#Ngày em trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


$Mời bạn bước vào rừng thông lá kim, nơi những bông cẩm tú cầu trắng tinh bừng nở và lắng nghe hoa kể mọt huyền thoại giữa đời thương về tình yêu, về nỗi buồn và sự hàn gắn..$

------------

Rei: 

Luôn có một sự thôi thúc nhầm dẫn dắt tôi đi vào khu rừng bên cạnh ngôi chùa nhỏ trên núi kể từ khi Mei biến mất. Biến mất khỏi cuộc đời tôi cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đó là một khu rừng lá kim rất đẹp và tròng nhiều hoa cẩm tú cầu màu trắng. Chuyện kể rằng những cô gái chôn nỗi đau, sự mất mát của mình ở nơi đó và vun trồng chúng thành những cụm cẩm tú cầu trắng tinh khôi, họ tin rằng cuộc đời họ sẽ trắng tinh trở lại, như những cánh hoa chưa từng chịu thương tổn.

Tôi không rõ Mei có tin vào điều kì diệu của khu rừng đó hay không, nếu có hẳn Mei cũng từng đến đó, vì tôi còn nhớ rõ như in sự tổn thương trào dâng trong đôi mắt ầng ậc nước của em khi tôi nói lời chia tay. Tôi đã từng dặn em dù chuyện gì xảy ra cũng phải cùng nhau giải quyết, nhất định không được nói lời chia tay, thế nhưng tôi lại là kể phản bội lời nói của mình. Chúng tôi đã gặp lại nhau sau đó, vì cả hai vẫn còn rất nhiều tình cảm dành cho nhau và tôi biết mình không hề muốn nói như vậy. Tuy nhiên Mei bảo em muốn nghỉ ngơi một thời gian, và rồi em biến mất, để lại trong tôi một khoảng trống trắng xóa như mưa phùn mùa hạ.

Vị thiền sư trên núi kể rằng những cô gái đến đây giấu nỗi đau sau đó đều có một cuộc đời khác, quên hết những gì đã trải qua trước đó, quên cả những người đã khiến họ tổn thương. Tôi cười buồn, cúi đầu và lửng thửng dạo suốt con đường mòn trong rừng, hai bên vệ đường những cụm lá xanh đầy sức sống của cẩm tú cầu vẫn im bặt, độ này chưa phải lúc cây nở hoa. Nhưng mùa xuân vẫn khiến khu rừng tươi tắn bởi gió và nắng hồng.

-------------------------

Mei:

Tôi thật sự chưa từng trải qua cảm giác đau đơn tương tự, vì anh là mối tình đầu và làm mối tình tôi nghĩ là duy nhất trong đời này, thế nên cảm giác đau đớn này tôi vẫn chauw tin nó có thật. Tim tôi cứ run lên như bắn mỗi khi có tiếng động lạ, như thể nó đang rất sợ hãi mọi thương tổn có thể xảy ra lúc này. Nhưng tôi lại liều mình đặt mọt vé xem phim kinh dị vào lúc 1h trưa. Một mình. Đương nhiên. Vì tôi nghĩ tôi chẳng còn đủ bình thường và bản lĩnh đón nhận thêm một người nào nữa vào cuộc đời mình, kể cả anh. Tôi thật sự không đủ can đảm. Việc này thật khó khăn với tôi, vì tôi cực kì nhát cáy và sức khỏe cũng không ổn định. Nhưng xét đến cùng, thà để một nỗi sợ không có thật" đánh" thẳng vào tôi lúc này, dù cso khóc thét lên cũng không thấy đau đớn bằng một lời chia xa từ anh.

Cơn đau bụng dữ dội kéo đến khi bộ phim bắt đầu, tôi vẫn thường như vậy khi lo lắng điều gì đó, có lẽ tôi đã chọn một việc quá độ sức chịu đựng của bản thân. Những phân cảnh ám ảnh và âm thanh dồn dập bất ngờ ập vào sựu sợ hãi trong tôi, bất giác tôi nghĩ đến chiếc ghê bên cạnh, điều này tương đồng với việc không còn ai nhanh tay bịt mắt tôi lại mỗi khi có cảnh kinh dị, không một ai nắm chặt tay tôi suốt bộ phim, không một ai bảo vệ tôi trong rạp chiếu phim và đời thật nữa. Thế là tôi lại òa khóc, nước mắt làm nhòa đi mọi thứ xung quanh. nhòa đi cả đèn báo cháy, nhiều âm thanh báo cháy ở rạp phim khiến tôi không biết gì ngoài việc ngồi một chỗ và ước mọi thứ là mơ. Người ta, tôi không rõ là ai, có lẽ là bảo vệ đưa tôi ra khỏi rạp, đến phòng cấp cứu. Hơi thở của tôi cứ cạn dần, cạn dần, trong thoáng chốc đã ước anh đến tìm tôi đến mấy. Nhưng có lẽ chúng ta đều biết rằng, cái tôi của bọn con trai còn mạnh mẽ hơn mọi tình cảm của họ dành cho một cô gái.

Con trai có thể yêu một cô gái nồng cháy ban đầu rồi chán chường sau đó, còn con gái ban đầu có thể không yêu, nhưng càng lúc lại càng sâu đậm. Sự khác biệt này quả nhiên thật thiệt thòi đối với các cô gái, có lẽ vì thế mà khu rừng lá kim trên núi lại gắn liền với những cánh hoa cẩm tú cầu trắng tinh khôi bừng sáng vào mùa mưa. Điều này như một sự gột rửa mọi thương tổn để tôi có thể trở lại như tước.

Nghĩ đến đây, tôi biết mình không thể cảm thấy đau đớn hơn nữa. Tôi thấy mình vụt bay vào khoảng không trắng xóa.

--------------------------

Rei:

Việc Mei biến mất 3 tháng trước, cho đến giờ tôi vẫn chưa lúc nào thôi hối hận. Tôi yêu em ngay vào lần đầu tiên gặp mặt và ngày càng thêm thương yêu em, tình cảm chưa bao giờ xấu đi. Nhưng những cơn giận luôn ngoài tầm kiểm soát của chúng ta và những cô gái trong mối tình đầu thường không chịu đựơc lời chia xa từ người đối diện.

Giờ tôi chỉ cần Mei xuất hiện, trong chiếc váy xanh em mặc vào lần đầu gặp mặt, nụ cười tươi như nắng mai...

Có những lời mình chỉ ước đã từng không buông ra...

Có những lúc nhận ra rằng làm sao mình an nhiên khi từng làm ai đó đau khổ, dẫu rằng rất đổi vô tình...

--------------------

Tác giả:

Người ta kể về những cánh hoa cẩm tú cầu trắng tinh khôi, nhưng ít ai biết được một bí mật trong khu rừng lá kim trong vẻo và xinh đẹp đó.

Nếu người đã từng gây tổn thương chân thành hối lỗi thì một ngày kia, cô gái chôn nỗi đau sẽ trở về, lòng tươi mới và trắng tinh như cẩm tú cầu trong rừng, như chưa từng trải qua mất mát.

Và khu rừng kì diệu tồn tại như một thông điệp nhiệm màu: rằng sự chân thành sẽ làm cho những điều đã từng sai sẽ trở nên đúng..!

#HEMA_mt10



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro