Dương Huỳnh Nguyệt Lam | 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe những lời ấy, tôi không sao ngăn được tim mình đập từng nhịp thình thịch. Trong một khắc, tôi đã nghĩ, nếu thật sự cậu đang lợi dụng tớ, tớ vẫn có thể mắt nhắm mắt mở xem như không biết, có lẽ thế...

"Sao thế?"

Tôi giật mình khi thấy Đức đang quỳ một chân dùng mảnh vải băng lại cho tôi thì đột nhiên ngã nhào, khuỷu tay theo phản xạ chà xát xuống đất để chống lấy sức nặng của cơ thể.

Không thể định hình được chuyện gì đang xảy ra, tôi bất chấp cơn đau tiến đến lay người Minh Đức đang dùng tay ôm đầu, run bần bật dưới đất lạnh:

"Đức! Đức ơi?"

Nghe thấy tiếng tôi, Đức dùng tay khuơ đi khuơ lại trong không khí, vừa chạm vào tay tôi thì bám chặt lấy. Nhận ra nó đang dùng tay tôi làm điểm tựa để đứng dậy, tôi nhịn đau cố gắng đứng vững nhất có thể.

"Cậu sao thế?"

Tôi không giấu được ánh mắt lo lắng nhìn Đức, nó chống tay vào tường một hồi mới quay ra nhìn tôi, hơi cúi người xuống:

"Cậu không đi được đâu, lên đây tớ cõng."

Tôi không đồng tình:

"Cậu đang thế này cõng làm sao được tớ, sao tự nhiên lại ngã thế?"

"Tớ xin cậu đấy!"

Hiếm khi thấy Minh Đức lớn giọng như này với tôi, không dễ gì từ chối, tôi đành để Đức cõng. Ngồi trên lưng Đức mà tôi lo kinh khủng, nó đi rất chậm, nếu không nói là hơi xiên vẹo, trông yếu cực kỳ, tôi không nhịn được mà lên tiếng:

"Hay cho tớ xuống đi, tớ tự đi được mà."

"Yên nào."

Đức bám chặt chân tôi, không cho tôi cơ hội giãy xuống. Y hệt những gì tôi lo sợ, vừa được vài phút Đức đã suýt khụy xuống, tôi vội nhảy xuống, phát hoảng khi thấy cả người Đức mồ hôi nhễ nhại, lẫn vào cả nước mắt.

Tôi không thể xác định được nên làm gì lúc này, đầu óc rối tung rối mù, chỉ có thể bám chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Minh Đức, mắt nó nhắm nghiền, lộ rõ vết nhăn như đang phải chịu một nỗi đau đớn đến cực độ.

"Cậu sao thế? Đừng dọa tớ mà, Đức ơi!"

"Đợi tớ nghỉ một chút."

Tôi mím môi nhìn Đức nghiến chặt răng, mãi mới có sức đứng dậy, tôi vội đỡ lấy nó:

"Để tớ dìu cậu nhé?"

Đức không từ chối, bám vào tôi đi từng bước khó nhọc. Mãi khi mọi người kể lại tôi mới biết, tôi đã chạy xuống tận khu chợ đang sửa lại, tập trung nhiều tệ nạn cực kỳ, không ai nghĩ tôi có thể mò xuống tận đấy, chỉ có Đức đánh liều xuống tận nơi lụp xụp ấy để tìm tôi.

Tôi vẫn luôn khâm phục trí nhớ của nó cực kỳ, tôi đã lo Đức không nhớ đường ra, nhưng sau từng bước nặng nề tôi và Đức cũng lết được đến cổng chính. Mọi người thấy chúng tôi liền lộ vẻ mừng rỡ, cái Hà chạy đến trách tôi:

"Mày xuống tận đâu đấy? Chân cẳng làm sao thế này?"

Tôi toan trả lời thì nhiều tiếng nói khác đã chen vào:

"Tay Minh Đức làm sao thế?"

Tôi hoảng hốt quay ra, thấy tay Đức thấm toàn máu đỏ, hình như vì mảnh khăn mà Đức buộc không chặt nên trên cả đường đi nó đã phải dùng tay cầm máu giúp tôi.

"Không phải máu của em, mọi người có bông băng không, Lam đang chảy máu."

Đức giải thích qua loa, sắc mặt kém vô cùng, tôi đảo mắt, vừa vặn đúng lúc cô Trang chạy đến, vừa hỏi xong tình hình liền đỡ lấy Đức đang bám chặt tay vào đầu gối:

"AI CÓ KẸO NGỌT HAY SOCOLA KHÔNG?"

Mọi người không hiểu tình hình nhưng vẫn vội lục túi, may là vẫn có người có, Đức đón lấy rồi tống hết vào miệng, mồ hôi chảy thành dòng, cả đám còn đang thắc mắc lý do thì một chị trong đội tuyển sinh đã lên tiếng:

"Đặng Đức bị chứng sợ máu à?"

Cô Trang gật đầu, giục mọi người đứng xa một chút cho bạn thở. Tôi gần như không tin vào tai mình, tôi đã nghe đến hội chứng khi những người nhìn thấy máu sẽ sợ đến mức tụt huyết áp hay thậm chí là ngất, nhưng tôi không ngờ là Minh Đức cũng bị.

"Nhưng lần trước Đức cũng sát trùng giúp tao mà nhỉ?"

Hà hơi đăm chiêu, vẫn nhìn chằm chằm vào Đức:

"Cô Mai ấn khăn vào là máu dừng chảy luôn rồi, Lúc Đức sát trùng cho mày làm gì còn máu."

Nhớ lại thì lúc nãy khi nhìn thấy chân tôi chảy máu Đức đã giật mình quay mặt đi, nhưng vẫn nhanh chóng tìm thứ để băng lại cho tôi, vẫn cố gắng cõng tôi tìm đường ra, thậm chí còn dùng tay cầm máu cho tôi trên suốt đường đi.

Tôi thật sự không thể tưởng tượng nó đã phải cố gắng thế nào để không để lộ ra nỗi sợ ấy trước mặt tôi. Một hành động như thế, không thể với mục đích chọc tức người khác. Không thể.

"Làm sao đấy?"

Quay mặt đi chỗ khác nhưng vẫn bị Hà phát hiện ra, tôi không kìm nổi nước mắt đang thi nhau rơi lã chã xuống đất.

"Tại tao ngu nên Minh Đức mới bị thế."

"Chuyện có ai muốn đâu, chân mày vẫn đang chảy máu kia kìa!"

Hà xốc tôi dậy, lúc này cô Trang đang đòi dìu Đức lên xe nhưng Đức không đồng ý, nó bị mẹ nằng nặc kéo đi, hơi do dự quay ra nhìn tôi, tôi xua tay mấy cái, cũng tập tễnh theo mọi người lên xe.

Chạy đi chạy lại một hồi mới mua được bông băng, Cô Trang sơ cứu cho tôi trước, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn tôi có ý thăm dò cực kỳ. Tôi nín thở, không biết có phải cô đang nghĩ gì hơi quá hay không...

Trông vẻ mặt Đức lúc này đã khá hơn rất nhiều, tôi để ý quần nó bẩn kinh khủng, lại bắt đầu thấy có lỗi.

Xe đi tầm chục phút thì dừng ở một quán ăn hai tầng, cả đám lại kéo nhau xuống bàn đã được đặt trước. Tôi đi hơi chậm nên lúc lết được lên tầng hai thì đã gần kín chỗ, chỉ còn một chỗ đối diện Đức và một chỗ cạnh Đức.

Tôi đang định tiến đến chỗ "cạnh Đức", vừa kéo được cái ghế thì có người ngồi chen vào, tôi gần như không kịp phản ứng, sượng trân nhìn người trước mặt.

Đoàn Hương Lam?

Minh Đức hình như cũng bất ngờ, nhưng tự nhiên lại tỏ thái độ ra mặt thì không tiện nên chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi nhún vai, tiến đến chỗ ngồi đối diện.

Tôi thề là tôi không muốn để ý đâu, mà đồ ăn vừa gọi ra là Hương Lam bắt đầu trong công cuộc chê ỏng chê eo nhõng nhẽo với người đối diện tôi, làm tôi ăn miếng thịt thôi mà cũng nhức hết cả đầu:

"Đậu ở đây cứ bị tanh ấy nhỉ?"

"Đức có thấy thịt hơi mỡ không?"

"Đức ăn gì? Lam gắp cho nhé."

Minh Đức dùng đũa chặn lại miếng đậu mà Hương Lam định gắp vào bát nó. Tôi cứ đoán Lam sẽ ngại lắm mà nó còn thản nhiên như không, vẫn cứ tiếp tục Lam Lam Đức Đức.

Tôi không biết cảm xúc của mình lúc này có xấu tính quá không, tôi gắp bừa một miếng thịt gà rồi quay qua nói với Hà:

"Miếng này có vẻ nhiều da nhỉ?"

Vừa dứt lời, tôi đưa mắt lên, Đức lập tức hiểu ý, cười cười kéo bát tôi về phía nó rồi bóc da gà ra, để lại bạn nữ cùng tên lườm tôi té khói.

"Mày cao tay đấy."

Hà chép miệng, không ngừng cảm thán.

Lúc ăn xong thì mọi người cũng rời bàn gần hết, tôi giúp các bác dọn lại bát đĩa, đang nhón nốt miếng dâu tây ăn nốt thì tay tôi bị Đức cầm lấy, nó xoay đầu có lá lại rồi cắn một miếng nhỏ, giúp tôi lau bàn:

"Cậu vừa ghen à?"

Tôi chột dạ liếc mắt đi chỗ khác, vất rác vào túi rồi lủi lên xe, lúc nãy tôi đã uống thuốc say xe nên thản nhiên tiến xuống cuối xe, chuẩn bị tinh thần đá một giấc đến lúc về, cũng không ngạc nhiên khi thủ khoa baggy trắng tiến đến ngồi cạnh tôi. Nhìn cái túi bị mất một đoạn của Đức tôi lại thấy hơi buồn cười, mà vừa đảo mắt xuống khuỷu tay đang xước xát liền tụt mood luôn.

Cô Yến khuân một đống hoa quả lên xe, rõ là Đức mở mồm kêu không muốn ăn mà tôi vừa bóc được miếng quýt ra đã xơi mất mấy múi rồi.

"Ngọt thật đấy."

Tôi hơi lườm lườm, vừa cho được một miếng vào mồm đã phải vội nhả ra, Linh bên trên cũng nhăn mặt quay xuống:

"Thằng Đức bị điên à? Chua loét."

"Tao bảo Nguyệt Lam ngọt mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro