Dương Huỳnh Nguyệt Lam | 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lạnh buổi sáng khiến tay Đức hơi đỏ, vết hằn của những vết thương do kẽm quệt vào rõ ràng cực kỳ, lại còn toàn là tay phải.

Nghĩ đến việc Đức phải làm bài với cái tay bị đau, tôi không sao ngăn được mình thở dài thườn thượt.

"Có được tính là cậu đang làm lành không?"

Tôi không nói gì, định dán nhẹ vào tay nó mà nghe xong câu đấy tôi đập một cái thật mạnh băng gạc xuống một vết xước nhỏ nhất.

"Ai ai!"

Đức vội vàng rụt tay, vẩy đi vẩy lại, lộ vẻ đau đớn cực kỳ.

Ơ đau thế cơ à?

Hơi hoảng, tôi vô thức tiến gần đến gương mặt đang cúi gằm của nó.

Mặt Minh Đức đỏ hết cả lên, nhưng mà là vì cố nhịn cười.

"..." Mọi người cản tôi lại đi, tôi đập chết nó.

Đức đột nhiên nhìn vào đống bút trên tay tôi, lộ nét cười rạng rỡ. Tôi còn đang đơ cả người thì nhận ra lí do vì sao nó cười, vội giấu tay ra đằng sau, lủi đi chỗ khác.

Quét mắt một lượt, tôi phát hiện ra Hương Lam đang nhìn chằm chằm vào Đức, ánh mắt có phần như... căm ghét?

Đột nhiên tôi nhớ đến đợt đầu năm bỏ phiếu ban cán sự lớp, Hương Lam đã bị nói về việc gian lận phiếu bầu, nhưng cuối cùng chức lớp trưởng vẫn vào tay Đăng Đạt. Đứng trước cửa phòng thi trên tầng 3, tôi đưa mắt xuống phòng số 1 ở tầng hai dãy đối diện.

Người ta thường nói, khi để ý một người nào đó, người ấy sẽ phát sáng trong mắt bạn. Bằng một cái mắt bị cận, tôi vẫn nhìn ra Minh Đức trong hàng chục người.

Vớ vẩn. Tôi thầm nghĩ, chẳng qua do nó ăn mặc nổi bật quá thôi.

Loa thông báo phải đợi giám thị 15 phút nữa, vừa đưa mắt nhìn lại tôi đã thấy Đức chạy mất.

Nó chạy về hướng tầng tôi.

Tôi nín thở chờ đợi. Y như rằng chưa đầy một phút sau Minh Đức xuất hiện ngay trước mắt, chẳng nói gì, chỉ xoa đầu tôi một cái.

"Tớ có linh cảm sẽ vào Mặt Trận Việt Minh."

Trước khi chạy đi Đức để lại cho tôi câu đấy, tôi vừa chê nó nói linh tinh được một phút đã quay ra nói chuyện với một bạn trường khác:

"Cậu có nghĩ sẽ vào Mặt Trận Việt Minh không?"

Bạn kia hơi ngạc nhiên, sau thì cười phá lên:

"Có thể đấy."

"..."

Tôi được xếp vào bàn đầu, cạnh một bạn nam tuyển hóa. Nghĩ đến việc phải ngồi đợi tận một tiếng mới được thi, tôi lại nhớ đến cái giường êm ái của mình quá trời quá đất.

Một cú sốc lớn đập thẳng vào mặt tuyển Sử đó là, năm nay số lượng câu hỏi tăng hơn 2 câu so với mọi năm.

Điều ấy thì chúng tôi vẫn có thể cắn răng chấp nhận được, nhưng trong phần Lịch Sử Thế giới có một câu hỏi về sự tan rã của hệ thống Xã Hội Chủ Nghĩa ở Đông Âu mà chúng tôi hoàn toàn không được học.

Đề thi Sử luôn là một trong những môn cần được chú trọng vì nó liên quan đến nhiều vấn đề rất nhạy cảm, chẳng hiểu sao một sự kiện chính trị bao nhiêu năm bị giảm tải lại đột nhiên chễm chệ 3 điểm trong đề thi.

"Trường nào ra đề Sử thế?"

Một câu nói khơi màn, nửa phòng được đà ầm cả lên, giám thị phải đập ba thước mới ngăn được. Tranh thủ còn 5 phút mới tính giờ làm bài, tôi lôi tờ nháp vắt óc làm dàn ý.

Cái này hồi lớp 8 tôi có học phòng ngừa nên vẫn nhớ một chút. Giờ tôi mới thấm lời cô Thuyên nói, thừa vẫn luôn hơn thiếu. Hồi cấp hai rất ít khi tôi làm dàn ý, nhưng y như rằng cứ bước chân ra khỏi phòng thi là nhớ ra sót ý này ý kia, từ đó tôi bắt mình phải làm dàn bài, dù ngắn hay dài cũng phải có.

Tôi bắt đầu gạch chân những từ khóa, làm từ những câu dễ nhất, cô giám thị phòng tôi đeo cái guốc nặng kinh khủng, đi qua đi lại cứ cộp cộp.

"Em này dán cái gì vào bút đây?"

Tôi giật mình ngước mắt lên, thấy cô đang nhìn chăm chăm váo cái bút có chữ của Minh Đức, định mở mồm giải thích thì cô cười cười:

"Cái này tôi tạm thu, lần sau đừng mang đồ có chữ vào phòng thi nhé công chúa."

...

Chật vật mãi ba tiếng, tôi lê ra khỏi phòng với cái tay đau nhức, dính đầy mực bút nến, chỉ muốn về nhà ngủ một phát đến mai.

Tôi căng mắt tìm học sinh trường mình, mãi mới thấy mấy chị cùng tuyển.

"Đề năm nay như điên ấy."

Không ngoài dự đoán, năm nay tuyển Sử than số trách phận nhiều nhất, chị Hương đang càu nhàu thì quay ra hỏi tôi:

"Mày làm được câu giảm tải không?"

"Em làm được một chút." Tôi thật thà đáp.

"Một chút là bao nhiêu tờ?"

"..."

Bộ công an vừa vào trường để giám sát quá trình vận chuyển của bài thi, chúng tôi vẫn bị nhốt trong trường nửa tiếng nữa. Công nhận trường này biết tận dụng thật, bày rạp đồ ăn cho học sinh luôn, nhưng tôi lại vất tiền trong cặp rồi.

Cô Yến tuyển tôi hôm nay nghỉ hẳn làm để xem học sinh đi thi, còn tỏ ra bất mãn với đề hơn cả học sinh:

"Đề này câu giảm tải kia là câu lấy giải Nhất rồi, bạn Lam làm như nào?"

"Em giới thiệu về tình hình Đông Âu trước khi tan rã, đề cập đến nguyên nhân tan rã, sự chủ quan của bộ máy quản lý không đưa ra phương hướng điều chính kịp thời, chế độ t-"

"Thôi." Cô Yến ngắt lời tôi, ngạc nhiên hết sức:

"Cô có dạy tuyển mình cái này đâu?"

"Em học từ lớp tám ạ."

"..."

Sau một hồi cô trò nhìn nhau, chị Linh lườm tôi:

"Tẩy chay nó đi cô."

Bông đùa thêm hai ba câu, chúng tôi được cô Yến rút ví mua một đống đồ ăn trên quầy, vừa chọn được món thì có một bạn nam trường Quang Trung chạy đến phía tôi, mặt đỏ bừng:

"Tớ có thể xin infor của cậu không?"

Tôi hơi bất ngờ, nhận ra đây là bạn nam vừa ngồi cạnh mình lúc nãy, liền cười cười:

"Làm gì thế?"

"Tớ có ấn tượng lớn với cậu cực, kiểu..."

Bạn ấy gãi đầu gãi tai, hình như đang cố tìm câu từ.

"Tớ thấy giọng cậu ấm, xinh gái với chữ đẹp nữa, cho tớ cơ hội làm bạn cậu nhé?"

"Không."

Tôi giật mình quay sang, thấy Minh Đức vẫn đang thản nhiên như không, còn đặt tay lên vai tôi nữa. Không muốn bạn nam kia khó xử, tôi lách ra khỏi tay nó, ngại ngùng xua tay:

"Xin lỗi cậu nhé."

Đức hài lòng nhìn bạn kia chạy đi, trông đắc thắng quá đỗi. Tôi lẩm bẩm chửi nó vài câu, đón lấy hộp bánh tráng trộn đi thẳng đến chỗ Hà, mặt con bé trông tươi như hoa, chỉ có một khả năng duy nhất:

"Trúng tủ à?"

Hà nhìn tôi, cười ngoác cả miệng:

"Tao học mỗi kinh tế, mà nó vào kinh tế thật, đợt này không giải số thì tao đi chết. Mà đấy quên chưa kể, nay tao ngồi cùng phòng với tuyển Lý, trống phát 3 phút thằng Đức đã xin liền tù tì 4 tờ, làm bài thi mà cứ như đi chợ ấy."

"Tao có hỏi à?" Sao cứ nhìn thấy mặt tôi là Hà phải dán Minh Đức vào mồm thế không biết.

Nửa tiếng như cả thế kỷ, mãi mà cổng trường mới mở, chúng tôi hẹn xe đón sau rồi lon ton kéo xuống chợ trung tâm chơi bao nhiêu là thứ.

Tâm đi với người yêu, Hà đi với tuyển Địa, Linh đi với tuyển Dân, tôi đành đánh lẻ đi riêng, vòng vèo một hồi mới tìm được một quán bán chè, tôi gọi một cốc chè đỗ đen bằng tiền cô Yến khi nãy còn thừa, mải ăn tới ăn lui một hồi đến lúc về thì không mò nổi đường ra mới đau chứ.

"Cô ơi hướng cổng chính chợ mình là ở phía nào thế ạ?"

"Con đi thẳng, rẽ trái ba lần rồi rẽ phải hai lần."

Tôi mừng quýnh, mò mẫm một hồi thì ra được cổng, nhưng không phải cái cổng tôi vừa vào! Điện thoại cất trong cặp lúc ấy lười không thèm lấy, tôi lại chỉ nhớ số điện thoại của Hà, nhưng mượn máy mọi người gọi nãy giờ không nghe máy.

Giải pháp ngu ngốc mà tôi đã đưa ra trong lúc cuống lên chính là chạy xung quanh tìm người, chỉ mong sao thấy được màu xanh biển đồng phục quen thuộc giữa hàng trăm người ở cái chốn xa lạ này.

Chợ mà như cái mê cung, tôi chạy đến mức chân mỏi nhừ, sợ đến nỗi sắp khóc đến nơi, va cả vào mấy anh khác, ngã sõng soài.

"Con ranh này, mắt mày để lên trời à?"

Tôi vội xin lỗi, cố lê dậy rồi ngồi lên một cái bậc thang của tiệm nhỏ đang đóng cửa. Máu đỏ thấm qua đầu gối dưới chiếc quần bò của tôi, làm rách cả vải, trộn lẫn vào đất, xót không thể chịu được, đành ấn tạm tay để kìm máu, nhìn ngó dòng người qua lại, tủi thân muốn khóc, tự thấy mình vô dụng hết mức.

"Ôi sao mà cậu chạy đến tận đây được thế?"

Không biết qua bao lâu, tôi giật mình ngước lên, vừa chạm vào ánh mắt của Minh Đức liền không kìm nổi mà bật khóc thành tiếng.

"Sao thế? Sao lại khóc?"

Giọng của Đức luống cuống cực kỳ, nó dò xét cả người tôi, vừa nhìn thấy máu chảy xuyên qua cả kẽ tay của tôi liền phát hoảng.

Đức lục tung cả túi đồ của nó lên, không thấy thứ gì có thể cầm máu được liền lên tiếng:

"Cậu ở đây đợi tớ một chút, nhớ là ở nguyên đây!"

Tôi nhìn vào đống đồ rải rác dưới đất, đập vào mắt là đề thi sử của chúng tôi lúc nãy, được Đức phân tích từ đầu đến cuối, gạch chân từng từ quan trọng.

"Nếu mục đích của Minh Đức chỉ là lợi dụng đứa dễ rung động như mày để trả thù Đoàn Hương Lam, việc gì nó phải tốn công như thế?"

Câu nói ấy chạy đi chạy lại trong đầu tôi, không lâu sau Đức lại xuất hiện trong tầm mắt đã nhòe đi vì nước, tay còn cầm một cái kéo trông khá sắc. Đức cúi xuống lau nhanh nước mắt của tôi, vén gọn tóc ra đằng sau rồi lên tiếng:

"Đừng khóc nữa, tớ ở đây rồi."

Nói rồi, Đức dùng đúng một động tác cắt toạc cái túi không dưới nửa triệu của nó ra, tôi giật mình vội ngăn lại:

"MINH ĐỨC!"

"Cậu đau ở đâu à?"

Đức hơi ngước mắt lên, tay vẫn không ngừng cắt, xong thì nhấc nhẹ tay của tôi lên, quấn mảnh vải ấy vào, cử chỉ nhẹ nhàng vô cùng.

"Đừng khóc nữa mà, tớ thấy có lỗi lắm."

Tôi không sao ngăn nổi mình dừng lại, nấc lên từng hồi:

"Đừng tốt với tớ như thế... cậu đừng tốt với tớ như thế, cậu chẳng có lỗi gì cả... nhưng đừng tốt với tớ như thế..."

Minh Đức hơi dừng lại, ánh mắt có phần bối rối, trong lúc tôi còn đang rối ren thì đã nghe bên tai một câu thoại quen thuộc mà tôi đã từng đọc đi đọc lại cả trăm lần trong Chocolate & Matcha:

"Lỗi của tớ là để cậu khóc. Vì cậu khóc, nên lỗi là của tớ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro