Chương 45: Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mày được mấy điểm, Mai?"

Cuối đông trời hanh heo, từng trận gió mùa Đông Bắc lặng lẽo ùa về, không nề hà xông thẳng vào lớp học. Tất cả cửa sổ đều đóng kín mít hòng chặn đứng bước chân từ đứa con của trời, mặc nó lộng hành đằng sau tấm kính mỏng.

Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Cô bạn cùng bàn của Huyền ngồi co ro ở góc bàn, hai tay nằm lì trong túi áo đồng phục không buồn nhúc nhích. Giọng nói vì lạnh mà hơi run:

"8 điểm. Lệch tủ nên thấp thấy mồ. Mày xích lại gần đây tí cho ấm."

"Gì? 8 điểm mà thấp? Tao còn chưa đến 7 đây." Huyền nghe lời Mai ngồi sát lại mong truyền cho cô bạn ít hơi ấm, đồng thời với tay lấy tờ kiểm tra của nó nghiền ngẫm. Không cùng mã đề đâu nhưng ít ra có thể lý giải phần nào nguyên nhân mà điểm của Huyền tệ đến vậy. Biết đâu đề nó dễ hơn?

Được truyền thêm hơi ấm Mai bớt run hơn hẳn. Để có thể vượt qua thứ thời tiết khó chịu này chẳng còn cách nào khác ngoài đoàn kết "ôm ấp" nhau, có mấy đứa cuối dãy chơi lớn hơn mang theo cả một cái chăn mỏng đắp ngang người. Lúc đầu thầy cô còn nhắc nhở, về sau cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Lạnh thế này còn khắt khe làm gì, miễn sao đảm bảo sức khỏe cho học sinh là được.

Thấy Huyền hết nhìn bài Mai, rồi lại nhìn bài mình, rồi lại lắc đầu. Vòng tuần hoàn ấy kéo dài chừng mười phút không hơn. Mai tặc lưỡi:

"Nói thật lần này thầy chơi chúng ta một vố rồi. Bảo rằng đề thi chỉ nằm trong kiến thức đã học, vậy mà lúc phát đề thì toàn là nâng cao mở rộng. Đến bố tao cũng chịu."

Nỗi khổ của dân khối A nhưng lại dốt Lý mấy ai hiểu, chỉ người trong cuộc như bọn cô mới hiểu. Huyền thở dài thườn thượt. Lần trước điểm còn khấm khá một chút vậy mà hôm nay lại tụt dốc không phanh rồi và nguyên nhân chỉ có một: không được Huân kèm cặp.

Nói nguyên nhân do Huân thì hơi quá. Sự thật là dạo gần đây Huyền không chú tâm mấy vào môn Lý, một phần vì sắp tới kì thi chọn đội tuyển học sinh giỏi Toán cô phải tập trung ôn luyện, một phần nữa là vì Huân.

Sau khi bị "bỏ mặc" một cách có chủ đích ở căng-tin cùng với Minh Nguyệt, có vẻ tính tình của Huân càng khó chịu hơn. Nhớ lại ngày hôm ấy, khoảng năm phút sau khi Huyền về lớp thì Huân cũng về theo. Lúc cậu đi ngang qua Huyền hí hửng quan sát khuôn mặt của người được "ban tặng" tình yêu sẽ như thế nào, kèm theo đó là nụ cười trìu mến như hoa như mật.

Vậy mà Huân chẳng thèm nhìn lại Huyền, một khắc cũng không. Với khuôn mặt lạnh lẽo hơn cả mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết thiếu nữ, Huân đi thẳng đến chỗ của mình và từ đó đến giờ vẫn chưa hề nói chuyện lại với Huyền. Đáng sợ hơn, người hàng xóm thân yêu của cô còn chẳng thèm đoái hoài, giả vờ như không thấy tín hiệu cầu cứu của cô trong giờ kiểm tra mặc cho hai đứa chung một mã đề. Đúng vậy đấy. Là chung đề, lại còn ngồi gần nhau đến thế vậy mà cậu ta nỡ lòng nào.

Tác dụng của bạn bè là gì? Là tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Huyền đã "dựa hơi" vào cái quan niệm ấy, ngày qua ngày chép bài của Huân thay vì tự mình làm. Mấy ngày đầu Huân còn mắng đôi ba câu, dần dà có lẽ đã quá mệt mỏi với sự lười biếng của Huyền, từ khuyên răn Huân chuyển qua im lặng một cách bất lực, cứ đến tiết Lý là vở bài tập đã đặt sẵn trên bàn để cô lấy chép. Đó chính là khởi đầu cho tất cả. Cứ ngỡ hôm nay Huân vẫn sẽ như thường lệ trở thành cái phao của cô vậy mà...

Huyền cay cú lắm, bực mình lắm, nhưng chẳng làm gì được. Biết làm gì bây giờ? Là do bản thân cô không chịu học hành đàng hoàng, là do cô "ăn bám" quen thân nên mới ra cơ sự này đây. Thế mới nói, "tự lực cánh sinh" mới là chắc chắn nhất.

Kết quả bài kiểm tra khiến Huyền của cả buổi học buồn rũ rượi, không tài nào có tinh thần nghe giảng. Nhỏ Mai bên cạnh cứ ngáp lên ngáp xuống liên tục, có vẻ nó đang buồn ngủ lắm hoặc cũng có thể nó đang thấy nhàm chán không kém gì cô.

Giờ ra chơi, vì không thể chịu được nữa Huyền quyết định quay xuống bàn Huân hỏi:

"Huân này. Cậu giận tớ hử?"

"Đâu. Làm gì có." Rất nhanh Huân trả lời. Nhưng giọng cậu đầy hờ hững.

Chắc chắn là Huân đang nói dối. Trả lời cho có lệ, lại còn giả vờ nhìn vào sách vở trên bàn như thể bận rộn lắm để tránh ánh mắt của Huyền thế mà bảo không giận. Ai tin?

Với quyết tâm giải quyết mọi chuyện cho ra ngô ra khoai, Huyền gặng hỏi:

"Thế sao mấy hôm nay tớ hỏi mà cậu chẳng thưa? Còn phớt lờ đi ý chứ?"

Lần này thì Huân không vờ cắm đầu vào sách trên bàn nữa mà nhìn Huyền.

"Cậu không biết à còn hỏi?"

"Không biết mới hỏi chứ."

Cô đâu phải chuyên gia tâm lí, cũng đâu phải người có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác đâu mà biết Huân đang nghĩ gì. Vậy mà nghe Huyền nói thế Huân lại càng bực bội hơn:

"Thôi đi. Không biết thì thôi vậy."

Nói rồi Huân đứng bật dậy, đi thẳng ra cửa lớp bỏ lại Huyền vẫn còn ngơ ngác phía sau.

"Ơ kìa."

Cái gì vậy trời? Cậu ta bị ma nhập à? Hay bị bệnh? Thôi là thôi thế nào? Không nói cho rõ ràng mà cứ thế bỏ đi. Lại còn cái vẻ tức tối kia là gì? Nếu Huyền có làm gì sai thì phải nói để biết, để sửa chớ?

Một loạt câu hỏi không ngừng chạy trong đầu Huyền, không được giải đáp, lạo xạo một cách khó chịu.

Cảm giác ấy kéo dài mãi, phải đến tận hai ngày sau mới được kết thúc.

Người gián tiếp giúp Huyền tìm cách chính là Ninh Sang. Nói là tìm cách cũng không hẳn đúng.

Vào một buổi họp hiếm hoi của câu lạc bộ sách, Huyền gặp nó ngoài hành lang, mặt mày bần thần rũ rượi trông đến tội. Dạo này số lần gặp được Ninh Sang thật ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hẳn nó bận gì đó, hay là:

"Mày có bạn trai rồi hả?" Trên chiếc ghế đá lạnh đi vì gió đông Huyền nghi ngờ hỏi. Có phải vì có bạn trai nên bận hẹn hò không có thời gian gặp cô?

Nghe thấy thế Ninh Sang giật nảy, vội vàng chối:

"Đâu. Trai gái gì. Mày toàn nói tầm bậy."

Dù nhìn khuôn mặt bối rối ửng hồng của Ninh Sang rất đáng nghi nhưng Huyền không dám khẳng định điều đó. Người theo đuổi nó chỉ có mình anh Tùng. Nếu anh ấy đã thành công cưa đổ nó thì hẳn cô là người đầu tiên biết tin rồi. Nó cũng đâu phải tuýp học trò chăm chỉ cần cù đến nỗi khóa cửa học hành xuyên ngày xuyên đêm, để rồi đến thời gian chơi nhởi cùng bạn bè cũng không có đâu.

"Thế mày làm gì mà chả thấy tăm hơi đâu, nhắn tin thì tận ngày hôm sau mới trả lời? Không nói người ta còn tưởng mày sống giờ Mỹ cơ đấy."

"Tao có chút việc thôi." Rồi như sực nhớ ra nó nói: "Mà đợi tí tao có cái này."

Ninh Sang lấy ra từ trong túi hai tấm vé xem phim đưa cho Huyền.

"Cầm lấy."

"Cho tao á?" Huyền thốt lên.

"Không cho mày thì cho ai? Rủ thêm ai mà đi. Đúng rồi có thằng Huân đấy thôi, dạo này bận quá không có thời gian gặp nó nhỉ?"

"Mày mua hả? Sao không đi đi mà cho tao?"

Cô ngắm nghía hai tấm vé. Là của ngày mai à?

Ninh Sang dựa người vào thành ghế, ngửa cổ lên nhìn cây bàng đã rụng gần hết lá, mới ngày nào còn là một tán lá rậm xum xuê mà giờ đây chỉ trơ lại những cành cây gầy guộc. Cô không dám nhìn thẳng Huyền, cô sợ rằng nếu nhìn thì bạn sẽ thấy được sự hụt hẫng, sẽ thấy được vẻ buồn bã, chán nản mà cô đang cố che giấu trong mắt mình.

Ninh Sang đã vui mừng biết mấy khi mua được hai tấm vé, đã mong chờ đến ngày để được đi cùng Tuấn Anh biết mấy. Đâu ai biết vì muốn tìm ra lí do hợp lí nhất, tự nhiên nhất để có thể mời anh ấy đi xem phim cùng cô đã phải đau đầu tận mấy ngày trời. Vậy mà anh đã từ chối. Lúc ấy cô chỉ nghĩ chắc anh rất nhiều việc, anh không có nhiều thời gian, đâu rảnh rỗi như cô.

Cô sẽ không buồn đến thế nếu như ngay sau đó vào một buổi học võ, cô vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và một chị gái có lẽ là bạn cùng lớp của anh. Vì đứng xa nên cô chỉ nghe thấy họ bàn nhau đi đâu đó, bất ngờ hơn là thời gian đúng vào ngày cô mời anh đi xem phim.

Cuộc trò mơ hồ ấy như đánh một cú vào đầu của cô vậy, khiến cô nhận ra rằng không phải anh ấy bận, chỉ là cô không phải người được anh ưu tiên thời gian mà thôi. Chỉ là cô đang tự mình mong đợi để rồi tự mình buồn tủi mà thôi.

"Sao im thế? Nói xem nào?"

Giọng nói đột ngột của Huyền cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu Ninh Sang. Cô cười nhẹ, trả lời qua loa:

"Tao thích thì tao cho mày thế thôi. Ngoài tiền ra tao còn gì nữa đâu."

Huyền bĩu môi đầy khinh thường trước câu nói sặc mùi "rick kid" ngậm thìa vàng của cô bạn thân. Khiếp! Nói oai thật đấy! Nhưng mà đúng là nhà nó không có gì ngoài điều kiện thật.

Thấy thế Ninh Sang xán lại gần Huyền, nhẹ giọng:

"Coi như tao bù đắp vì dạo này ít gặp mày đi biết nhiều làm gì? Lấy vật chất để bù đắp tinh thần. Đúng không bạn yêu!"

"Vâng vâng. Tôi nhận lòng vàng của cô được chưa." Huyền hùa theo.

"Vậy mới là con Huyền bạn tao với châm ngôn 'đồ chùa là đồ quý' chứ."

Cứ thế, hai tấm vé xem phim nằm yên vị trong tay Huyền, chuẩn bị dùng "thân" mình để giải cứu hòa bình thế giới, à không, là giải cứu hòa bình giữa Huyền và Huân mới đúng.

Cầm tấm vé hào hứng phi ngay về lớp học, Huyền đến gần Huân tươi cười như mùa xuân sắp về vậy. Cô hớn hở giơ hai cái vé ra đề nghị:

"Mai đi xem phim không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro