Chương 40: Quân sư tình yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sự kiện của câu lạc bộ đã được sắp xếp ổn thỏa và dần hoàn tất, số sách được quyên góp đã chuyển hết đến trường học ở các vùng khó khăn. Nhờ sự thiết thực cũng như ý nghĩa nhân văn mà nó mang lại, nhà trường đã có lời khen ngợi đến tất cả các thành viên của đội "Đọc sách và trao gửi yêu thương" khiến ai nấy đều rất tự hào. Phải thôi! Ròng rã cả tháng trời lập kế hoạch, chuẩn bị, kêu gọi rồi lựa chọn các trường để gửi tặng sách và còn tỉ tỉ công việc khác mới có được thành quả như ngày hôm nay, thực sự chẳng dễ dàng chút nào.

Cũng đã được một thời gia kể từ cái ngày mà Huyền và Minh Nguyệt ngồi "tâm sự mỏng" với nhau rồi. Chẳng biết lúc đó cô nghĩ gì mà đồng ý với Minh Nguyệt chuyện đó nữa.

"Cậu giúp tớ một chuyện được không?"

Lúc đó Minh Nguyệt đã nhìn thẳng vào Huyền, đôi mắt kiên định như chứa đựng một sự quyết tâm lớn lao nào đó khiến Huyền ngỡ ngàng. Có lẽ cô nàng đã thay đổi suy nghĩ rồi chăng? Hẳn là lời nói vu vơ tạm xem như lời khuyên của Huyền đã khiến cô ấy có thêm nghị lực để đưa ra quyết định chăng? Nhưng:

"Tớ thì giúp được cái gì?" Huyền nói.

Sự thật là, cô đây ngoài giải Toán với hóng chuyện là giỏi ra thì còn làm được gì cho Minh Nguyệt đâu.

"Không! Cậu giúp được. Nhé? Giúp mình đi?" Minh Nguyệt cố nài nỉ.

"Để xem nào. Cậu phải nói rõ là giúp gì để tớ còn biết chứ. Nếu nằm trong khả năng thì tớ mới duyệt được."

Nhận được lời sự đồng ý Minh Nguyệt mừng quýnh lên, cầm lấy tay Huyền như thể đang trao cả tấm lòng và sự tín nhiệm của mình cho Huyền vậy. Thật áp lực!

"Cậu thân với Huân lắm mà phải không? Những lúc chơi chung cậu có thể nói tốt về tớ với Huân được không?"

"Chỉ thế thôi?" Huyền nghi hoặc.

"À không. Chưa hết. Với cả...lúc nào tớ cần, cậu có thể tạo cơ hội để tớ và Huân "vô tình" gặp nhau được chứ?"

"Hết chưa?"

"Hết...hết rồi. Chỉ chừng đó thôi là tớ biết ơn lắm rồi."

Thế đấy. Thế là Huyền đã đồng ý ngay tắp lự hòng giúp đỡ Minh Nguyệt "chinh phục" người thương.

Vậy mà đồng ý xong Huyền lại thấy hơi hối hận có chết không cơ chứ. Nguyên nhân lớn nhất khiến cô có cái suy nghĩ muốn "bùng kèo" ấy chính là vì ngoài Minh Nguyệt còn có một người nữa đã trao hết niềm tin nơi cô gái bé nhỏ tội nghiệp này. Không ai khác chính là anh Tùng. Dù Huyền đã nói rất nhiều lần rằng thì là mà cô đây chẳng làm được gì hơn ngoài câu chúc anh may mắn đâu nhưng chàng trai cố chấp kia nào có nghe. Vẫn tuyên bố hùng hồn với một niềm tin mãnh liệt:

"Anh tin Huyền chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Làm ơn giúp anh theo đuổi Ninh Sang đi mà."

"Nhưng nhỏ Sang không thích anh." Huyền dùng câu nói "thô nhưng thật" nhất trực tiếp từ chối lời năn nỉ của Tùng.

Cô nói cũng đâu có sai. Sự thật là Ninh Sang không thích Tùng nên nó mới trốn tránh anh ấy như trốn tà thế đấy. Mà nó đã không thích rồi thì có ép mấy cũng thế thôi.

"Huyền à. Anh rất lo ngại cho khả năng dùng từ của em đấy nhé. Là "chưa thích" chứ không phải là "không thích" nhé."

"Có khác gì đâu."

"Khác. Rất khác. Bây giờ chưa thích nhưng tương lai ai biết được đúng không?"

"Anh tự tin thế cơ à? Tự tin rằng sẽ rước được nó?"

"Không gì là không thể. Ông cha đã dạy rổi, "Có công mài sắt có ngày nên kim", có công theo đuổi thì có ngày lấy được vợ, à nhầm, có ngày kiếm được bồ. Và em. Em chính là người cầu nối quan trọng nhất trong việc thúc đẩy mối quan hệ này đấy Huyền à. Bởi vậy em phải giúp anh, có như thế mới không bõ công anh mạo hiểm cho em "đi cửa sau" để vào câu lạc bộ chứ ha ha..."

Người đời nói không sai. Làm gì có ai yêu thương ta vô điều kiện ngoài bố mẹ cơ chứ. Vì cớ gì mà Tùng lại tốt với cô ngay từ lần gặp đầu tiên như thế. Tất cả chỉ để "lợi dụng" thôi. Tất cả chỉ là dối trá thôi.

Một đứa ế đến mốc cả cả người suốt mười mấy năm, giờ đây lại nhận được sự tín nhiệm trở thành quân sư tình yêu cho đến hai con người. Chỉ nghe thôi đã thấy trước được tương lai mù mịt, một cái kết thảm hại đến nhường nào rồi. Nhưng biết làm sao đây. Người ta nhất quyết muốn Huyền trở thành "trợ thủ", dùng đủ mọi cách thức từ nài nỉ đến đe dọa như thế khiến cô chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu.

Chuyện đã lỡ dở rồi, Huyền chỉ biết giúp đỡ hết mình thôi. Dù cho kết quả không được như mong đợi của hai người ấy thì cũng đừng trách cô. Ai bảo tin tưởng đứa "vô tác dụng" như cô quá làm chi.
"Này cô gọi cậu lên bảng kìa Cam Nhỏ."

Suy tư hồi lâu khiến Huyền quên mất là đã vào tiết rồi. Từ đằng sau, Huân đẩy nhẹ vào người nhắc nhở mới khiến cô giật mình thoát khỏi mớ bòng bong trong đầu.

Huyền vội vàng xốc lại tinh thần, chuẩn bị vở kèm theo để lên bảng trả bài. Hôm nay nhỏ Mai ngồi cạnh không đi học, cũng may có Huân nó nhắc không lại bị cô chửi cho một trận vì tội lơ là mất. Trước khi đi lên bục giảng Huyền không quên ngoảnh lại phía sau, gửi đến Huân ánh nhìn chứa đựng lời cảm ơn sâu sắc nhất vì tinh thần trượng nghĩa cứu giúp bạn bè đáng trân trọng của cậu.

"Em lên đây làm gì thế Huyền?" Người cô dạy Sử đáng kính trước mặt Huyền ra chiều ngạc nhiên lắm, khuôn mặt cô ngơ ngác trông đến tội.

Huyền cũng "đơ" chẳng kém cạnh gì:

"Ơ cô gọi em lên hỏi bài cũ mà cô?"

"Cô đã gọi đâu?"

"..." Huyền bất động không nói nên lời.

"Thôi. Huyền đã có tinh thần xung phong như thế thì cô cũng thành toàn cho Huyền vui nha?"

"..."

Không cô ơi! Em không vui vẻ gì đâu. Trả bài cũ khi mà bản thân chưa học kĩ thì vui sao nổi. Lòng Huyền đang không ngừng gào thét nhưng cũng chẳng thể làm gì ngoài nở một nụ cười gượng ép. Tự mình dâng lên miệng hổ thì biết trách ai bây giờ. À không! Có người đáng trách chứ.

Từ trên bục giảng, như một người phán xử cao quý, Huyền nhìn thẳng xuống "tội đồ" Huân phía dưới. Thảo nào lúc đi lên bảng mọi người lại nhìn cô như nhìn một vị anh hùng sắp giải cứu thế giới vậy, vì cô sẽ "chết" thay bọn nó mà.

Mấy phút trước Huyền còn không ngừng cảm tạ cậu trong lòng, không ngừng thấy biết ơn vì có được người bạn tốt như vậy. Vậy mà nhìn xem, giờ cậu ta bình thản như chưa từng có chuyện gì, ung dung chống cằm nhìn ngắm mây trời thơ mộng ngoài ô cửa sổ không khác gì một nghệ sĩ đích thực đang thưởng thức vẻ đẹp đầy nghệ thuật của thiên nhiên để từ đó ưu tư về triết lí cuộc đời. Huyền bực lắm. Nhìn ngoài đó làm gì? Có gì đáng ngắm đâu? Có giỏi thì mắt chọi mắt với cô đây này.

Người nào đó không hề quan tâm đến ánh mắt đang phát ra lửa của Huyền. Rất nhàn nhã. Rất giả tạo. Rất ghét.

Thế mà trong cái rủi lại có cái may. Dù trả lời không được tốt lắm nhưng vì là người đầu tiên có tinh thần xung phong nên cô đã rất hào phóng tặng thêm cho Huyền những hai điểm khiến cả lớp tiếc hùi hụi. Huyền cũng mừng muốn rơi cả nước mắt, nghi ngờ rằng có phải hôm nay cô trúng vé số không mà lại dễ thương đến vậy.
Về đến chỗ ngồi, Huyền không hỏi tội Huân ngay. Dù trong lòng lửa giận bừng bừng, miệng thì muốn mắng chửi nhưng đều phải nhịn xuống hết. Đúng vậy phải cố mà nhịn. Đang trong tiết học không thể manh động. Vừa mới được cộng điểm không nên gây chuyện để rồi đi tong mất. Đừng để giận quá mất khôn. Huyền vừa thầm "niệm kinh" trong đầu vừa giở sách vở ra học bài như chưa hề bị lừa vậy.

Huân ngồi đằng sau không thấy Huyền có bất kỳ động thái đáp trả nào sau cú chơi khăm kia thì càng lo lắng. Thà rằng cô bạn cứ nổi đóa lên còn đỡ hơn là "tẩm ngầm nhưng giẫm chết voi" thế này. Đây chính là "sự bình yên trước cơn bão" mà người ta vẫn thường nói sao? Cậu không ngừng suy nghĩ cách để "tẩu thoát" an toàn sau khi tiết học kết thúc.

Đúng như Huân nghĩ, khi tiếng trống vừa vang lên, bóng cô giáo vừa biến mất sau cánh cửa lớp khoảng chừng 0,5 giây thôi Huyền đã đứng bật dậy khỏi ghế. Huân cũng đâu có ngồi yên, vì đã đoán trước được tình huống này nên cậu cũng lập tức đứng dậy rồi nhanh như cắt nhảy thẳng qua cái bàn đằng sau trong sự ngỡ ngàng của thằng bạn bàn dưới.

Nhưng Huân đã tính sai một bước. Huyền không trực tiếp tóm lấy cậu ngay mà thay vào đó là chạy đi lấy cái chổi. Huân trợn trừng mắt vì không ngờ Huyền lại thâm độc nhường ấy. Cửa ra vào đã bị chặn, trên tay Huyền lại đang cầm thứ "vũ khí" nguy hiểm bậc nhất trong cái lớp này. Nhìn thôi cũng thấy "quân" ta yếu thế hơn "địch" gấp mấy lần, dù cậu có sở hữu đôi chân dài hơn đi nữa cũng chạy đằng trời.

Như thần Thor với cái búa đầy quyền lực trong vũ trụ Marvel, Huyền nắm chặt cán chổi cũng quyền lực không kém, đi đến gần chỗ Huân, miệng gằn từng tiếng:

"Chạy nữa đi? Cậu thử chạy thêm một bước nữa coi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro