01. Sự thoả hiệp có làm bạn hạnh phúc không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bạn S của tôi rất mê sườn xám, mỗi lần họp mặt lại thấy mặc một bộ sườn xám khác nhau. Cô ấy bảo rằng, kiếp này giấc mộng lớn nhất chính là mở một tiệm sườn xám, ngày ngày mặc sườn xám để đón khách. Chúng tôi đều ủng hộ ý tưởng ấy, cho rằng chắc chắn S sẽ kinh doanh tốt, bởi vì cô ấy yêu sườn xám đến thế cơ mà. Dưới sự ủng hộ của chúng tôi, S quyết định bất chấp tất cả để mở tiệm, đời này cô ấy chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi như vậy, không làm thì chẳng mấy chốc mà già. Thế là S bắt đầu tìm kiếm địa điểm mở tiệm, nguồn nhập hàng, bận tới tối tăm mặt mũi.

Tới khi họp mặt, chúng tôi hỏi bao giờ thì tiệm sườn xám khai trương, chắc chắn sẽ tới ủng hộ. S đang chuyện trò vui vẻ, nghe chúng tôi hỏi vậy thì bỗng ủ rũ chán nản, cô ấy than, không mở tiệm được, nói rồi thở dài buồn bã.

Chúng tôi vội hỏi, rốt cuộc cô ấy gặp khó khăn gì, nói ra xem chúng tôi có giúp được không.

S do dự một thoáng rồi đáp, chồng cô ấy không đồng ý, cho rằng công việc hiện tại của cô vừa ổn định vừa vẻ vang, thu nhập cũng tốt, lại tiện chăm sóc cha mẹ con cái. Nếu mở tiệm thì thời kỳ đầu, tiền vốn và thời gian bỏ ra cho nó sẽ cực kỳ lớn, hơn nữa S lại chưa có kinh nghiệm kinh doanh, nên chồng cũng không tin tưởng năng lực của cô. Anh ta nghĩ ý tưởng này quá bốc đồng, còn bảo thêm cha mẹ đôi bên cùng tạo áp lực. Cha mẹ cũng khuyên cô đừng liều lĩnh, đang yên đang lành tự nhiên mở tiệm làm gì! Nếu tiệm làm ăn chẳng ra sao thì tình cảm vợ chồng còn bị ảnh hưởng thì đúng là mất nhiều hơn được.

Dưới sự phản đối của tất cả mọi người, S do dự, dù rằng cô ấy rất yêu sườn xám, dù rằng giấc mộng ấp ủ bao lâu nay là mở một tiệm sườn xám, nhưng cô cũng đành từ bỏ ý tưởng này.

Chúng tôi đều thở dài, chẳng biết nói gì thêm, dù sao đó là cuộc đời của cô ấy, là lựa chọn của cô ấy, chúng tôi nên tôn trọng thì hơn. 

Trên đường về, S tự giễu: "Tớ tưởng tớ chỉ thoả hiệp một lần, ai ngờ tớ thoả hiệp cả đời."


Tôi quen S đã rất nhiều năm, cô ấy vừa hiền lành vừa tốt tính, chẳng tranh chấp với ai bao giờ, gặp chuyện gì cũng nghĩ cho người ta trước.

Khi học đại học, S muốn chọn học ngành Âm nhạc, nhưng trong mắt cha mẹ cô ấy thì đó không phải một nghề tử tế, học cũng chẳng để làm gì. Họ buộc S phải chọn học ngành Tài chính vì cô của S là giám đốc một chi nhánh ngân hàng. S rất buồn nhưng cuối cùng vẫm vâng lời cha mẹ, chọn học ngành Tài chính mà cô ấy chẳng hề yêu thích. Trong bốn năm đại học, tôi đã nghe S oán trách cha mẹ không dưới một lần, nhưng cô ấy cũng không dám làm theo ý nguyện của chính mình.

Sau khi tốt nghiệp, có hai chàng trai cùng theo đuổi S. Một người điều kiện gia đình không được tốt lắm, nhưng rất yêu S, S cũng rất thích anh ta. Người còn lại chính là người chồng hiện tại, điều kiện gia đình rất tốt, song S luôn cảm thấy anh ta quá ích kỷ. Thé nhưng cha mẹ không ủng hộ lựa chọn của S, họ cho rằng S không thể hạnh phúc nếu thiếu đi điều kiện cơ bản về vật chất tiền tài. Lần này S không chịu nghe theo, cha mẹ S cực kỳ tức giận, bức ép S bằng nhiều phương pháp khác nghiệt hơn xưa, thậm chí còn tới tận công ty bạn trai S để gây sự. S mau chóng thoả hiệp chịu thua. Bạn trai S vừa rơi nước mắt vừa nói với cô ấy: "Anh không quan tâm cha mẹ em đối xử với anh thế nào, chỉ cần được ở bên em thì anh có thể chịu đựng tất cả." Nhưng S cũng không đủ dũng khí để chống lại cha mẹ, hai người chia tay trong đau khổ. Sau đó S lấy người đàn ông mà cha mẹ yêu cầu.

Sau khi kết hôn, S là người hiền lành nên gặp chuyện gì cô ấy cũng nhượng bộ thoả hiệp, bởi vậy cô ấy cũng sống êm ấm bên người chồng hiện tại, nếu không vì chuyện mở tiệm lần này thì có lẽ hai người vẫn sẽ sống an ổn như trước.

Hầu hết mọi người đều thấy S sống rất tốt, thu nhập của hai vợ chồng khá cao, cùng nuôi một đứa con, hai bên gia đình đều khá giả. Nếu so với nhiều người khác thì S vô cùng may mắn.

Nhưng sau một buổi gặp mặt, S gọi điện cho tôi: "Cậu biết không, hôm nay tớ gặp lại anh ấy, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, tớ chỉ có một suy nghĩ, tớ đã lấy lầm người rồi, tớ không vui vẻ, tớ thực sự không vui vẻ chút nào."

Tôi hoàn toàn hiểu được tâm tình của cô ấy, S đã đánh mất cuộc đời của chính mình, sống một cuộc đời không có chờ mong và khát vọng, thì dù những thứ khác có đủ đầy, cũng vẫn là sống hoài sống phí.

Có người bạn kết hôn được một năm, khi uống say đã nói với tôi: "Tớ vừa gặp được người trong mộng, nhưng tớ đã kết hôn rồi... Nếu như anh ấy xuất hiện sớm một năm... Nếu như tớ gắng đợi một năm nữa, có lẽ đời tớ đã khác, nhưng thế gian này làm gì có nếu như, tớ chưa ngoại tình, nhưng bây giờ tớ ngày càng cảm thấy chồng mình ngứa mắt, cứ như vậy thì rất nguy hiểm, tớ phải làm sao bây giờ?"

Thấy cô ấy đau khổ như vậy, nhưng tôi cũng chỉ biết thở dài, không thể giúp được gì.


Tôi từng đọc được một câu nói, trong chúng ta, có rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể tìm thấy tình yêu chân thành, bởi vì chúng ta đã thoả hiệp với cuộc sống trước khi tình yêu ấy xuất hiện. Dưới sự thúc giục của mọi người xung quanh và sự ám thị của chính mình, chúng ta sớm trói buộc bản thân với một người mà mình không yêu, nhưng được xem là "phù hợp nhất", thậm chí rất nhiều người còn viện cớ "Trên thế gian này nào có tình yêu trong sáng, cuối cùng đều quy về củi gạo dầu muối mà thôi" để an ủi chính mình. Tình yêu trong sáng, cuộc sóng mỹ mãn chắc chắn tồn tại, chẳng qua còn phải xem bạn có đủ dũng khí để kiên nhẫn đợi nó đến hay không.

Chúng ta thường than thở cuộc sống không được như ý, hôn nhân vô vị như một cốc nước lọc, còn công việc thì khô khan nhàm chán, chẳng có niềm vui.

Nhưng bạn thân yêu ơi, bạn cũng từng đặt nhiều hi vọng vào hôn nhân và tình yêu, cũng từng có ước vọng và định hướng cho sự nghiệp, sao cuối cùng lại thành ra thế này? Bạn đã từng nỗ lực hay chưa? Bạn có kiên nhẫn tới cùng không? Bạn có dũng khí ngăn cản mọi áp lực trước khi tìm thấy tình yêu chân thành, chỉ để tìm một người bầu bạn tri âm tri kỷ? Bạn có dũng cảm ngăn cản mọi nghi hoặc và cám dỗ, chỉ để theo đuổi giấc mộng của chính mình? Bạn thoả hiệp bao nhiêu thì sẽ đánh mất bấy nhiêu, cuối cùng trái tim bạn chỉ còn lại oán hận và tiếc nuối.

Chúng ta cứ nghĩ thoả hiệp đôi chút, nhượng bộ đôi chút thì thế giới này sẽ cho ta một góc nhỏ nhoi, nhưng cuối cùng ngoài việc đánh mất ngày càng nhiều thứ thì chúng ta chẳng nhận lại được gì, chỉ có những oán hận là tích tụ theo tháng năm. Sau mỗi quyết định thoả hiệp là một mục đích chân thực, hoặc là sợ đánh mất, hoặc vì nhân nhượng cho xong chuyện, rất nhiều người tưởng rằng hạ thấp tiêu chuẩn thì có thể đạt được kết quả mình mong muốn. Thực ra không phải như vậy, giới hạn mà bạn nắm giữ mới quyết định việc bạn có đánh mất thứ gì hay không. Một khi bạn bỏ qua giới hạn ấy thì chẳng mấy chốc bạn sẽ bại trận, những thứ bạn quan tâm sẽ dần mất đi. Đúng là bạn có thể nhận được sự yên ổn tạm thời, nhưng sau đó bạn sẽ phải đưa ra thoả hiệp lớn hơn, cho tới khi bạn đánh mất mọi nguyên tắc, và bị cuộc sống đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Có nhiều người nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, tại sao mình đã lui bước nhiều như thế mà vẫn không thể đạt được kết quả như mong muốn? Lùi một bước chưa chắc đã là trời cao biển rộng, mà rất có thể là vách núi cheo leo. Trên thế gian này chỉ có một kiểu người xứng đáng để bạn thoả hiệp, đó chính là người thực sự trân trọng và biết ơn sự hi sinh của bạn. Song người như vậy sẽ không bắt bạn phải thoả hiệp, sẽ không buộc bạn phải hi sinh chính mình. Ví dụ như bạn lấy được một người chồng thấu hiểu và trân trọng bạn, bạn sẵn sàng từ bỏ công việc để chăm lo cho gia đình, bạn sẵn sàng từ bỏ đam mê để anh ấy theo đuổi ước mơ - nhưng anh ấy sẽ không cho bạn làm như vậy, anh ấy sẽ tôn trọng cuộc đời và sự hi sinh của bạn.

Một người luôn yêu cầu bạn phải thoả hiệp và nhượng bộ, thì không thể cho bạn cuộc đời mà bạn mong muốn. Sự thoả hiệp của bạn không thể khiến đối phương hài lòng, anh ta chỉ ngày càng đòi hỏi nhiều hơn mà thôi. Sự thoả hiệp của bạn cũng không thể làm bạn hạnh phúc, bởi vì mỗi quyết định thoả hiệp đều sẽ có mục đích, khi mọi chuyện chẳng được như mong muốn của bạn, cam lòng hay không, đáp án có ở trong lòng mỗi người.

Vậy nên, chẳng cần hâm mộ những người sống tự do phóng khoáng, họ cũng không hề xuất sắc hơn bạn, chẳng qua họ đã sống cuộc đời thuộc về chính họ, họ có lý tưởng và khát vọng, cũng có dũng khí và lòng kiên trì. Quan trong là bạn có dũng khí đó không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro