Chương 26: Nhõng nhẽo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao Huyền có thể quên mất, người thương của Huân còn ở đây mà, đâu đến lượt Huyền phải nhọc công lo cậu bị khát cơ chứ. Trước khi Huyền kịp đem nước cho Huân thì Minh Nguyệt đã nhanh hơn một bước, mà không chỉ có mình cô bạn, lớp phó Hồng Hạnh cũng mang nước cho Huân. Chà, Huân đúng là có số hưởng nhỉ, biết bao "em" vây quanh chực chờ "hầu hạ" thế kia có sướng không cơ chứ. Huyền nhìn chai nước mát lạnh trong tay thở dài. Thôi thì lát đem cho nhỏ Sang, đỡ mất công lại chạy đi mua lần nữa.

Huân định rằng sẽ phi ngay về phía Huyền sau khi thi chạy xong, dành được hạng nhất ở bảng nam có nghĩa là cậu đã thành công một nửa trong vụ cá cược với Ninh Sang nên cậu mừng lắm, nào ngờ lại có người nhảy ra cản đường cậu. Minh Nguyệt cầm theo một chai nước, đi đến trước mặt Huân nhẹ nhàng nói:

"Chúc mừng Huân thắng cuộc nhé! Chắc cậu mệt lắm, mau uống nước đi này."

Nhìn chai nước giơ ra trước mặt Huân nào có muốn nhận, cậu chỉ muốn chạy đến chỗ Huyền ngay thôi. Chưa kịp từ chối thì lại có một người khác tiếp tục đến cản đường.

"Ui cậu là niềm tự hào của lớp ta đấy Huân ạ. Này uống nước đi cho mát người."

Hồng Hạnh cười rạng rỡ như đang gửi đến một lời khen bình thường cho người bạn đã đem vinh quang về cho lớp, nhưng đó chỉ là cái cớ để đưa nước cho Huân mà thôi. Cô bạn không ngờ có người cũng có ý với Huân ở đây, mà người này hình như người này nằm trong lớp đối thủ với lớp cô ở trận kéo co lúc nãy thì phải, học lớp chuyên Văn à? Hồng Hạnh khẽ gật đầu xem như là lời chào hỏi với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt làm sao không nhận ra ánh mắt kì lạ, nói đúng hơn là ánh mắt soi xét của cô bạn trước mặt. Cô bạn này chắc chắn cũng thích Huân, chắc chắn là thế. Minh Nguyệt nghĩ nếu so với Huyền thì người này còn đáng để cảnh giác hơn. Cô cũng gật đầu lại nhưng không nhất quyết không muốn làm quen, dù sao cũng là "đối thủ" của mình mà.

Huân không hề nhận ra tia địch ý giữa hai cô gái trước mặt mình, cậu loay hoay nhìn trước ngó sau xem Huyền ở chỗ nào, mới không để ý một tý mà Huyền đã chạy đi đâu mất tiêu. Mặc cho hai người đẹp trước mặt ngầm tranh giành để đưa nước cho Huân, cậu không hề kiêng nể mà thảng thừng từ chối:

"À à cảm ơn hai cậu nhé. Nhưng mà tớ có nước rồi, hai cậu cứ đứng đây nói chuyện với nhau nhé, tớ phải đi trước đây."

Nói rồi cậu chạy biến đi ngay lập tức, không cho hai cô bạn kia cơ hội níu kéo nào. Người ta từng nói cách từ chối lời mời mọc có chủ đích của người khác, đặc biệt là của con gái tốt nhất là cảm ơn một cách lịch sự rồi chạy đi tức khắc, đầu cũng không được ngoảnh lại, không được để đối phương kịp kì kèo thêm một từ nào nữa. Nghe có vẻ như là đang chạy trốn nhưng hiệu quả mà nó mang lại không thể bàn cãi được, ít nhất là trong trường hợp này.

Huân tìm một vòng vẫn không thấy Huyền đâu, phải đến khi chạy sang chỗ đường chạy của đội nữ bên cạnh mới thấy. Huyền đang đứng gần Ninh Sang dặn dò gì đó, còn ra chiều như lo lắng lắm. Thấy cảnh đó tự dưng Huân thấy bực bực, trong lòng khó chịu lắm luôn. Cớ sao Huyền không hỏi han động viên mình giống Ninh Sang cơ chứ?

Huyền thấy vẻ mặt Ninh Sang không được tốt lắm nên đến hỏi thăm mấy câu, kể từ lúc chạy đi giúp đỡ mấy anh chị sinh viên về đã thấy nó là lạ rồi. Thế mà nhỏ chỉ cười trấn an Huyền rằng không có gì đáng lo cả, nó rất ổn và chắc chắn sẽ giành giải nhất về cho cô. Huyền gật đầu quay đi, không quên dặn nó không cần cố quá làm gì để rồi "quá cố" thì hỏng.

Đi về phía khu vực dành cho cổ động viên, Huyền nhác thấy bóng dáng Huân đứng đấy, nhưng sao mặt cậu có vẻ hậm hực như bị ai thiếu nợ thế kia? Khi đến gần Huân lập tức hỏi Huyền:

"Nước của tớ đâu cam nhỏ?"

Huyền kinh ngạc: "Nước gì?"

"Tớ thi xong khát nước lắm đây này. Cậu không mang cho tớ à?"

"Ơ hay! Thế tưởng cậu có người đưa nước cho rồi. Lúc nãy thấy người thương của cậu đem cho đấy thôi."

"Người thương nào? Tớ đang đợi nước của cậu đấy."

Quái nhỉ! Rõ ràng lúc nãy Huyền thấy Minh Nguyệt đem nước cho Huân nên mới không muốn đến đó tránh người ta hiểu nhầm thì khổ. Chẳng lẽ Huyền nhìn nhầm? Làm gì có chuyện đó, còn có cả Hồng Hạnh nữa mà, một người thì có thể nhìn nhầm nhưng không thể nhìn nhầm đến người thứ hai được. Thế thì làm sao mà Huân nó vẫn không có nước để uống nhỉ?

Huân lên tiếng cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu Huyền:

"Đây là nước của tớ đúng không? Nào, giờ đưa cho tớ cũng chưa muộn đâu." Nói rồi Huân định cướp chai nước trên tay Huyền để uống. Nhưng Huyền nhanh hơn, kịp thời giơ cái chai ra xa không cho Huân được như ý nguyện. Huyền vội nói:

"Ấy ấy nước này là để cho Ninh Sang mà."

Huân nghe thấy thế liền xị mặt ra, bắt đầu trách móc:

"Cậu thiên vị!"

Huyền trợn trừng mắt. Gì đây? Sao lại giở cái giọng nhõng nhẽo rồi còn cái khuôn mặt tủi thân như cún con bị hắt hủi vậy trời? Không đúng! Huân nói thế lại oan cho Huyền quá, cô nào có thiên vị ai bao giờ.

"Nước này đáng nhẽ cho cậu nhưng mà lúc này tớ tưởng có người cho cậu rồi nên mới để dành cho Ninh Sang. Thiên vị đâu?"

Giải thích là thế nhưng Huân vẫn không chịu:

"Chai nước này phải là của tớ. Tớ chỉ uống nó thôi."

Huân bướng bỉnh đến cùng như thể chai nước Huyền cầm là một thứ nước thần thánh quý hiếm nào đó, không phải là nó thì Huân nhất định sẽ không ưng bất kỳ loại nào khác. Huyền bỗng thấy thật đau đầu. Cứ như cô đang đứng trước một thằng nhóc năm, bảy tuổi lỳ lợm và rất cứng đầu cứng cổ vậy. Huân tiếp tục tỏ vẻ tội ngiệp:

"Cho tớ đi. Khát khô cả cổ rồi đây này."

Huyền đắn đo trong lòng. Nếu giờ mà đưa chai nước này cho Huân thì cô sẽ lại phải chạy đi mua thêm một chai khác cho nhỏ Sang, rất tốn công. Nhưng mà bắt Huân tự đi mua thì thấy mình tệ quá. Khi mình kéo co xong nhờ có Huân mà mình mới khỏe lại nhanh được như thế, giờ giúp lại cậu ấy thì có làm sao. Cơ mà chắc chắn lúc nãy có người đã đưa nước cho Huân rồi mà nhỉ, sao Huân cứ đòi cái chai nước này mãi thế. Hay là cậu ấy cố tình, không chỉ thi thố mà ngay cả chai nước nhỏ cũng muốn tranh với Ninh Sang cho bằng được. Một mớ giả thuyết hiện ra khiến Huyền không ngừng đấu tranh tư tưởng nãy giờ.

"Cam nhỏ ơi! Tớ khát."

Thấy Huyền mãi không lên tiếng nên Huân lại tiếp tục nài nỉ, mong Huyền thay đổi ý định. Nhìn trán Huân vẫn còn lấm tấm mồ hôi, mặt vẫn chưa nguôi đỏ lên do trận chạy đua lúc nãy , quần áo thì lấm lem Huyền bỗng thấy thương thương. Chắc là Huyền nhìn nhầm thật rồi. Dù sao cậu ấy cũng vừa thi xong chắc chắn là vừa mệt vừa khát, vậy mà chẳng có ai đem cho ngụm nước uống, phải chạy sang tận chỗ Huyền cơ. Mà Huân nó cũng là bạn Huyền, không thể bỏ mặc cậu được, cũng không nên ác đến mức bắt cậu tự đi mua nước mà uống được. Nghĩ thế nên Huyền đành đưa chai nước cho Huân.

"Thôi thì cho cậu vậy."

Nghe thấy thế Huân mừng rơn, lập tức đón lấy chai nước hí hửng mở ra uống ừng ực như thể kẻ đi lạc trên sa mạc lâu ngày bỗng nhặt được một bình nước quý báu ai đó bỏ lại vậy. Thôi thì lát nữa đành chạy đi mua thêm cho Ninh Sang một chai khác vậy.

Nhưng có Huyền sẽ không cần tốn sức như thế đâu, bởi chỉ một lát sau anh trai Huyền đã xuất hiện cùng một bọc đầy những loại nước khác nhau đến. Huyền thầm biết ơn trong lòng nhưng vẫn cố ra vẻ tức tối:

"Anh đưa nước đến đây làm gì thế. Tự nhiên chu đáo thế."

Anh Phong bàng quan mà trả lời:

"Tao cũng đâu biết." Rồi quay sang Tuấn Anh bên cạnh hỏi: "Đưa nước đến đây làm gì mày?"

Thì ra chủ ý tiếp tế nước này không phải là của anh trai mà là của anh Tuấn Anh à. Tuấn Anh cười nhẹ đáp lại:

"Dù sao chúng ta đến đây để hỗ trợ các em ấy thi tốt mà. Mà muốn thì tốt thì phải có đầy đủ nước chứ đúng không?"

Anh Phong quay sang Huyền nói: "Nghe thấy chửa?"

Tuy được giải đáp thắc mắc nhưng Huyền vẫn hơi lấn cấn. Nếu là hỗ trợ thi tốt thì sao lúc nãy bên nam thi thì hai ông tướng này không mang nước đến đi, giờ sang bên nữ lại làm màu làm mè ghê thế? Nhưng Huyền cũng không quá để tâm chuyện đó, mấy ổng thích đưa cho ai thì đưa, nói chung Huyền không phải đi mua nước lần hai là được rồi. Huân đứng bên cạnh thấy anh Phong cũng lễ phép chào một tiếng. Hai nhà là hàng xóm của nhau, Huân với anh Phong cũng khá thân quen nhau, vừa nhìn là anh Phong nhận ra cậu liền gật đầu đáp lại.

Vừa đúng lúc tiếng còi báo hiệu trận đấu vang lên khiến cho mọi người không có thời gian trò chuyện nữa, quay đầu cùng chú ý về phía đường đua. Đúng như Huyền nghĩ, Ninh Sang chạy rất tốt, luôn giữ ở top đầu của đoàn người thi đấu. Chiến thuật thi của Ninh Sang và Huân hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu như Huân biết lùi để tiến thì Ninh Sang lại thích áp đảo đối thủ ngay từ giây phút đầu tiên. Cũng bởi sức chạy của cô bạn khá dai nên mới có dũng khí dùng chiến thuật này, nếu là người yếu hơn chắc chắn không dại gì mà chơi theo lối này cả.

Dù là áp dụng cách chơi có hơi mạo hiểm, dễ mất sức nhất nhưng hầu như lần nào Ninh Sang cũng thắng. Thời cấp Hai nó chưa một lần để mất hạng Nhất, độ "trâu bò" của nó khá nổi trong trường hồi đó. Nhưng có lẽ không phải mọi thứ đều tuyệt đối, chuyện gì rồi cũng sẽ có ít nhất một lần sai sót. Cuộc đua đang vào hồi gay cấn thì Huyền nhận ra hình như tốc độ của Ninh Sang đang giảm lại đáng kể rồi dần bị bỏ lại gần như gần cuối cùng, vẻ mặt nhỏ cũng không ổn lắm. Có chuyện gì thế nhỉ? Huyền bắt đầu lo. Thêm một đoạn nữa dường như không thể chịu được thêm nữa, Ninh Sang ngã sõng soài trên mặt đất, tay ôm lấy chân trái ngồi bệt ở đó. Huyền hét lên sợ hãi:

"Ninh Sang!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro