Phía bên ngoài, Joong cầm lấy tay chàng trai thư sinh chạy một quãng dài, nhận thấy không có ai đuổi theo mới dừng lại. Sau một hồi thở dốc, Joong lấy lại bình tĩnh quan sát xung quanh thật kĩ một lần nữa rồi lại cầm tay chàng trai thư sinh kéo đi. Joong đưa anh rẽ vào một con ngõ nhỏ tối tăm khiến chàng trai có chút bối rối.

-Này, cậu dẫn tôi đi đâu thế?

Không trả lời anh, Joong tiếp tục dẫn anh vòng qua các con hẻm hẹp rồi dừng lại ngay trước một cánh cửa rỉ sắt nằm ngay dưới cầu thang của một tòa nhà. Joong lấy chìa khóa mở cửa ra rồi nhanh chóng kéo anh vào, chốt cửa lại.

-Nè, cậu định làm gì?

Chàng trai thư sinh cảm thấy bản thân giống như đang bị bắt cóc một cách tình nguyện vậy.

Joong bật điện trong phòng lên. Lúc này chàng trai mới nhìn rõ, có vẻ đây là một căn phòng trọ nhỏ, thấp, không gian chỉ đủ để chứa một vài đồ dùng thiết yếu, thậm chí còn không chừa ra nổi một khoảng đủ để trải nệm ra sàn. Xung quanh, rải rác những cốc mì tôm và một vài đồ ăn liền khác, quần áo cũng lộn xộn chất thành đống. Chỉ có mỗi chiếc laptop là gọn gàng ngay ngắn nằm trên chiếc bàn gập nhỏ ngay sát tường.

-Mấy ngày nay cậu sống ở đây?

-Ừm.

-Tại sao lại sống ở đây? Có chuyện gì sao?

Joong không nói gì, mở chiếc laptop lên rồi gõ gõ thứ gì trên đó. Chàng trai tò mò tiến đến gần nhìn mới phát hiện ra cậu đang truy cập vào camera của quán bar vừa rồi hai người mới rời khỏi, ngoài ra còn một vài hình ảnh được phát từ camera ẩn được lắp trong những căn phòng VIP. Trên màn hình hiện ra hình ảnh Lego đang cắm thẳng một con dao con xuống trước mắt tên côn đồ bị cậu chế ngự. Chỉ vài milimet nữa thôi, lưỡi dao sẽ chạm vào đồng tử của hắn ta. Tên côn đồ không ngừng run rẩy, sợ hãi đến mức không dám chớp mắt.

"Lego, sao em ấy lại ở đây?" Chàng trai thư sinh ngạc nhiên khi nhìn thấy những gì đang diễn ra.

-Hai tên này là ai đây? - Tiếng của Joong vang lên.

Joong đang định sử dụng khả năng nhận diện khuôn mặt để tìm kiếm thông tin về Lego và William thì chàng trai thư sinh đã nằm lấy tay cậu kéo cậu về hướng mình.

-Joong, đừng xem tôi là không khí nữa. Trả lời tôi, mấy nay cậu biến mất dạng để làm gì? Cậu đang trốn chạy cái gì sao?

Joong nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của người kia, biết không thể trốn tránh liền thờ dài một hơi.

-Thật ra...chuyện khá là dài.

Mấy tháng trước, sau khi nhận được mật thư của Neo Trai đưa cho trước khi phải vào tù, trong đó có mật khẩu phòng thí nghiệm của hắn. Cậu liền tìm đến nhà hắn và phát hiện ra cô vợ cũ của hắn cùng cậu học trò thân cận là tình nhân của nhau, cả hai thậm chí còn đang sống trong nhà của Neo như thể nhà của bọn họ. Nhân lúc bọn họ ra ngoài, cậu đã lẻn vào trong, mở phòng thí nghiệm và càng bất ngờ hơn khi phát hiện tên học trò kia đã bán toàn bộ thông tin về thí nghiệm, còn được đăng kí bản quyền bởi một tên tiến sĩ nào đó bên Mĩ. Không kịp phẫn nộ hộ người kia, Joong phải nhanh chóng copy mọi thứ vào chiếc USB của mình. Mãi cho đến khi ra được khỏi nhà Neo, Joong đang đi trên đường bỗng lại bị một đám người chặn đường.

-J! Mày nghĩ mày sẽ thoát được sao? Sau những gì mày đã làm, ngài Jackson chắc chắn sẽ không tha cho mày đâu, thằng ch*!

Joong hoang mang vì không biết lũ người đó là ai, lại còn gọi cậu là J. Thoạt nhìn, phân nửa số người trong đám đó là người phương Tây với những đặc điểm mắt xanh mũi cao. Nhưng rõ là cậu chẳng quen biết ai là người nước ngoài cả.

-Mấy người nhầm người rồi. Tôi không quen biết các người.

-Mày tưởng bọn này mù chắc?! Dù mày hóa thành tro tụi tao vẫn nhận ra tên khốn nhà mày!

Không để cậu giải thích gì thêm, bọn chúng tiến đến định bắt cậu thì một chiếc xe hơi từ đâu lao tới cua khét một đoạn dài.

-Joong! Lên xe!

Cánh cửa lùa mở ra, người bên trong làm Joong một phen sững người.

-Ba?!

Nhưng tình thế cấp bách không cho Joong thời gian để hoàn hồn, cậu phải ngay lập tức leo lên xe rồi rời đi nhanh chóng.

...

-Sau đó, ba tôi chở tôi đến một khu nhà bỏ hoang vắng người. Ba tôi không giải thích gì nhiều, chỉ nói hiện tại tôi không được an toàn, cần phải tìm một nơi trú ẩn thật tốt và dặn tôi tuyệt đối không được đi ra ngoài nếu không thật sự cần thiết. Ba tôi muốn chở tôi đến ở tại nhà của một người bạn nào đó, nhưng vì mọi chuyện ập tới quá bất ngờ mà ba tôi lại không cho tôi một lời giải thích chính đáng khiến tôi bực mình. Hai ba con đã cãi nhau một trận sau đó tôi rời đi và tự tìm nơi trú ẩn cho mình.

-Nơi trú ẩn đó là ở đây?

-Ừm.

Chàng trai thư sinh nhíu mày.

-Theo như cậu nói, có nghĩ ba cậu đang công tác ở Mĩ bỗng nhiên bất thình lình xuất hiện và cứu cậu đúng thời khắc cậu lâm nguy?

Joong gật đầu khẳng định. Chàng trai thư sinh rơi vào trầm tư. Mọi chuyện dường như không phải là ngẫu nhiên. Sự xuất hiện của J - anh trai song sinh của Joong, chuyện Joong bị một đám người lạ mặt tấn công rồi đến cả việc ba của Joong trở về Thái Lan. Nếu liên kết mọi thứ lại với nhau thì câu trả lời duy nhất chỉ có thể là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro