KHÔNG CẦN TRỞ THÀNH MỘT CÔ GÁI ĐƯỢC TẤT CẢ MỌI NGƯỜI YÊU QUÝ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có một cô bạn thân rất tốt, tạm gọi cô ấy là Đương Đương nhé. Hồi mới quen nhau, cô ấy vừa độc miệng vừa sắc sảo, chỉ cần biết tôi và ông xã cãi nhau là cô ấy đã muốn cho tôi một bạt tai, rồi kéo tai tôi ra mà hét: "Buồn phiền vì một người đàn ông, sao cậu kém cỏi thế hả, không thích thì lấy người khác chứ sao!" 

Ban đầu tôi cũng không chịu nổi, nhưng về sau thân hơn tôi mới quen dần với cách biểu đạt mạnh bạo của cô ấy. Đến giờ thì tôi cực kỳ yêu quý Đương Đương. Vì cô ấy sống quá phóng khoáng, luôn tràn đầy sức sống, có thể thẳng thắn cự tuyệt một người, cũng có thể lạnh lùng đáp trả ác ý của kẻ khác, hoàn toàn sống theo ý nguyện của mình. Song tôi cũng rất lo lắng, có lần tôi hỏi Đương Đương rằng nếu sống tuỳ ý như vậy, không sợ đắc tội với người khác sao?

Đương Đương lườm tôi đầy khinh bỉ: "Thế cậu thấy tớ có thiếu bạn bè không?"

Tôi ngẫm nghĩ lại thì bỗng nhận ra, cô ấy còn nhiều bạn bè hơn khối người, đầy cô gái dịu dàng chu đáo hơn Đương Đương còn chẳng được yêu quý bằng cô ấy.

Hồi ấy Đương Đương còn chưa nghỉ việc, ở bộ phận của cô ấy có một cô gái tên là Tiêu Lỵ vào làm. Tính tình của Tiêu Lỵ hoàn toàn trái ngược với Đương Đương - Tiêu Lỵ vừa dịu dàng vừa nhiệt tình, lại vừa tốt bụng, Lần đầu tôi tới thăm Đương Đương, Tiêu Lỵ hết pha trà rồi lại lấy đồ ăn vặt cho tôi, có lúc Đương Đương đi vệ sinh, Tiêu Lỵ sẽ ân cần trò chuyện với tôi, sợ tôi ở một mình thì sẽ buồn chán, tới trưa cô ấy lại nhiệt tình gọi cơm cho tôi. Tôi thầm cảm thán trong lòng, đúng là một cô gái hiền lành ấm áp!

Tôi cũng chẳng giấu giếm sự quý mến của tôi với Tiêu Lỵ, thẳng thắn hỏi Đương Đương: "Cậu có thấy cố gái như vậy sẽ được rất nhiều người quý mến không? Nếu là đàn ông thì nhất định tớ phải cưới cô ấy."

Ý ngầm ở đây là Đương Đương nên dịu dàng với tôi hơn, Đương Đương tức tối lườm tôi một cái, rồi bảo trong bộ phận chẳng mấy ai thích Tiêu Lỵ. Câu trả lời này khiến tôi rất hoang mang, một cô gái tốt bụng như thế, sao lại bị ghét được?

Buổi chiều tôi ngồi lướt web trong văn phòng Đương Đương, Tiêu Lỵ quay lại từ phòng nghỉ, ôm theo một túi hoa quả, phát cho từng người trong phòng làm việc. Nhưng cô ấy chỉ nhận đưuọc hai chữ cảm ơn lạnh lùng từ người khác, có người còn chỉ ờ một tiếng, chỉ vào một chỗ nào đó trên bàn làm việc, ý bảo hãy đặt ở đó, còn có người thẳng thắn nói không cần. Đi hết một vòng nhưng cô gái này thậm chí không nhận được một câu cảm ơn chân thành. Cô ấy lẳng lặng về vị trí của mình, bắt đầu xử lý công việc, bấy giờ có đồng nghiệp nhận được một cuộc điện thoại, vội xách túi lên: "Tiêu Lỵ, tôi có việc phải ra ngoài một chút, cô giao thứ này cho phòng Tài chính giúp tôi nhé!"

Tiêu Lỵ lập tức nhiệt tình đồng ý, tỏ vẻ chắc chắn sẽ làm tốt, người kia cười rồi cảm ơn, nhưng sao tôi nghe tiếng cảm ơn ấy giả tạo vô cùng. Tiêu Lỵ ngừng giải quyết việc của mình, vội vã mang văn kiện lên phòng Tài chính.

Hai tiếng sau, đồng nghiệp kia quay về, thuận miệng hỏi, Tiêu Lỵ liền nói cô ấy đã giao văn kiện cho ai đó ở phòng Tài chính.

Người đồng nghiệp kia nghe vậy thì tái mặt: "Cô giao cho cô ta làm gì, phải giao cho Tiểu Thẩm mới đúng, biết thế không nhờ cô, đúng là giúp cho xong chuyện."

Tiêu Lỵ không ngừng xin lỗi, cố gắng giải thích với người kia, nhưng người kia chỉ giận dữ lườm Tiêu Lỵ một cái rồi lầm bầm tức tối đi tới phòng Tài chính.

Cô gái đáng thương tựa như một đứa trẻ mắc lỗi ra sức bù đắp lỗi lầm của mình. Tôi để ý suốt buổi chiều cô luôn cố gắng quan sát động tĩnh xung quanh, chỉ cần có người nhờ giúp việc gì, thậm chí chỉ nói chuyện một câu, cô ấy cũng thấy như được đặc xá.

Tôi nhìn mà lòng thương hại, hỏi Đương Đương trên QQ xem có nên an ủi cô gái này không, Đương Đương trả lời: "Nếu tớ bị đối xử như vậy thì tớ mong mọi người đều vờ như không biết, đó chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tớ>"

Tôi thoáng ngẫm nghĩ, rồi cũng đành thôi.

Khi tan làm, tôi và Đương Đương xuống nhà để xe dưới hầm, trò chuyện về Tiêu Lỵ, tôi không khỏi bất bình thay cô ấy, Đương Đương thản nhiên nói: "Cô ấy muốn tất cả mọi người đều yêu quý mình, sợ đắc tội với người khác nên đã đánh mất tự trọng, bởi vậy chỉ nhận lại được sự thiếu tôn trọng từ người khác mà thôi.

Tôi nói, bộ phận của cậu cũng quá đáng. Đương Đương bèn hừ lạnh một tiếng: "Một bộ phận cũng như xã hội thu nhỏ, xã hội này có rất nhiều người thích lấy lòng những kẻ chẳng coi mình ra gì, nhưng lại không tử tế với những người thực sự tốt với mình, đây chính là bản tính con người. Tiêu Lỵ không hiếu thấy điều này nên chắc chắn sẽ bị tổn thương."

Đương Đương nói tiếp: "Cô ấy quá bận tâm tới cái nhìn của người khác, nhưng làm vậy chỉ khiến bản thân mệt mỏi chứ chẳng nhận lại được gì."

Nghĩ đến việc Tiêu Lỵ cẩn thận lấy lòng tất cả mọi người, tôi cũng mệt thay cô ấy. Nếu mệt mà xứng đáng thì thôi, nhưng có những người rất khó làm thân, thậm chí khi họ nhận ra bạn muốn làm thân với họ, họ càng chẳng coi bạn ra gì, bởi vậy việc những người này có quý bạn hay không cũng chẳng quan trọng. Trong đời mỗi chúng ta đều sẽ gặp phải vài người như vậy.

 Năm tôi tám tuổi, cô tôi đi Thượng Hải về mua tặng một chiếc váy làm quà sinh nhật. Tôi rất ấn tượng với nó - một chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa, nơ công chúa, ở những năm 80 thì chieesc váy này đủ để làm mọi bộ đồ khác lu mờ. Trẻ con thời đó toàn mặc kiểu quần áo mà mẹ mua một vài mét vải từ tiệm, sau đó may lại.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro