Chương 27: Ninh Sang bị bong gân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bỗng nhiên Ninh Sang ngã sụp xuống chẳng thể đứng dậy thi tiếp khiến Huyền khiếp sợ không thôi, cô toan chạy ra xem nhỏ có chuyện gì thì bỗng có người chạy vụt ra trước. Tuấn Anh rất nhanh đã chạy đến bên Ninh Sang xem xét tình hình, bọn Huyền cùng một số giáo viên cũng chạy đến ngay sau đó, vây quanh thành một đám đông nhỏ giữa sân chạy. Nhỏ Sang đau đến mức mặt mày tái mét, cổ chân trái sưng tấy lên. Huyền ngồi xuống lo lắng nhìn nó hỏi:

"Mày sao thế Sang? Sao tự dưng chân lại thành ra thế này? Đau lắm không?"

Dù biết Huyền đang lo lắng cho mình nhưng vì quá đau nên Ninh Sang chẳng thể thốt lên được lời nào. Nhỏ cứ lắc đầu nguầy nguậy, mắt hơi rướm nước khiến Huyền càng không yên lòng.

"Để anh đưa em đến phòng y tế xem thế nào!"

Tuấn Anh cũng thấy tình trạng của Ninh Sang không được tốt cho lắm nên lên tiếng đề nghị. Anh xoay người ngồi xuống, quay lưng về phía nhỏ Sang ý bảo nó leo lên để anh cõng đến phòng y tế. Huyền thấy thế lập tức đỡ Ninh Sang dậy, cẩn thận giúp nó leo lên lưng anh. Vết thương có vẻ rất nặng, nên lập tức xử lý chứ cứ để thế lỡ như có chuyện gì thì chết. Thầy chủ nhiệm cũng có mặt nhanh chóng dẫn đường đi đến phòng y tế trường.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, vết thương của Ninh Sang được chẩn đoán là bị bong gân, cần phải băng bó và nghỉ ngơi để không trở nặng. Huyền thở phào, cũng may không phải bị gãy xương hay bị gì quá nặng. Huyền lên tiếng trách móc khi vết thương của Sang vừa được băng bó xong:

"Không phải là tao đã nhắc mày là đừng để quá sức rồi sao? Đấy, suýt nữa thì què luôn rồi đấy thấy không?"

Dẫu cho bản thân có dai sức đến đâu thì Ninh Sang cũng không nên chủ quan để rồi bị như bây giờ. Mọi cuộc đua luôn cần sự cẩn thận, nhất là với những cuộc thi về sức lực lại càng phải để ý gấp bội, bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của mình mà, không lo sao được. Ninh Sang không lên tiếng, chỉ cười cho qua chuyện. Nhưng đâu dễ gì được như ý nguyện, cô phụ trách phòng y tế tiếp tục "đổ dầu vào lửa" mà phun ra một câu:

"Bạn nữ đúng là đáng trách nha. Vết thương này nhìn có vẻ như bị từ trước đó rồi, vì chạy nên thành ra mới nặng hơn như vậy đấy."

Thảo nào sau khi thấy con bạn Huyền đã cảm thấy nó là lạ rồi, chắc chắn từ lúc đó chân nó đã có vấn đề rồi. Huyền định sẽ mắng cho nó thêm ít câu thì anh Tuấn Anh đã lên tiếng hỏi trước:

"Sang bị đau từ sáng à em? Có phải do giúp bọn anh nên mới mệt không?"

Như bị một cái kim châm vào người, Ninh Sang giật nảy mình lập tức phủ nhận:

"Ơ không phải đâu anh Tuấn. Tại em không cẩn thận đụng trúng người ta nên mới bị chứ không phải do làm việc quá sức gì đâu mà."

"Thế sao mày không nghỉ đi còn tham lam thi thố làm cái gì?" Huyền hỏi.

"Lúc đấy thấy hơi đau đau thôi, tưởng không có gì to tát vẫn có thể thi được nên tao cố nốt." Ninh Sang lí nhí giải thích. Chắc cô bạn cũng nhận ra lỗi của mình nên mới không dám ngẩng mặt lên mà trả lời một cách đường hoàng.

Huyền bực lắm, như thể người mẹ tức giận đến bất lực vì đứa con ương ngạnh không chịu nghe lời mình vậy. Thấy Huyền lại muốn mắng Ninh Sang té tát, Huân lập tức giữ tay cô cản lại. Dù sao Ninh Sang cũng bị trật chân rồi, có mắng nữa thì cái chân cũng đâu thể lành lại được. Tuấn Anh cũng lên tiếng giảng hòa:

"Thôi được rồi! Giờ mọi người cũng nên ra ngoài đi, để Ninh Sang nghỉ ngơi một lát."

"Không! Em phải ở đây chăm nó." Huyền quả quyết.

Nhưng Tuấn Anh lắc đầu, thuyết phục cô:

"Ở đây cứ để anh lo. Huyền cũng mới thi kéo co xong mà đúng không. Cứ ra nghỉ trước đi nha."

Huyền đã thi xong từ đời nào rồi, đâu cần nghỉ ngơi. Vậy mà lúc liếc qua con bạn trên giường, khuôn mặt hiện rõ câu "Mày đi đi giùm tao cái" khiến Huyền không khỏi thất vọng. Nó sợ Huyền ở lại sẽ cằn nhằn tra tấn cái lỗ tai của nó không thôi đây mà, hay là còn có lý do khác.

"Đúng rồi đấy, đi ra cho con nhỏ nó nghỉ ngơi." Anh Phong cũng lên tiếng khuyên.

Không còn cách nào khác Huyền cùng mọi người ra ngoài, để mình Tuấn Anh ở lại với Ninh Sang. Huyền không ngờ hai người đó lại thân thiết với nhau thế, Ninh Sang luôn chăm chỉ đến lớp học võ hơn Huyền cho nên khả năng nó quen thân với Tuấn Anh từ lâu rồi, chỉ là Huyền không để ý mà thôi.

Ra đến cửa bỗng có một người con trai hớt hải chạy đến, vẻ mặt xem chừng lo lắng lắm. Thấy bọn Huyền người đó vội tiến lên hỏi:

"Cho anh hỏi em biết bạn Ninh Sang không?"

Huyền nhìn cậu trai trước mặt một cách khó hiểu. Người này mặc đồng phục trường Huyền, lại còn dùng cách xưng hô này nữa, chẳng lẽ là học khóa trên Huyền? Huyền gật đầu:

"Có ạ!"

"Thế có phải Ninh Sang đang bị thương không? Em ấy đang ở đâu?"

"Dạ nó bị bong gân, đang ở phòng đằng kia ạ."

Nghe thấy thế người con trai mừng rỡ, rối rít cảm ơn rồi chạy về hường Huyền chỉ. Chạy nhanh đến mức Huyền định ngăn lại nhắc nhở rằng nhỏ ấy cần phải nghỉ ngơi, đừng quấy rầy nhưng không kịp. Huyền khó hiểu nhìn người đó, người quen của Ninh Sang à? Sao Huyền chưa từng thấy hay nghe nhỏ nhắc đến bao giờ nhỉ? Huyền bỗng đập trán, lúc nãy quên chưa hỏi tên người ta, làm sao mà biết là Ninh Sang có từng nhắc đến hay chưa.

Tò mò lắm nhưng Huyền nào có cơ hội đi hóng chuyện, Huân kéo Huyền đi ra sân thi đấu xem nốt mấy môn còn lại, cứ chạy đến đây xem một tý xong lại chạy sang chỗ khác, tất nhiên là chỉ ở những nơi mà các bạn lớp Huyền thi mà thôi. Ngoài mong đợi, chuyên Toán của Huyền ẵm được kha khá giải, lớn nhỏ đều có cả. Đúng như đám con trai đã từng hứa, dù đội nữ bị thua một cách rất "đau" nhưng đổi lại bên nam đã thành công "cứu vớt" danh dự cho lớp. Cộng thêm cả Huân nữa thì tổng cộng được hai hạng Nhất, một hạng Ba và ba hạng Khuyến Khích. Tính ra thì không quá nhiều nhưng đủ để tự hào rồi. Bọn trong lớp thì khỏi nói mừng vui biết nhường nào, ôm vai bá cổ nhau tự ăn mừng ghê lắm.

Sau ngày thi đấu hôm ấy lớp Huyền tổ chức liên hoan ăn mừng, nhưng Huyền đã từ chối :

"Mọi người cứ đi đi nhé, tớ không góp vui với lớp được rồi. Bạn tớ bị chấn thương lúc thi đấu nên giờ tớ phải đưa nó về mất rồi."

Tất cả mọi người đều thông cảm cho Huyền, không hề kì kèo gây khó dễ cho cô. Huân thấy Huyền không đi cũng định tìm đại một lý do để thoái thác nhưng bị các bạn khác không đồng ý. Lý do vì cậu là một trong những bạn đã có công mang giải thưởng về cho lớp, buổi liên hoan này tổ chức cũng là để chúc mừng các cậu nên Huân không thể vắng mặt được. Huyền cũng khuyên Huân cứ tham gia với lớp cho vui, Ninh Sang cứ để một mình cô lo là được rồi. Huân không thể làm gì khác ngoài đồng ý, cuối cùng vẫn đi theo mọi người đến buổi liên hoan.

Chia tay mọi người xong, Huyền ngay lập tức chạy đến phòng y tế để xem tình hình của Ninh Sang, sẵn tiện đưa nó về luôn. Không biết chân nó đã đỡ đau chưa nữa, Huyền đã tính đến chuyện sẽ mang nó về nhà mình ở đến lúc nào nó khỏe hẳn, chân tay nó thế kia mà về kí túc xá thì không yên tâm chút nào, nếu bố cô mà biết chuyện nhất định cũng sẽ bảo Huyền làm thế thôi. Vậy mà lúc đến thì Huyền bị bất ngờ khi cô giáo phòng y tế bảo rằng nhỏ Sang đã về từ sớm rồi. Huyền liền hỏi cô:

"Thế ai đưa bạn ấy về ạ?" Nó đang đau chân làm sao mà tự về được cơ chứ.

"Cậu sinh viên tình nguyện đã đưa em ấy về đấy!"

Sinh viên tình nguyện? Là anh Tuấn Anh à? Huyền chào cô giáo rồi đi ra khỏi đó. Đến giữa sân trường Huyền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ninh Sang. Mãi một lúc lâu sau nó mới bắt máy:

"A lô?"

"Sao mày không đợi tao đến cùng về?" Vừa nối máy Huyền đã hỏi.

"Cứ nằm ở đấy mãi chán quá nên tao xin về trước. Với cả có anh Tuấn đưa tao về mà, mày đừng lo."

Huyền làm sao có thể không lo được cơ chứ, tiếp tục hỏi:

"Thế mày về kí túc xá à?"

"Ừ! Chứ về đâu?"

"Hay mày sang nhà tao ở ít hôm cho đỡ đã nhé. Chứ ở kí túc lấy ai chăm cho, tao lo lắm."

Đầu bên kia Ninh Sang cười xòa, vội trấn an Huyền:

"Không sao đâu, ở đây còn có mấy bạn cùng phòng nữa mà."

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa. Lúc nào cần thì tao sẽ gọi cho mày là được chứ gì."

Biết là Ninh Sang sợ làm phiền nên mới nói thế để từ chối Huyền, nhưng Huyền không thể thuyết phục nổi, con nhỏ này thực sự quá lì lợm. Cô chỉ đành dặn:

"Nhớ nha. Nếu thấy bất tiện thì gọi tao liền đó. Rồi giờ thì nghỉ đi, mai mốt gì đó tao đến thăm mày."

"Ừ ừ."

Cúp máy Huyền thở dài cúi đầu nhìn cái màn hình tối thui trong tay. Ninh Sang là đứa luôn cười cười nói nói thế thôi chứ thực ra nó thường hay giấu nhiều chuyện trong lòng lắm. Đằng sau một Ninh Sang vui vẻ bên ngoài là một tâm hồn cứng rắn và giỏi chịu đựng đến mức đáng trách, ngay cả người bạn thân như Huyền nếu không ép thì chưa chắc nó đã tâm sự hết với cô. Bởi vậy nên Huyền không mấy yên tâm về cô bạn cả, nhưng nó cũng bướng bỉnh lắm, khuyên răn thế thôi chứ chắc gì nó đã nghe.

Huyền dẹp chuyện của con bạn sang một bên để đến mai rồi tính tiếp, còn giờ phải về nhà cái đã. Khi Huyền định lấy xe đạp để về thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trời mưa rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro