Chương 43: Bàn bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu nói dối. Rõ ràng lúc nãy Kiệt nó ghé bên tai cậu, hai người còn nói nói cười cười gì đó với nhau nữa mà."

Huân cố chấp tra hỏi cho bằng được. Có phải cậu đã quên bị Huyền đuổi đánh như thế nào rồi không nhỉ? Chỉ vừa mới đây còn không dám bén mảng đến gần cô cơ mà, sao giờ gan đến mức đến đây "ép cung" cô thế này.

Mà lạ là dạo gần đây thái độ của Huân rất lạ. Đã thế lại còn rất hay giận hờn, rồi bày trò trêu tức Huyền nhé. Vụ "lừa đảo" sáng nay là một ví dụ. Không hiểu là Huyền đã làm tình làm tội gì Huân mà cậu lại thế nữa. Nhưng cô vẫm tiếp tục làm lơ. Để rồi xem, sau này cậu với Minh Nguyệt thành đôi, tôi cũng hết nhiệm vụ rồi tôi sẽ xử cậu ra sao. Cứ chờ đi.

"Đâu? Bằng chứng đâu? Cậu có ảnh chụp lại không?" Huyền vừa lôi sách vở của tiết tiếp theo ra vừa đáp trả Huân bằng một loạt câu hỏi.

"Tận mắt tớ thấy đấy thôi, cần gì phải chụp. Cậu ngang ngược thật đấy."

"Thế tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ?"

Câu hỏi không đầu không đuôi, không trước không sau khiến Huân khựng lại vì không theo kịp tiết tấu:

"Ngủ mấy giờ liên quan gì đến cậu?"

Biết là Huân đã "dính chưởng", Huyền lập tức đáp trả:

"Thế tớ với Kiệt nói gì với nhau liên quan gì đến cậu?"

"..."

Ông cha có câu: "Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói", nếu không sẽ bị chính miệng của mình vạ mặt. Như cách mà Huân tự dập tắt hy vọng tò mò bằng chính lời nói của bản thân vậy.

Lúc cậu từ bỏ màn hỏi đáp vô nghĩa ấy thì trống vào tiết cũng điểm. Nhìn cái dáng lủi thủi ấm ức bước về chỗ ngồi của Huân khiến Huyền không nhịn được mà tủm tỉm cười. Cho cậu tò mò chết luôn. Để xem cậu có chừa cái tật trêu chọc người khác không.

Sáng hôm sau, đúng vào giờ ra chơi tiết hai, Huyền chạy ngay xuống căng-tin như đã hứa với Kiệt.

Dù đã dùng tốc độ ánh sáng để xuống đây nhưng khi đến nơi Huyền đã thấy Kiệt ngồi chễm chệ ở đó từ bao giờ. Cũng phải thôi. Trong khi các lớp chuyên Toán nằm tít ở tầng ba thì chuyên Lý lại được ở dưới tầng một, đã thế lại còn gần với căng tin trường nữa nên sướng gấp bội. Không chỉ có Huyền đâu mà tất cả anh em chuyên Toán cũng nhận thấy sự bất công rõ ràng ấy, cũng từng "nổi dậy" đòi công bằng nhưng đều thất bại. Lý do duy nhất mà nhà trường đưa ra chính là do các em đen thôi. Thật nực cười.

Nhưng các thầy Ban giám hiệu cũng không hẳn là những người lạnh lùng. Hiểu được sự thiệt thòi của các học sinh "vùng sâu vùng xa" như bọn cô nên nhà trường đã quyết định miễn giảm việc tổng vệ sinh vào mỗi thứ Bảy theo truyền thống cho các lớp chuyên Toán. Ngoài ra còn được ưu ái cộng điểm thi đua đoàn đội nữa khiến các lớp khác phải xuýt xoa ghen tị. Thôi thì như thế cũng tạm chấp nhận được, đám học sinh bọn Huyền cũng không còn suốt ngày kêu la nữa.

"Cậu uống gì để tớ mua cho."

Thấy Huyền đến, Kiệt lập tức đứng dậy chuẩn bị đi mua đồ ăn vặt cho cả hai đứa.

"Mua cho tớ cây kem vị sô-cô-la nhé." Huyền đáp.

"Trời lạnh thế này mà ăn kem á? Cậu không sợ bị viêm họng à?" Kiệt kinh ngạc nói.

Theo lẽ thường thì kem được ăn vào mùa hè nhưng cũng đâu có ai cấm ăn kem vào mùa Đông đâu. Cầm cây kem trên tay, nhâm nhi trong tiết trời lạnh giá là một trải nghiệm khá thú vị khiến Huyền khoái chí lắm. Và quan trọng là họng cô rất khỏe:

"Không sao đâu. Tớ ăn suốt ấy mà."

Vừa nói Huyền vừa xua tay ý bảo Kiệt cứ đi mua đi không lại hết giờ nghỉ giải lao bây giờ. Dù khá ngạc nhiên trước thói quen ăn uống của Huyền nhưng Kiệt không nói thêm gì, lắc đầu quay đi đến chỗ mua đồ ăn theo ý cô. Người ta thường nói con gái rất khó hiểu chắc là như thế này nhỉ?

Chỉ một loáng sau Kiệt đã trở lại, trên tay cơ man là đồ ăn thức uống và tất nhiên là không quên kem của Huyền.

"Sao cậu mua nhiều thế? Ăn hết không?" Nhìn đống đồ chắc phải tầm một nhóm bốn người mới ăn hết kia Huyền đâm hoảng.

"Tớ ăn khỏe lắm. Mà nếu không hết thì cứ đưa về chia cho mấy đứa trong lớp ấy." Kiệt cười.

Hào phóng thật! Huyền nghĩ thầm trong bụng. Không biết là đến đây để bàn công chuyện hay đến để mở party ăn uống nữa. Thật hết nói nổi với anh chàng này.

"Tớ vào vấn đề chính luôn nhé."

Kiệt vừa nói vừa lôi ra tờ giấy gì đó với chi chít chữ, nhìn qua rất giống một bản kế hoạch. Không lẽ chỉ một buổi liên hoan nhỏ mà cậu ấy còn soạn ra cả một bản ghi chú các công việc thế kia ư. Nếu thế thì đúng là chuyên nghiệp thật. Chả bù cho Huyền, chẳng chuẩn bị gì ngoài tấm thân này. Huyền cắn một miếng kem vừa nói:

"Ừ cậu trình bày đi."

"Được rồi. Chuyện là lớp tớ có ý muốn đến một nơi nào đó, gần đây thôi, để tổ chức nướng thịt. Lớp Huyền thì sao?"

"Lớp tớ cũng có ý định đó đấy, nhưng là muốn tìm một quán nướng gần đây. Tuy nhiên tớ thấy tổ chức ngoài trời như cậu nói hẳn sẽ thoải mái và vui hơn nhiều."

Trời lạnh thế này thì ăn lẩu hoặc nướng thịt là lựa chọn hàng đầu. Vì mấy lần liên hoan trước lớp Huyền đã chọn lẩu rồi nên lần này mọi người muốn thay đổi sang món nướng cho khác lạ. Thật may là lớp Kiệt cũng có chung một đề xuất. Cả ý tưởng nướng ngoài trời thay vì ngồi quán xá chật chội cũng thật sáng tạo. Huyền cá rằng đây là ý tưởng mà Kiệt đưa ra. Linh tính của cô mách bảo thế. Cách làm đầy sáng tạo của cậu ấy luôn khiến cô phải trầm trồ mà, khác hẳn với ấn tượng ban đầu về một người rụt rè mà Huyền vẫn lầm tưởng.

"Với cả..." Huyền nói tiếp "Lớp tụi này nói rằng muốn tổ chức vào Chủ Nhật tuần sau."

Kiệt tiếp lời: "Vì lớp tớ đã đưa ra ý tưởng đi chơi trước rồi nên sẽ để lớp cậu chọn ngày tổ chức, cho nên làm vào ngày nào cũng được, không thành vấn đề. Nhưng là tớ thôi, tớ thắc mắc tại sao không phải là tuần này thế?"

"Tuần này lớp tớ có khá nhiều bài kiểm tra nên hơi lu bu. Cứ để tuần sau đi cho thong thả."

"À ra là thế."

Căng-tin giờ này rất nhộn nhịp. Người qua kẻ lại đông nghịt. Đồ ăn ở đây rất ngon nên nhiều người mua lắm. Nhìn hàng người xếp hàng dài chờ mua đồ phía xa khiến Huyền không ngừng cảm thán. Cũng may hôm nay cô và Kiệt xuống sớm, mua được xong sớm nếu không chưa biết chừng vì mua đồ ăn mà trễ nải việc bàn bạc. Hoặc cũng có thể là "treo mõm" mà họp luôn ấy chứ.

"Cậu cũng ăn cái gì đi." Huyền lên tiếng nhắc Kiệt.

Hình như cả quá trình trao đổi từ nãy đến giờ chỉ có mình Huyền ngồi ăn thôi thì phải. Kiệt mới là người mua đồ ăn mà lại chẳng ăn uống gì sất. Thấy thế Huyền hơi ngại, nhìn mình chẳng khác gì cái máy xay cả nên đành lịch sự mời lại Kiệt.

"Ờ tớ không sao, Huyền cứ ăn tự nhiên."

Câu nói của Kiệt khiến Huyền khóc ròng. Ủa cậu ta tính không ăn thật hả? Không ăn mắc gì mua lắm thế? Là một con người ăn "chùa" có văn hóa, Huyền đâu thể cứ mặt dày ngốn hết đống này dù trong lòng rất muốn được, tự nhiên làm sao cho được.

Để giảm bớt cảm giác áy náy, Huyền bóc bịch bánh trước mặt, lấy ra một miếng đưa đến gần miệng Kiệt ép cậu ăn.

"Nào nào ăn đi. Kế hoạch cơ bản cũng bàn xong rồi mà."

Đột nhiên xuất hiện miếng bánh trước mặt, lại cộng thêm việc được chính tay Huyền đem cho khiến Kiệt bất ngờ đến mức sững người. Thật ra cậu là người không thích ăn vặt, chỗ đồ ăn này đều là mua cho Huyền. Vì muốn cậu ấy cảm thấy thoải mái nên cậu đã lừa rằng mình ăn rất khỏe. Định rằng sẽ chú tâm bàn bạc để Huyền không phát hiện ra lời nói dối của mình nhưng không ngờ cậu ấy lại để ý đến mình như thế, khiến lòng Kiệt vui vẻ lắm. Cậu tươi cười nhận lấy miếng bánh từ tay Huyền rồi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.

"Đây ăn cả bịch này đi. Cậu cũng thật là, mua nhiều thế này rồi cũng phải ăn một chút chứ." Huyền đẩy gói bánh trong tay mình sang cho Kiệt, miệng không ngừng trách.

"Ừ ừ."

Sau khi đã bắt ép Kiệt ăn chẳng khác nào ép đứa con trai của mình, Huyền mới an tâm ăn phần của mình. Nhìn khuôn mặt vui vẻ thưởng thức đồ ăn của cô khiến Kiệt cũng vui lây, mỉm cười lấy bánh ăn. Mỗi lần ở bên cạnh Huyền cậu đều cảm thấy rất vui, một niềm vui khó tả. Phải chăng chính thái độ vui tươi, năng lượng tích cực ở cô đã truyền cho cậu, khiến cậu bị thấy thoải mái hơn.

Đúng nhỉ. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hình ảnh cô bạn lớp phó học tập nhỏ nhắn của người anh em Chuyên Toán với cặp mắt sáng trong kiên định ấy khiến Kiệt có ấn tượng rất mạnh. Dù rằng rất ít khi gặp gỡ, cũng rất ít khi nói chuyện nhưng chưa bao giờ Huyền tỏ ra xa cách ngược lại còn nói chuyện như thể hai người đã làm bạn với nhau từ lâu rồi vậy. Cô ấy thực sự là một người rất dễ gần, rất hòa đồng. Đó hẳn là điều khiến Kiệt có thiện cảm với Huyền, thậm chí là nhiều hơn thế.

"Ăn từ từ thôi, tớ có giành với cậu đâu." Kiệt bỗng nhiên nói. Đồng thời với tay lấy cái khăn giấy lau lên miệng Huyền khiến cô giật mình trợn trừng mắt.

Thấy Huyền hơi lùi người ra đằng sau Kiệt vội giải thích: "Hình như có kem dính trên miệng cậu."

Nói rồi Kiệt lại tiếp tục lau cho Huyền chứ không có ý định đưa khăn để cô tự lau. Nói đúng ra chính là cậu cố ý. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác không hiểu mô tê gì của Huyền mới thú vị làm sao, cậu không thể không trêu cô thêm một chút.

Nhưng có vẻ ông trời không muốn cho Kiệt được như ý nguyện, hay nói đúng hơn là có người không muốn như thế. Cậu vừa định giơ tay tiến gần đến miệng Huyền thì có người từ đằng sau quát lớn:

"Cậu làm cái gì thế hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro