Chap 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Này, anh sao thế?

Gọi mãi người kia không nghe, Joong khẽ lay người anh. Chàng trai thư sinh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

-Rồi mấy nay cậu thường xuyên lui tới mấy quán bar làm gì? Cả lần bắt gặp trước cũng vậy. Cậu đang định làm gì?

-Chuyện này... - Joong chần chừ không muốn nói.

Chàng trai thư sinh thấy thế liền nắm lấy tay Joong thành khẩn nói:

-Joong, có những chuyện một mình cậu không thể giải quyết được đâu. Hãy kể tôi nghe, nếu có thể tôi sẽ giúp cậu.

Joong có hơi bất ngờ với thái độ này của anh.

-Tại sao? Tại sao anh lại muốn giúp tôi?

-Vì tôi lo cho cậu.

Chàng trai thư sinh đáp vội, vội đến mức ngay cả chính anh cũng ngỡ ngàng với câu nói của mình. Đúng, chàng trai thừa nhận, anh là lo cho cậu và đến bản thân anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại lo cho một người không có mối quan hệ gì rõ ràng với mình. Chỉ biết tâm trí thôi thúc anh làm mọi thứ để có thể bảo vệ người con trai trước mặt.

Làm sao Joong biết được sự hiện diện của anh tại quán bar hôm nay, mọi thứ trên người anh từ bộ suit Tây Âu lạ lẫm đến mái tóc vuốt keo, tất cả đều là vì tìm kiếm cậu. Sự xuất hiện của J ngày nhà Pond bị đột nhập đã làm dấy lên trong lòng anh những linh tính không hay, thôi thúc anh đi tìm cậu, sợ cậu xảy ra chuyện gì. Và đúng như anh nghĩ, câu chuyện cậu kể lại khi ghép với thời điểm J xuất hiện, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. Điều đó càng khiến anh cảm thấy bất an cho cậu. Cậu hiện nằm trong vùng đỏ báo động đầy nguy hiểm.

Joong khi nghe thấy câu trả lời của anh, lòng không khỏi xốn xang. Tại sao mỹ nam trước mặt lại hết năm lần bảy lượt làm trái tim cậu rung lên từng hồi rung động vậy chứ? Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu biết có một điều gì đó trong cậu muốn có anh trong cuộc sống của mình. Nhưng trong hoàn cảnh rối mù hiện tại, cả cậu và anh vốn không có thời gian đến suy nghĩ đến những xúc cảm mơ mộng này. Cậu khẽ lắc đầu gạt nó qua một bên.

-Anh nghe tôi nói, mọi thứ xung quanh tôi đang rất hỗn loạn. Tôi không muốn kéo anh vào rắc rối, vậy nên hãy tin tôi, tôi có thể xử lý được vấn đề.

-Nhưng...

Chàng trai không muốn để cậu mạo hiểm như vậy. Joong mới chỉ là chàng trai đôi mươi, vốn không hiểu được dòng đời tàn nhẫn đến mức nào. Một mình cậu với chút thông minh cỏn con làm sao có thể chống chọi được?

-Cậu nghe tôi đã, cậu nghĩ chỗ này đủ an toàn sao? Tôi có thể lò la tin tức và biết cậu ở quán bar thì bọn chúng cũng sẽ có cách để tìm ra cậu. Cậu phải đến một nơi an toàn hơn, nơi mà...

Chưa kịp dứt câu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ mạnh.

Joong vội vàng mở hình ảnh từ camera chống trộm cậu lắp phía ngoài cửa thì thấy bên ngoài có khoảng năm, sáu tên to con giống lũ người đợt trước đã chặn đường cậu.

-Chết tiệt, bọn chúng tìm ra chúng ta rồi.

Tiếng ngoài cửa ngày càng to. Bọn chúng là đang muốn phá cửa xông vào đây mà.

Chàng trai thư sinh thấy thế vội vàng cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho ai đó.

-Joong, chúng ta cần kéo dài thời gian. Càng lâu càng tốt.

Joong nghe thế suy nghĩ một hồi liền nhìn vào đống dây pháo đỏ ở nơi góc phòng. Đống pháo đó do chủ phòng cũ là một người Trung Quốc để lại, lúc dọn vào Joong đã nghĩ có lẽ đống pháo này sẽ hữu dụng nên đã giữ lại. Và thật may mắn, cậu biết đã đến lúc thích hợp để sử dụng chúng.

-Anh thích chơi pháo bông chứ?

-Cậu điên hả? Pháo bông gì giờ này?!

Chàng trai đang suy nghĩ đến căng não cách kéo dài thời gian tự dưng lại bị hỏi một câu vô tri hết sức khiến anh không khỏi phát cáu. Nhưng khi quay lại nhìn khuôn miệng nhếch lên của Joong, chàng trai sững người. Hết đường lui nên khóe miệng cậu bị chuột rút chăng?


Trong một nhà hàng cao cấp nằm giữa lòng thủ đô Seoul, Fourth bước vào một căn phòng ăn sang trọng đã được đặt từ trước. Hôm nay cậu có hẹn với bên phía đối tác, người bên đó hẹn cậu ở đây nhưng giờ vẫn chưa thấy mặt.

Ngồi chờ được mười lăm phút thì bên kia tới. Một người đàn ông không quá cao, thân hình có chiếc bụng bia đặc trưng của mấy kẻ thương nhân thích hưởng thụ thú vui. Chiếc ria mép rậm trước nhân trung khiến Fourth không có thiện cảm cho lắm, cậu có cảm giác ông ta không phải một người đàng hoàng.

-Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi cậu Jirochtikul.

-Không sao, chúng ta nên bắt đầu công việc thôi.

-Không cần vội, dù gì cũng đã đặt bàn, sao chúng ta không đợi đồ ăn lên rồi vừa ăn vừa bàn bạc, cậu thấy sao cậu Jirochtikul?

Ngữ điệu mang ý tứ không rõ ràng khiến Fourth có chút bất an. Nhưng lần này là dự án quan trọng ba cậu phó thác, cậu cũng không muốn làm hỏng liền đồng ý với ông ta.

Đồ ăn được dọn lên, cậu cũng chỉ dám đụng đũa vài món gần đó. Ông ta lại không ngừng gắp đồ ăn vào bát cậu, trong lúc gắp còn cố ý ngồi xích lại gần cậu, cố ý đụng tay đụng chân vào người cậu khiến cậu không khỏi rùng mình né tránh.

-Tôi nghĩ chúng ta nên bàn chuyện công việc thì hơn, ngài Baek.

Ông ta thấy thế cũng thu lại tay đang gắp đồ ăn vào bát cậu, giả vờ đò đưa nói:

-Hừm...tôi đã xem xét qua đề nghị và bản hợp đồng của bên cậu. Mọi thứ đều rất ổn nhưng có điều...

-Ngài có gì không hài lòng xin cứ nói.

-Có vẻ lợi nhuận bên tôi trong lần hợp tác này có vẻ không được thỏa đáng cho lắm.

-Theo tôi 20% lợi nhuận bên ngài là con số phù hợp với nguồn cung mà bên ngài bỏ ra. Nếu ngài vẫn thấy chưa thỏa đáng, tôi sẽ xem xét để tăng thêm 5% nên ngài...

Không để Fourth nói hết, ông ta ngắt lời:

-Tôi không cần 5% lợi nhuận đó. Lợi nhuận mà tôi muốn, có lẽ chỉ có cậu Jirochtikul đây mới có thể cho tôi mà thôi.

Vừa nói tay ông ta không yên phận mà trườn bò lên đùi cậu. Fourth nhìn thấy hành động đó cùng với lời nói suồng sã của ông ta liền lập tức nổi giận, cậu hất tay ông ta ra, đập bàn đứng dậy quát:

-Ngài Baek, tôi ở đây để nói chuyện làm ăn với ông. Mong ông để ý hành động của mình, nếu không tôi sẽ không nể mặt ba tôi đâu!

Ông ta thấy cậu như thế vẫn giữ thái độ trịch thượng, càng thêm phần hứng thú với người con trai trước mặt.

-Cậu Jirochtikul, cậu giữ thân như vậy làm gì? Dù gì cũng là giúp nhau giải tỏa một chút, cùng xây dựng mối quan hệ "thân mật" không phải tốt sao? Nếu cậu ngoan một chút, biết đâu tôi sẽ giúp công ty của ba cậu nhiều hơn thế. Cậu nghĩ xem, đôi bên cùng có lợi, phải không?

-Tôi không phải người sẽ bán thân để đổi lấy vài cái lợi ích mà ông nói. Nếu ông không muốn thảo luận thêm về hợp đồng này, tôi nghĩ chúng ta chấm dứt tại đây được rồi.

Fourth nổi giận muốn rời đi ngay nhưng liền bị ông ta kéo ngược lại khiến cậu sà vào lòng ông ta.

-Ông...Buông ra!

Ông ta dùng lực đè cậu xuống bàn, đồ ăn trên bàn đổ hết xuống đất. Fourth hoảng loạn vùng vẫy, miệng không ngừng la lối nhưng có vẻ vô tác dụng. Bất quá, cậu dùng đầu gối sút thẳng vô hạ bộ của ông ta. Nhân lúc ông ta còn đang nằm quằn quại trên nền đất, Fourth chạy thẳng ra bên ngoài. Nhưng lão già này không bất cẩn đến vậy, ông ta thế mà lại cho người giám sát ở ngoài hành lang. Vừa thấy cậu chạy ra, hai tên vệ sĩ ngoài đó liền đuổi theo.

Fourth điên cuồng chạy trốn, không thể sử dụng thang máy cũng không thể nhờ ai giúp, cậu tức tốc lao vào một phòng ăn gần đó rồi khóa trái cửa. Cậu lấy điện thoại ra, vội vàng nhấn số điện thoại của ai đó.

-Alo?

-Cứu tôi! Có kẻ muốn cưỡng bức tôi! Làm ơn!

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, cậu như vớ được cọng dây cứu mạng, cuống cuồng cầu cứu.

Tắt máy, cậu chia sẻ vị trí cho người kia rồi hồi hộp chờ đợi. Mong sao anh ta đến đây càng nhanh càng tốt.

Tên nhiều chuyện sau khi nhận được vị trí của cậu, không chút ngần ngại nhấn ga tăng tốc. Bỗng cùng lúc đó, một tin nhắn khác cũng được gửi đến. Là của chàng trai thư sinh.

Đọc được nội dung chàng trai gửi đến, mặt hắn biến sắc.

Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên đoạn đường cao tốc, phía trước mặt đang là ngã ba. Một ngã rẽ dẫn đến nơi Fourth đang sợ hãi mong chờ sự cứu giúp của hắn. Ngã rẽ còn lại là người bạn thân thiết nhiều năm cũng đang gặp rắc rối cần hắn giúp. Trong thoáng chốc, hắn lưỡng lự. Và rồi rất nhanh hắn bẻ tay lái, chọn được con đường hắn cần đi. Hắn lao đi rất nhanh trên con đường ấy, kiên định không chút lung lay. Có lẽ ngay lúc này, hắn cũng biết cán cân trong lòng hắn đang nghiêng về phía vào, và lựa chọn ngày hôm nay của hắn sẽ là quyết định cho vạch đích cuối cùng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro