Chương 46: Xem phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phải mất tận mấy giây Huân mới có thể hiểu ra chuyện gì. Nhác thấy bóng Huyền từ ngoài cửa tươi cười chạy về phía mình trong lòng cậu mừng lắm. Mấy ngày nay chiến tranh lạnh với cô khiến cậu chẳng dễ chịu gì. Tất nhiên người khởi xướng cho "cuộc chiến" đó chính là cậu, người làm mặt lạnh lùng, khó ở cũng là cậu. Nhưng vì Huyền suốt ngày gán ghép cậu với bạn gái khác, suốt ngày vô tư kề kề thằng Kiệt nên không giận không được. Giờ nghĩ kĩ lại mới thấy thật trẻ con.

Hai tấm vé chình ình trước mặt khiến cậu bất ngờ lắm, bụng thầm reo hò vì lần đầu tiên được Huyền mời đi xem phim thế này. Cũng may Huân kịp đè nén lại cảm giác mừng rỡ ấy, ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thể việc Huyền mời xem phim là một chuyện bình thường, không khiến cậu bất ngờ gì cả. Huân nói:

"Sao đột nhiên cậu lại hào phóng mời tớ thế?"

Trước khuôn mặt không lấy gì làm hào hứng của Huân, Huyền hơi thất vọng. Huân nó không thích xem phim à? Liệu cậu có đồng ý đi không nhỉ?

"Lâu rồi chưa đi đâu chơi nên tớ thấy hơi bức bối. Sẵn không có người đi chung nên mời cậu luôn." Huyền nói.

"Cậu... mua nó à?" Huân ngờ ngờ nhìn hai tấm vé. Cậu có thể hiểu rằng Huyền mua nó vì muốn làm lành với mình không? Có phải cậu ấy đã hiểu được lý do khiến mình bực bội mấy ngày nay rồi không?

Chàng trai trẻ lòng đầy hy vọng ấy không biết rằng cô bạn của mình nào có hiểu ra cái gì đâu. Huyền chẳng đợi chờ mà ngay lập tức nói dối không chớp mắt:

"Ừ tớ mua đấy. Đi cùng không?"

Nhận được lời khẳng định của Huyền khiến Huân mừng mừng, có lẽ những điều mà cậu suy đoán là thật rồi. Dù vậy cậu vẫn chưa hết băn khoăn:

"Chỉ hai đứa mình thôi đúng không?"

"Tất nhiên." Lại thêm một câu nói dối nữa.

Đúng là chỉ có Huyền và Huân thôi mà. Nhưng thấy có cơ hội mai mối tại sao cô có thể bỏ qua cơ chứ. Huyền sẽ bí mật gọi thêm cả Minh Nguyệt đến, xem như tình cờ gặp cô bạn ở rạp chiếu phim, sau đó sẽ kiếm đại một lí do nào đó rồi chuồn mất để lại không gian riêng tư cho hai người ấy. Nghĩ đến đó thôi đã thấy phấn khích rồi. Chỉ cần cô không nói cho Huân biết thì chắc chắn mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Nghe thấy thế Huân cười, lần này thì cậu không dấu nổi sự vui vẻ nữa, đáp :

"Được. Tớ sẽ đi. Khi nào thì xuất phát."

"3 giờ chiều mai nhé. Cậu bận gì không?"

Huân lắc đầu: "Không. Rảnh lắm."

"Thế thì tốt. Nhớ đấy nhé?"

"Ừ. Nhớ rồi."

Vậy là xong xuôi vụ mời chào. Như thế này đã được xem là làm hòa với nhau chưa nhỉ? Mặc dù không biết Huân giận vì chuyện gì nhưng dù sao cũng đã giải quyết được rồi, tìm hiểu nhiều làm gì.

Buổi học lại tiếp tục trong sự thở phào như trút được gánh nặng của Huyền và khuôn mặt tủm tỉm cười của cậu trai bàn dưới.

Đúng 3 giờ chiều ngày hôm sau, Huyền và Huân đến rạp chiếu phim như đã định. Đến đây rồi Huyền mới có chút hối hận. Thật ra đúng là đã khá lâu rồi cô chưa đi xem phim, cũng vì mải học hành quá. Huyền đang nghĩ lát nữa "lùa" được Huân với Minh Nguyệt vào một chỗ xong xuôi rồi thì có nên mua thêm một vé khác để xem không nhỉ. Bộ phim mà cô thích nằm ở phòng khác nên sẽ không lo bị Huân phát hiện.

Mà nhắc mới nhớ, sao Minh Nguyệt muộn thế nhỉ? Sắp đến giờ rồi. Hôm qua sau khi đã lập kèo xong với Huân, Huyền lập tức đi bàn với cô bạn để khiến cho cuộc gặp gỡ giữa ba người trở nên "tình cờ" nhất, tự nhiên nhất. Vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cô bạn đâu, thế này thì hỏng hết.

Huân đi về phía Huyền, trên tay cơ man là bỏng ngô và nước uống. Thấy Huyền cứ đứng ngồi không yên, bồn chồn nhìn ngó cậu liền hỏi:

"Tìm ai mà ngó nghiêng khắp nơi vậy?"

Nghe thế Huyền giật mình nhìn lại, vội vàng xua tay:

"Đâu có. Tớ có tìm ai đâu. Thấy nhiều người nên ngắm nghía chút thôi. À mà cậu đợi tớ chút tớ đi gọi điện cái đã nhé?"

"Nhanh lên đấy, sắp đến giờ chiếu rồi."

"Ừ ừ."

Nói rồi Huyền chạy ra một góc, đủ xa để Huân không nghe thấy. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Minh Nguyệt. Thật may vì trước đây đã lưu số cậu ấy.

Chờ mãi Minh Nguyệt mới chịu bắt máy, Huyền vội vàng nói:

"Cậu ở đâu thế? Sao mãi chưa đến? Muộn rồi đây này."

Đầu dây bên kia giọng Minh Nguyệt buồn buồn xen lẫn chút thất vọng:

"Xin lỗi Huyền nhé. Có lẽ lần này phải hủy bỏ kế hoạch rồi. Tớ đột nhiên có việc không đi được."

"Ơ?"

Minh Nguyệt lại tiếp:

"Để lần sau cũng được mà. Thực sự là tớ có việc quan trọng lắm."

"Nhưng mà..."

"Thôi nha tớ cúp đây."

Sau đó là tiếng điện thoại gác máy kêu lên tút tút ở đầu dây bên kia.

Huyền đứng tần ngần ở đó, nhìn chằm chằm cái điện thoại trên tay như không thể tin được. Minh Nguyệt bận đến mức nào đến cả nói chuyện điện thoại cũng vội thế nhỉ? Thế là kế hoạch mà cô nhọc nhằn suy nghĩ thành công cốc hết à?

"Cam Nhỏ ơi! Đến giờ rồi kia. Mau đi thôi."

Tiếng gọi của Huân khiến Huyền bừng tỉnh. Cô tặc lưỡi cất điện thoại vừa đáp:

"Ừ xong rồi đây."

Nói rồi cô chạy về phía Huân, cùng cậu vào rạp. Thôi thì coi như lần này xui, cả cô và Minh Nguyệt đều xui vì kế hoạch đổ bể một cách ngoài ý muốn như thế. Nghĩ theo hướng tích cực hơn thì thế này cũng tốt mà, cô xem chung với Huân vừa thỏa mãn sở thích, vừa không cần mua thêm một vé mới, hời quá còn gì?

Hôm nay rạp khá đông khách dù cho không phải là Chủ nhật. Chỗ của bọn Huyền nằm ở giữa khán phòng, gần như là trung tâm, rất dễ nhìn. "Chỗ đẹp đấy chứ!" Huyền thầm cảm thán.

Xung quanh đâu đâu cũng thấy các cặp đôi, trẻ có, già cũng không thiếu. Ngay bên cạnh chỗ của Huyền cũng có hai ông bà, tay nắm tay ngồi đó từ trước khi bọn Huyền vào. Tuy tuổi tác đã cao nhưng trông hai ông bà còn khỏe khoắn lắm. Cụ ông ân cần lấy cái kính lão từ trong túi đưa cho người vợ già của mình, một bên lấy tay phủi mấy mảnh vụn của bắp ngô mà bà làm rơi vãi trên áo. Nom thật hạnh phúc! Nhìn vào họ hẳn ai cũng sẽ xuýt xoa, sẽ không ngừng ngưỡng mộ trước tình cảm mà họ dành cho nhau. Mấy ai giữ được hạnh phúc đến cuối đời được như họ cơ chứ?

Khi nhìn sang Huân, cô bỗng đỏ mặt. Huyền và Huân cũng tạm gọi là một cặp đi, ít nhất là ngay thời điểm này, ngay trong khán phòng này. Tưởng tượng đến cảnh Huân sẽ có những cử chỉ ân cần, chăm sóc như thế với mình Huyền lại không kìm được mà xấu hổ. Sao cô có thể tưởng tượng vớ vẩn như thế được nhỉ? Huyền lắc lắc đầu xóa đi những ý nghĩ mơ hồ ấy, tập trung xem phim và ăn uống.

Lúc Ninh Sang đưa vé Huyền không nhìn kĩ cứ tưởng nó chọn một bộ phim tình cảm nào đó hoặc một bộ phim kinh dị chẳng hạn, thông thường khi đi hẹn hò chẳng phải người ta vẫn chọn thể loại đó sao? Khi thấy cả phòng toàn các cặp đôi Huyền lại càng chắc chắn cho suy nghĩ của mình.

Nhưng không cô nhầm rồi. Bộ phim mà Ninh Sang chọn lại là "Hope", tính cả lần này nữa thì đây là lần thứ hai Huyền xem bộ này rồi.

Một bộ phim buồn, cảm động, nhưng đối với Huyền khi nhận xét về nó cô phải dùng đến từ ám ảnh. Số phận, tính các, tâm lí nhân vật được lột tả rất chân thật, thật đến mức tưởng chừng như ta đang sống cùng nhân vật. Và điều khiến con người ta rơi nhiều nước mắt nhất có lẽ là tình thân, tình yêu thương ruột thịt tồn tại sau nỗi đau cùng cực của những người thân yêu được khắc họa trong bộ phim.

Cả khán phòng lặng thinh. Huyền cho rằng bộ phim "Hope" có một siêu năng lực mà ít phim nào có được, đó chính là năng lực khiến cho tâm trạng người xem trầm xuống, nó khiến cho cả khán phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi ngay từ những phút phim đầu tiên.

Đến phút cao trào, có lẽ là không thể kiềm chế hơn được nữa, những tiếng thút thít nhỏ bắt đầu vang lên trong phòng, dần dà nó lớn hơn, lớn hơn nữa như muốn bật ra khỏi cổ họng ứ tắc. Hai ông bà ngồi bên cạnh Huyền cũng không nén nổi xúc động, thấy vợ khóc lóc đến thương tâm ông cụ liền dịu dàng ôm lấy bà, vừa vỗ lưng an ủi vừa tự trách: "Lần sau tôi sẽ không chọn những phim như thế này nữa." Nhìn vào mới ấm áp làm sao.

"Khăn này."

Một chiếc khăn giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt Huyền. Là của Huân.

Quá nhập tâm vào bộ phim, Huyền không biết rằng trên mặt mình đã tràn đầy nước mắt. Cho dù đây là lần thứ hai xem phim nhưng cô vẫn không thể kìm lòng được.

Chắc vì quá xót thương cho nhân vật nên trong tích tắc Huyền chưa thể lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ vẫn chưa kịp trở về với thực tại. Không thấy Huyền nói năng gì, Huân đề nghị.

"Sao thế? Hay để tớ lau cho cậu nhé."

Nghe thế Huyền lập tức cầm lấy cái khăn, nói một tiếng "Cảm ơn" rồi vội lau đi nước mắt đọng lại trên mặt. Cô cũng có tay mà, làm thế ngại chết.

Lúc liếc trộm về phía Huân cô thấy vành mắt cậu hơi đỏ. Có lẽ cậu cũng cảm động không kém gì. Vậy mà vẫn còn tâm trạng để ý và đưa khăn cho Huyền bên cạnh nữa. Cậu bạn tâm lí ghê!

Khi phim kết thúc cũng đã tối muộn. Rời khỏi rạp, mỗi người lại mang một tâm tư riêng, một nỗi lòng bứt rứt khó tả.

Huyền cùng Huân trở về. Cô đã chắc mẩm rằng Minh Nguyệt và Huân sẽ có một buổi xem phim đầy lãng mạn, lúc ra về hai người sẽ cùng đèo nhau trên cùng một chiếc xe được bao bọc bởi màu hồng tình yêu. Vậy mà giờ người ngồi sau xe Huân lại là Huyền.

Nhưng nghĩ lại cũng may hôm nay Minh Nguyệt không đến bởi bộ phim hôm nay chẳng thích hợp cho một đôi trẻ đang hẹn hò gì cả. Cả buổi trời chỉ có khóc với khóc, mắt cũng sưng húp cả lên rồi còn gì là lãng mạn nữa. Nghĩ đến đây Huyền lại hơi bực, lên tiếng trách móc:

"Nhỏ Sang chọn phim chả tinh tế gì sất. Lần sau phải nhìn kĩ trước khi lấy vé của nó mới được."

Huân đang lái xe phía trước bỗng dưng chững lại. Cậu nhìn Huyền trân trối như đang nhìn một sinh vật lạ nào đó, hỏi:

"Vé này không phải của cậu à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro