Dương Huỳnh Nguyệt Lam | 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không có nhiều hiểu biết về tiếng Hán, cũng không cảm thấy mình có EQ cao. Nhưng bằng một phép thuật nào đấy tôi đã suy ra ngay "blue moon" chính là Nguyệt Lam.

Chẳng trách cô Giang vừa nhìn tôi cười ẩn ý khủng khiếp, tôi tiến đến chỗ rửa tay ngoài trời, Đức vừa quay ra liền giơ tờ giấy lên huơ huơ, tự thấy mình chắc chắn đang cười tươi hơn cả Doraemon được ăn bánh rán. Thừa lúc Minh Đức đơ người nhìn lên, tôi ngay lập tức lấy đà chạy đi, để lại sau lưng là Đức cũng nhanh chóng chạy theo, gọi với.

Dù đã dùng hết sức bình sinh mà phóng nhưng tốc độ của tôi tất nhiên không thể bằng con trai, thế là tôi bị tóm ngay trước tòa nhà A2. Thường thì khi đuổi theo một người nào đó, ta sẽ cố gắng nắm lấy tay áo hoặc túm lấy lưng áo của người ấy, nhưng Đức lại dùng cả vòng tay để bao trọn lấy cả người tôi, thật sự rất giống ôm từ đằng sau.

Tôi mãi mãi không biết, Đức chỉ cần đi bộ cũng thừa sức đuổi kịp tốc độ của tôi, tôi cũng không bao giờ biết, khi đuổi theo tôi Đức đã nở nụ cười mãn nguyện đến nhường nào.

Tôi giữ khư khư tờ vẽ, Đức tìm mọi cách để giật lại, không cẩn thận móng tay quệt nhẹ trên tay tôi, nổi lên một vết đỏ mờ mờ. Tất nhiên là không đau, nhưng tôi ngay tức thì chớp cơ hội ôm tay kêu gào như sắp chết đến nơi, hại Minh Đức luống ca luống cuống, trông đáng yêu cực kỳ.

"Tớ xin lỗi."

Tôi gật đầu liên tục nhìn vẻ hối hận của Đức, cố làm bộ mặt u uất:

"Đúng rồi, lỗi của cậu đấy. Giờ cho tớ tờ này thì tha."

Đức buông tay, hình như đã chấp nhận số phận. Đôi khi tôi cũng tự nhận tôi có nhiều tính nết trẻ con và ích kỷ vô cùng.

Hoặc là, những phần trẻ con ấy chỉ được thể hiện ra với duy nhất người con trai trước mặt tôi mà thôi.

...

Ngày cuối cùng trước hôm duyệt văn nghệ, gần như cả trường tập trung dưới sân dù đồng hồ đã chỉ đến hơn con số chín.

Lớp tôi vác hẳn một cái loa thuê ở quán Karaoke mở to đùng tuyên chiến, nhạc này đấu nhạc kia làm tôi tập vài ba động tác thôi cũng đau hết cả đầu, màng nhĩ sắp nhảy ra khỏi tai đến nơi.

Đến đoạn nữ đứng lên chân nam đang làm động tác đứng tấn, tôi mải ngắm cây nhìn lá, mất tập trung nên vừa đứng được một chân lên đã mất đà trượt xuống, làm Đức vừa giật mình quay ra sau đỡ vừa nhìn tôi bất lực y chang mẹ lúc tôi giấu cơm vào tủ quần áo để trốn ăn hồi bốn tuổi ấy...

"Thôi dừng một tí, 5 phút nữa tập lại nhé."

Vi nói to, tôi ngồi bệt xuống đất, vừa ngó vào thùng giữ nhiệt toàn nước ngọt thì than thầm, quay trái quay phải không thấy có đà bám để đứng lên, thế là tôi phải "miễn cưỡng" nhờ Đức kéo lên.

"Đi đâu thế?"

"Mua nước lọc." Quay sang thấy Đức cũng nhễ nhại mồ hôi, lòng tôi trỗi dậy tình mẹ, mua cả một chai cho nó.

Kết quả là gì? Đức mở nắp chai mới toanh vất cho tôi rồi tự tiện tu chai nước tôi vừa uống dở. Sao mà phải cồng kềnh thế hả? "Thế là hôn gián tiếp đấy!"

Tôi cau có quay sang lườm, Đức cười cười, làm ra vẻ chẳng có gì quan trọng:

"Tớ cố tình mà."

"..." Coi như tôi chưa nghe thấy gì đi.

Chúng tôi quay lại sân đúng lúc điện tổng của trường đột nhiên quá tải ngắt cái rụp. Chỉ trong một tích tắc, cả thế giới như nhuộm một màu đen, tất cả đều không kịp phản ứng mà la ầm lên, ồn ào như ong vỡ tổ. Tôi muốn xác định xem Minh Đức đang ở đâu, vừa quay lưng lại đã đập thẳng vào người nó, Đức giữ lấy vai tôi, giọng nói vẫn bình tĩnh giữa hàng trăm người đang cuống lên giữa sân:

"Đừng sợ."

Tôi chống chế, "Tớ có sợ đâu."

Đức phì cười, động tác tay chuẩn xác nâng nhẹ cằm tôi lên:

"Lam nhìn lên trời đi."

Câu "để làm gì" sắp bật ra khỏi miệng, tôi vô tình ngước mắt lên, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Cả bầu trời ánh lên vô vàn những vì sao màu trắng li ti, vầng trăng lấp ló sau những đám mây vẫn toả sáng và lấp lánh đến kỳ lạ. Ở trong một môi trường tối đen, cả dải ngân hà hệt như đang chiếu hàng vạn vì tinh tú xuống trái đất, tạo thành một bức tranh huyền ảo tuyệt đẹp.

Tôi chắc chắn, đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một cảnh tượng đẹp đến vậy.

"Rất đẹp đúng không?"

Tôi né ánh mắt của Đức, ậm ừ vài tiếng trong cổ họng, trước khi bác bảo vệ sửa kịp nguồn điện và nguồn sáng đột ngột trở về với trường Nguyễn Tất Thành, tôi đã nghe thấy giọng nói quá đỗi tình của Đức trong đêm đen, khẽ như tiếng thì thầm:

"Nguyệt Lam cũng đẹp như trăng vậy!"

Giây phút ấy, tôi bỗng nhận ra có thứ gì đó trong tôi đang dần thay đổi.

...

"Nhanh lên nào!"

Tôi nhờ Đức thu dọn sách vở vào cặp, vội vã chạy lên túi trang phục giành giật váy quần, do đặt hơi muộn nên đến tận hôm nay mới đến tay lớp, không giành nhanh là sẽ phải mặc bộ không vừa.

Trường thống nhất chỉ chọn 12/50 tiết mục dự thi, được tặng 50 điểm thi đua, tỉ lệ chọi là vô cùng cao, lớp nào cũng hiếu thắng, chỉ riêng thế thôi đã đủ để thể hiện quyết tâm của chúng tôi cao đến nhường nào.

"Mọi người thống nhất đặt cơm rang nhé!"

Do lúc đấy mải thử đồ nên tôi không có đầu óc để ý đến chuyện ăn uống, lúc đồ ăn giao về thấy mỗi hộp cơm đều xịt đầy tương ớt thì chỉ biết nhìn trời mà than.

Đức ngồi cạnh thấy tôi ghê sợ nhìn vào đống cơm rang thì phì cười hiểu ý, không nói không rằng gạt chỗ cơm dính tương ớt trong hộp tôi sang hộp nó, rồi lại xúc vài thìa không dính tương ớt từ hộp nó sang hộp thôi, Hà Vi ngồi đối diện mặt nhăn như khỉ:

"Chưa ăn cơm đã thấy no rồi.".

Hà như đã quá quen với chuyện này, thản nhiên biến hình thành mẹ tôi lên giọng:

"Mày kén ăn vừa phải thôi, vất ra đường mà cái gì cũng chê thì sớm muộn gì cũng chết đói."

"Tao nuôi thì không có chuyện bị vất ra đường."

Định lên tiếng phản bác thì thủ khoa quần trắng bên cạnh đã chèn lời, quay sang thấy nó vẫn điềm nhiên dùng đũa khuấy cốc coca cho bớt ga rồi mới đẩy sang, tôi tức mình lẩm bẩm:

"Coca mà không có ga khác gì đi học không mang cặp đâu."

"Uống nước nhiều ga như vậy không tốt đâu, nếu dùng công thức.."

"Thôi thôi!!" Tôi ngắt lời, vội vã nuốt đống cơm đầy dầu mỡ vào mồm, không để cho Đức có cơ hội thể hiện mình là thiên tài Vật Lý có thể áp dụng mọi công thức vào đời sống.

Để ý kĩ mới thấy Đức làm quen với lớp mới rất nhanh, tôi nghĩ do bản chất nó cũng là người hòa đồng, nhưng Hà lại bảo đám con gái Đức chỉ tiếp lời những đứa tôi chơi cùng thôi, tôi phản biện lại là tôi có chơi cùng Vi đâu, mãi lúc cùng Vi dọn lớp mới nghe Vi giải thích:

"Thì tao là chị họ nó mà."

Tôi há hốc, "Thật á?"

Vi phì cười, ấn tôi xuống chỗ trang điểm:

"Mẹ tao nhờ dì Trang kèm tao, thế là hôm nào tao cũng bị dí, làm sao mà để Đặng Đức tập văn nghệ dễ dàng được."

Thảo nào mà tôi thấy Vi tính tình hiền lành kinh khủng tự nhiên lại tra tấn Đức lên bờ xuống ruộng, hóa ra hận mẹ nên trả thù con.

"Tao không đánh phấn phủ được không?"

Tôi vội chặn tay Vi lại, không hiểu sao tôi dễ bị dị ứng với mấy loại đồ trang điểm khủng khiếp, số lần tôi động đến son phấn chắc tính được trên đầu ngón tay, Vi vẫn tiếp tục trét cái gì đấy lên mặt tôi, dường như không mấy để tâm:

"Mày trắng sẵn rồi, tao chỉ đánh lớp mỏng thôi, ngồi yên."

Tôi chịu đựng sự giày vò trong suốt gần nửa tiếng, xong xuôi bị Vi đá đi, còn bắt tôi tự bện tóc.

Đùa, tôi làm gì có mắt đằng sau gáy đâu?

"Cậu biết làm không đấy?"

Tôi lộ vẻ nghi hoặc khi Đức đột nhiên tiến đến sau lưng tôi, quả thật nó vụng về kinh khủng, bện chặt hơn cả đầu ra của Đại học Bách Khoa, làm tôi phải đưa tay ra sau chỉnh lại:

"Lỏng lỏng thôi, cậu phải kéo tóc ở đoạn này này."

Tôi thao thao bất tuyệt, đến lúc thấy mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt hơi lạ mới nhận ra nãy giờ tôi đang nắm tay Đức để chỉnh lại tóc, liền vội vã buông tay, mặt đỏ bừng.

Cả đám kéo nhau xuống sân chuẩn bị đợi đến lượt, tôi vừa lủi ra chỗ gốc gây đã bị một anh trèo lên rung cành, nước mưa còn đọng lại trên lá từ hôm qua thi nhau rơi xuống, lại phải vội vã chạy ra.

"Bị ướt à?"

Tôi nhận khăn giấy không biết từ đâu ra của Minh Đức, mặt đã bắt đầu ngứa do phấn phủ, hơi khó chịu nên không đáp lời.

Mãi rồi cũng duyệt xong văn nghệ, loa phát thanh thông báo ngày mai mới có kết quả, tôi lật đật chạy xuống nhà vệ sinh rửa mặt, định dùng tay chà hết lớp phấn đi thì đã bị chặn lại.

Nhiều khi tôi có cảm giác bị Minh Đức đã trải qua lớp huấn luyện tán gái ấy, người bình thường không thể tinh tế như vậy được!!

Tôi nín thở nhìn Đức từ từ dùng khăn tẩy trang lau sạch mặt tôi, tay còn lại còn dừng ở cằm để ngăn nước chảy cuống cổ. Nó đứng gần tôi đến mức, có lẽ cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch của nhau, một cách rõ ràng.

"Chiều nay cậu có định đi đâu không?"

Tôi nhận lấy chai nước lọc vừa mở nắp, đáp lại không cần suy nghĩ:

"Chiều nay tớ về trường cấp hai cũ một chút."

"Nguyễn Văn Cừ à?"

"Không, Nguyễn Trãi cơ."

Đúng là tôi học ở THCS Nguyễn Văn Cừ, nhưng khoảng thời gian ôn thi cấp tỉnh thì lại ở trường Nguyễn Trãi, đây có lẽ cũng là một phần đẹp nhất trong bốn năm cấp hai của tôi.

Chiều đến, tôi mất gần chục phút đợi xe bus, dù giá xe đã tăng gần gấp đôi nhưng tôi vẫn thích đi xe bus cực kỳ, còn vì sao thì chính tôi cũng không hiểu.

Băng qua những đoạn đường quá đỗi quen thuộc mà hằng ngày chẳng bao giờ đi qua, vừa đặt chân đến cổng thì tôi nghe tiếng phựt đằng sau, dây nịt tôi dùng để buộc tóc chưa gì đã đứt, tôi bất giác quay đầu để hất tóc ra trước, đập vào mắt là một chiếc máy ảnh vừa nhấp nháy, người mà tôi nghĩ sẽ không thể xuất hiện ở đây phì cười, cả người Minh Đức gần như phát sáng dưới nắng chiều:

"Tớ tìm thấy cậu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro