Chương 42: Kế hoạch gắn kết tình anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở ngoài hành lang Huân vẫn chưa dám nhúc nhích khỏi chỗ được coi là an toàn, chỉ sợ bước một bước thôi sẽ bị ăn chửi. Thế nên cậu chỉ đành đứng im một cách bất lực, hai tay ôm chặt lấy cây cột bên cạnh, vừa trưng ra bộ mặt tội nghiệp vừa hướng mắt về phía Huyền đang ân cần hỏi thăm Kiệt. Nhìn người ta đi lo lắng cho đứa con trai khác mà nhộn nhạo hết cả người. Có khó chịu không cơ chứ.

Mấy hôm nay cái anh cùng câu lạc bộ với Huyền cứ đến tìm cậu ấy suốt thôi. Tên là gì nhỉ? Đúng rồi, hình như là Tùng nhỉ? Nhìn hai người ấy thì thầm to nhỏ với nhau nom chừng thân thiết lắm làm Huân bực thấy lạ. Cũng vì bực nhưng không thể làm được gì nên trong tiết Huân mới bày ra cái trò lừa gạt nhỏ ấy để chọc Huyền. Chỉ là trò đùa nhỏ thôi, nếu Huyền không trả lời được thì cậu cũng sẽ nhắc bài thôi mà, nào ngờ lại khiến cô ấy tức giận đến mức muốn sống chết một phen với cậu như vậy. Giờ thì hay rồi, vừa bị cậu ấy mắng vừa trưng mắt nhìn cái "vệ tinh" mới đến kia, không bồn chồn sao được.

Mãi một lúc sau cậu mới thấy Huyền và Kiệt dìu dắt nhau vào lớp. Muốn nói gì thì nói ở ngoài này đi sao lại phải vào tận trong lớp làm gì? Trực giác của Huân chưa sai bao giờ. Chắc chắn ánh mắt của Kiệt nhìn Huyền có vấn đề. Từ nay về sau phải để mắt đến cậu ta nhiều hơn mới được.

Đợi thêm một lúc nữa rồi Huân cũng vào lớp học cùng. Vừa đến cửa đã nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Huyền:

"Cậu nói là liên hoan gì cơ?"

"Liên hoan cuối năm để hai lớp giao lưu gặp mặt nhau. Chúng mình luôn nói hai lớp là anh em kết nghĩa của nhau nhưng lại chưa có với nhau một hoạt động chung nào, cho nên tớ mới có đề xuất này" Kiệt giải thích.

Đúng như lời cậu nói, kể từ buổi "cắt máu ăn thề" kia thì chẳng có sự kiện gì cả, hai lớp Chuyên Toán và Lý cũng chẳng khác như các lớp bình thường khác là bao. Nếu buổi liên hoan lần này diễn ra, nó sẽ là cơ hội để gắn kết hai lớp thật.

Mọi người trong lớp khá đồng tình với đề xuất này, tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu vang lên. Gọi là đến để bàn bạc với Huyền nhưng thật ra ý kiến của mọi người trong lớp mới là điều quyết định tất cả. Vai trò duy nhất của Huyền là truyền đạt ý của lớp Lý nhưng đại diện của lớp bạn đã đến tận đây để thông báo rồi thì cô cũng chẳng còn gì để làm. Thế cũng tốt, đỡ đi một việc.

Huyền im lặng chờ mọi người bàn bạc với nhau. Cô rất dễ tính. Mọi người sao thì cô theo như vậy.

"Liên hoan giao lưu như thế ngoài tốn tiền ra còn có tác dụng gì chứ?"

Ý kiến phản biện đầu tiên đã xuất hiện. Mà người đưa ra ý kiến ấy lại chính là người đã vừa chơi trò rượt đuổi với cô. Không biết Huân đã vào lớp từ lúc nào, tất nhiên cậu vẫn chỉ dám đứng cách Huyền một khoảng vừa đủ để chạy thoát nếu cô lại nổi cơn tam bành bất cứ lúc nào. Huyền liếc xéo cậu một cái nhưng chẳng động tay động chân gì như lo sợ của cậu. Thật ra là cô đánh chán rồi, sức lực cũng bị tiêu hao nhiều rồi nên không thèm so đo với cậu nữa thôi, đợi sau này tính sổ tiếp vậy.

Nghe thấy rõ sự khó chịu và ít nhiều mang địch ý trong lời nói của Huân, Kiệt vẫn mỉm cười hòa nhã. Kiệt từ tốn trả lời:

"Ngay từ đầu, mục đích kết nghĩa của hai lớp là để cùng nhau phát triển học tập. Nếu là thế thì buổi liên hoan này đúng thật chẳng có tác dụng gì cả. Nhưng xét ở một vài góc độ khác nó vẫn có ích. Thứ nhất, buổi liên hoan được xem như là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của thành viên hai lớp. Nó sẽ giúp mọi người thêm gần gũi, thân quen với nhau hơn, từ đó khiến các bạn cũng cởi mở để giúp đỡ nhau hơn cho sau này. Thứ hai, đây cũng xem như buổi đi chơi nhằm giải tỏa áp lực cho mọi người để chuẩn bị cho kì thi chọn đội tuyển Học sinh giỏi sắp tới. Không ngoa khi nói rằng đây chính là cơ hội thư giãn cuối cùng của chúng ta bởi sắp tới sẽ có rất nhiều kì thi quan trọng đang chờ."

Nói nôm na thì ý của Kiệt chính là buổi tiệc tùng này vừa là cơ hội để xả stress, vừa tăng thêm cảm tình giữa hai lớp. Đúng là một công đôi việc. Nếu nói nó chả giúp gì cho học tập thì cũng không đúng. Phải để đầu óc thư giãn một chút thì mới tốt, hiệu quả học tập sau đó cũng tốt hơn nhiều không phải sao.

"Thế ý lớp cậu thế nào?" Bảo Gấu rất "ngây thơ" đưa ra câu hỏi không chỉ khiến Kiệt mà đến cả Huyền cũng phải bật cười.

Như Huyền đã nói thì lớp phó học tập của hai lớp, cũng chính là Huyền và Kiệt chỉ có vai trò là người đưa tin, là cầu nối giữa hai lớp mà thôi. Thế cho nên khi Kiệt đến đây và đề nghị như vậy đương nhiên là đã bàn trước với lớp cậu ấy rồi.

Quả nhiên Kiệt lên tiếng:

"À chuyện này lớp tớ đã thống nhất với nhau rồi. Đây cũng là ý tưởng của tớ nên tớ đã lấy ý kiến của lớp tớ trước rồi mới đến đây. Ừm đáng nhẽ ra sẽ phải nói với Huyền để bạn ấy thông tin đến các cậu, nhưng mà hôm nay tớ cũng rảnh nên đến thẳng lớp các cậu luôn, Huyền cũng đỡ tốn công đi lại."

"Ồ! Ga lăng thế. Hai cậu có vẻ thân thiết ghê nhỉ? Hay thành một cặp với nhau đi?" Một thằng con trai đứng gần Huyền nói đùa khiến cô đỏ hết cả mặt.

"Thành cái gì mà thành. Ăn nói vớ vẩn." Cả Huyền và Huân đồng thanh quát lớn.

Huyền nghi ngờ nhìn về phía Huân. Cô vì ngại nên mới mắng cậu bạn kia, nhưng Huân thì mắc mớ gì mà giật nảy lên thế, có câu nào nhắc đến Huân à? Hay là cậu chỉ buột miệng nhầm thôi?

Không chỉ Huyền mà cậu bạn đó cũng ngạc nhiên lắm. Tự dưng đang yên đang lành thằng Huân lại quát mình? Mình có nói câu gì đụng chạm đến nó đâu? Oan thế nhỉ.

Đối mặt với hai ánh mắt, à không, tính cả Kiệt nữa là ba ánh mắt khác thường đang phóng về phía mình, Huân cũng lúng túng lắm. Ai bảo nhanh mồm nhanh miệng quá làm gì, giờ thì người xấu hổ lại là cậu. Huân nhanh chóng dùng chiêu "bơ đẹp" để lảng tránh ánh mắt mang theo sự khó hiểu của mấy người kia, giả vờ như mình không nhìn thấy gì hết.

Có vẻ như chỉ có Huyền, Kiệt và cậu bạn thích đùa kia để ý câu nói lạ lùng kia của Huân mà thôi. Những người khác đều đang chìm đắm trong cuộc thảo luận đầy sôi nổi về chủ đề liên hoan kia rồi còn đâu. Nhờ thế mà khiến Huân không quá lúng túng.

Sau khi nghe lời giải thích của Kiệt, có vẻ mọi người đã bị thuyết phục. Cuối cùng Bảo Gấu là người đại diện lên tiếng:

"Bọn tớ quyết định rồi. Cứ tổ chức buổi liên hoan như dự định của lớp cậu nhé. Coi như là tổ chức đi chơi với nhau một hôm cho khuây khỏa vậy."

"Được thế thì vui quá. Tớ sẽ báo lại với lớp. À đúng rồi. Về vấn đề giờ giấc và địa điểm mọi người cứ bàn với nhau đi nhé, sau đó tớ và Huyền sẽ thống nhất và chốt hạ." Kiệt sắp xếp công việc rõ ràng, rất ra giáng một người chỉ huy.

Nói thật thì dù là cùng một chức vụ lớp phó như nhau thôi nhưng Huyền có thể thấy rõ sự tỉ mỉ cũng như tài làm lãnh đạo của Kiệt. Thế mới nói cô còn nhiều thiếu sót lắm. Xung quanh có nhiều bạn bè tài giỏi ta lại càng cần phải cố gắng, lấy đó làm tấm gương để nỗ lực mỗi ngày. Đó là một cách khá hữu ích giúp bản thân tiến bộ hơn mỗi ngày, ít nhất đối với Huyền là thế.

Xong xuôi, Kiệt về lớp của mình. Trước khi rời đi cậu còn không quên tiến đến gần Huyền nói nhỏ:

"Tiết hai sáng ngày mai đợi tớ ở căng-tin trường để bàn vụ này nhé."

Nghe thế Huyền gật đầu, giơ tay ra hiệu đồng ý. Sau đó Kiệt mới an tâm rời đi.

Kiệt vừa khuất dạng sau cánh cửa lớp thì tên ngứa đòn nào đó mon men đến gần:

"Hai cậu thì thầm gì với nhau thế."

Không nhắc đến thì thôi, bây giờ cứ hễ thấy mặt Huân là Huyền lại hóa thành cô nàng bạo lực, muốn đánh đấm vô cùng. Nhưng lí trí của Huyền không cho phép cô làm điều đó. Sau khi đã bình tĩnh hơn một chút cô mới nhớ đến lời nhờ vả của Minh Nguyệt. Mấy hôm nay Huyền đang tìm cơ hội để Minh Nguyệt có thể ở gần với Huân, để cô ấy có thể thân thiết hơn với cậu. Vì vậy mà Huyền phải kiềm chế bản thân. Nếu bây giờ làm căng với thằng Huân quá, rồi đánh nó, rồi nó giận, nó không thèm nghe mình nói thì sau này làm sao dụ nó đi cùng Minh Nguyệt được đây. Đến lúc đó mọi kế hoạch đều đổ bể mất. Thôi thì "một điều nhịn chín điều lành", lỡ hứa với người ta rồi thì làm cho đến nơi đến chốn vậy.

"Bọn này có nói gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro