Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắm mèo: Làm lộn c7 trước rồi, cả nhà đọc tạm mai mị up chương 6 huhu

Chương 7: Tu La doanh doanh chủ

Mắt thấy thời điểm xuất chinh đã sắp đến, rất nhiều sự tình đều yêu cầu gấp rút an bài, Hạ Kỳ Sơn trên cơ bản cả ngày đều bận bịu ở quân doanh, nguyên bản còn ưu phiền chuyện của Hạ Sai đến hiện tại cũng không còn thời gian nghĩ tới.

"Báo --- Đại soái!"

Hạ Kỳ Sơn nhìn Tĩnh vương còn đứng bên cạnh, quay đầu trừng phó tướng, nói: "Chuyện gì? Hoang mang rối loạn, quân quy đâu hết rồi? Không thấy Tĩnh vương điện hạ còn ở đây sao?"

"Ách...." Phó tướng sửng sốt, nhưng vẫn tiến về phía trước một bước, ghé vào lỗ tai Hạ Kỳ Sơn, thấp giọng nói, "Đại soái, có người đang khiêu chiến Tu La doanh!"

Tu La doanh từ khi thành lập đều do Hạ Kỳ Sơn tự mình huấn luyện. Nhóm Tu La binh đầu tiên do hắn chọn lọc từ binh sĩ nhất đẳng, rồi sau đó định ra một cái quy củ, hễ bất kỳ ai muốn đầu nhập Tu La doanh đều nhất thiết phải khiêu chiến Tu La binh, thắng mới có thể vào Tu La doanh, tất nhiên kẻ bại binh kia liền bị đào thải ra ngoài.

Mà Tu La doanh quy định tấn chức cũng là như thế, Tu La doanh binh lính bình thường nếu chiến thắng Thập Phu trưởng liền làm Thập Phu trưởng, Thập Phu trưởng nếu chiến thắng Bách Phu trưởng thì lên Bách Phu trưởng, mà Bách Phu trưởng nếu thắng được Tu La doanh doanh chủ thì liền được đứng đầu một quân doanh. Nói tóm lại binh sĩ Tu La doanh tấn chức hoàn toàn bằng thực lực bản thân, lấy khả năng duy trì cho đến nay là một quân doanh có sức chiến đấu cực kỳ cường đại.

Đại chiến sắp tới, có người kềm chế tính tình không được cũng là chuyện bình thường, mà phó tướng đi theo bên người Hạ Kỳ Sơn nhiều năm, lẽ hiển nhiên phải quen thuộc cái này quy tắc.

Hạ Kỳ Sơn nhìn phó tướng, nghiêm giọng trách mắng, "Ấn quy củ làm là được, có cái chuyện cỏn con cũng đáng để ngươi thất thố như vậy à?"

"Hạ soái thứ tội, là... bởi do người này không phải người trong quân, hơn nữa đã thắng liên tiếp tam bậc, khi thuộc hạ đi, Khi Xa đã lên đài ứng chiến."

"Hồ nháo! Khi Xa đường đường là Tu La doanh doanh chủ, ai cho phép hắn tùy tiện ứng chiến?"

"Chính bởi người nọ đã thắng tới Bách Phu trưởng rồi....."

"Được rồi, ta đi xem."

Tĩnh vương một bộ dáng hóng xem náo nhiệt, không đợi Hạ Kỳ Sơn mở miệng vội nói, "Bổn vương cũng đi theo nhìn xem, có thể ở Tu La doanh thắng liên tiếp tam bậc cũng không nhiều người làm được a."

Hạ Kỳ Sơn một bên cùng phó tướng đi vào Diễn Võ trường, một bên dò hỏi xem kẻ nào là người khiêu chiến.

"Thuộc hạ cũng chưa gặp qua người này, vóc dáng gầy gầy nhược nhược, tuổi tác còn nhỏ, nhìn nhiều lắm cũng chỉ là một hài tử mới vừa cập nhược quán. Trong chiêu thức nhìn không ra sư môn, giống như là tự nghĩ ra, nhưng tu vi của hắn quả không thể xem thường a....."

"Người ở nơi nào biết không?"

"Hắn nói hắn là người Kim Lăng, nhưng thuộc hạ nghe khẩu âm không mấy giống, à còn nữa, hắn họ Hạ, tuy nói họ Hạ ở Kim Lăng cũng không ít người, song thuộc hạ cứ cảm thấy hắn không giống nhân gia người bình thường....."

"Họ Hạ?" Hạ Kỳ Sơn đột ngột dừng bước, thần sắc trong đôi mắt giấu không được xúc cảm kinh dị.

Phó tướng có chút không rõ nguyên do, chỉ gật gật đầu, "Đúng vậy, họ Hạ, tên duy nhất một chữ Sai."

---

Hạ Kỳ Sơn vừa mới bước vào Diễn Võ trường, đã thấy chính giữa sân một thiếu niên áo xanh cầm trường thương trong tay vung lên, tích tắc đầu thương đã để ở cổ họng của Tu La doanh doanh chủ.

Toàn trường không ai lên tiếng, một trận gió nhẹ xào xạc thổi qua, làm góc áo xanh nhạt của thiếu niên dập dờn tung bay.

Hạ Kỳ Sơn bước lại gần, đương thấy rõ mặt mày của thiếu niên áo xanh thì hơi hơi sửng sốt, tựa hồ có chút nghi hoặc.

Thiếu niên áo xanh nhìn thấy Hạ Kỳ Sơn, nhẹ nhàng tươi cười, mang theo tinh thần phấn chấn đặc trưng của người trẻ tuổi hướng Khi Xa chắp tay, nói: "Vị tướng quân này, xin đa tạ."

Thiếu niên áo xanh vừa mở miệng, Hạ Kỳ Sơn trong lòng tức thì hiểu rõ, đây là Hạ Sai không thể nghi ngờ. Tuy rằng hắn dùng thuật dịch dung, nhưng nhìn kỹ Hạ Kỳ Sơn vẫn nhận ra được hình dáng khuôn mặt vốn có của hắn, lại thêm Hạ Sai dùng thủ pháp dịch dung rất là xảo diệu, chỉ đơn thuần đem những đường nét tương đồng của mình và hắn che lấp đi.

Mà ở cạnh bên Tĩnh vương gia mặc dù không gặp qua Hạ Sai nhiều lần, song ấn tượng đối với hắn lại vô cùng thâm hậu, hiện tại liếc nhìn một cái cũng minh bạch ngay, quay đầu nhìn còn đứng ngốc phía sau Tu La doanh doanh chủ ha hả cười, "Khi Xa a Khi Xa, không thể tưởng được ngươi cũng có ngày hôm nay."

Tĩnh vương lúc trước ẩn tàng thân phận ở Trường Bình quân lăn lê bò lết nhiều năm, cùng Trường Bình quân quân sĩ tướng lĩnh kết giao huynh đệ bằng hữu không ít, hiện giờ thấy vậy không thể không mở miệng vui đùa vài câu.

Chỉ có điều nguyên chủ Khi Xa lại không có chút tâm tình nào cùng hắn đùa cợt, hắn đường đường là Tu La doanh doanh chủ thế nhưng lại thảm bại dưới tay một tiểu mao hài danh còn chưa biết, mà còn là trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới một nén nhang, giờ phút này Khi Xa chỉ nghĩ xem xung quanh có cái khe đất nào không cho hắn lập tức chui vào.

Khi Xa không dám nhìn sắc mặt Hạ Kỳ Sơn, cúi cúi đầu, quỳ một gối xuống đất ôm quyền thi lễ, "Tĩnh vương điện hạ, Hạ soái."

Hạ Sai đứng cạnh bên cũng không nói tiếng nào đi theo Khi Xa quỳ xuống.

Tĩnh vương xua xua tay, "Đứng lên hết đi, đây là chuyện của Trường Bình quân các ngươi. Hạ soái, bổn vương còn công vụ phải về trước, chỉ là đứa nhỏ này....." Hắn hướng ánh mắt nhìn Hạ Sai, cười cười, "Nếu Hạ soái không cần, có thể cho bổn vương đưa đi Tịnh Biên quân."

Tĩnh vương rời đi xong, Hạ Kỳ Sơn hạ lệnh giải tán binh tướng còn tụ tập ở Diễn Võ trường, rồi đem Hạ Sai và Khi Xa vào chính mình soái trướng.

Nhìn Khi Xa quỳ trên mặt đất ủ rủ cụp đuôi, lại liếc Hạ Sai đứng bên cạnh vẻ mặt lẫn đôi mắt đều sáng trong tinh thuần, Hạ Kỳ Sơn chỉ cảm thấy người thiếu niên trước mắt mình lúc này và đứa nhỏ bị cầm tù ở Tây Uyển Hạ phủ quả thật cứ như hai người khác nhau, Hạ Kỳ Sơn thậm chí đã hoàn toàn vô pháp đem thiếu niên đầy khí chất tao nhã, nhẹ nhàng hữu lễ này cùng gương mặt tràn ngập lệ khí, kiệt ngạo khó thuần năm đó trùng hợp lại, đáng nói hơn càng có cảm giác hắn giống một người.....

"Hạ soái."

Ở một bên Khi Xa chợt mở miệng, "Hạ soái không cần khó xử, trận này chiến thuộc hạ thua tâm phục khẩu phục, tu vi của Hạ Sai huynh đệ xác thực cao hơn thuộc hạ, ấn quy củ Tu La doanh, Hạ Sai huynh đệ chính là Tu La doanh tân doanh chủ."

Hạ Kỳ Sơn gật gật đầu, "Nếu ngươi đã tâm phục khẩu phục, vậy liền ấn quy củ Tu La doanh làm đi, trở về đem lệnh bài doanh chủ của ngươi giao cho Hạ Sai." Tuy rằng Hạ Kỳ Sơn ngàn lần vạn lần không muốn, nhưng việc tới nước này làm gì còn đường lui, không nói đến tràng khiêu chiến hôm nay Trường Bình quân từ trên xuống dưới biết bao người chứng kiến, ngay cả Tĩnh vương xem cũng đều xem rõ ràng, Hạ Kỳ Sơn hoàn toàn không có lý do gì không cần Hạ Sai, huống hồ khi nãy Tĩnh vương cười cười nói muốn Hạ Sai tuyệt không phải lời nói giỡn. Nếu đã như vậy chi bằng đem hắn đặt ở bên người mình, thời khắc nhìn chằm chằm liền yên tâm.

"Nhưng xét thấy Hạ Sai vốn là tân nhập Tu La doanh, rất nhiều sự tình đều không quen thuộc, Khi Xa, từ về sau ngươi làm Tu La doanh phó doanh chủ, phụ trợ cho Hạ Sai."

"Dạ."

"Hạ Sai, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Tu La doanh doanh chủ, nhưng ngày sau ngươi sở hành quân lệnh đều phải cùng Khi Xa thương lượng trước mới có thể truyền đi xuống, ngươi minh bạch ý tứ ta không?"

Hạ Kỳ Sơn đã nói tới như vậy, Hạ Sai như thế nào sẽ không hiểu, nói trắng ra là, Hạ Sai trên danh nghĩa doanh chủ nhưng bất quá chỉ là con rối, chủ ý tất cả còn dựa vào Khi Xa.

Song có điều Hạ Sai vốn dĩ cũng không để bụng vấn đề này, hắn nghĩ miễn cần thành công vào được Trường Bình quân thì làm cái gì cũng đều hảo, vừa rồi bởi vì tuổi trẻ nhất thời hứng khởi, mới liên tiếp khiêu chiến bốn người.

"Thuộc hạ minh bạch."

Nhìn khoé miệng Hạ Sai không giấu được ý cười hơi hơi cong lên, Hạ Kỳ Sơn cảm thấy trong lòng cực kỳ phiền muộn, Hạ Sai rốt cuộc đang dự mưu cái gì? Hắn hết lần này đến lần khác đòi chạy vào Trường Bình quân có ý đồ gì?

"Hạ Sai!!!" Hạ Kỳ Sơn bất thình lình đề cao âm lượng, làm đứng ở một bên Khi Xa giật mình sợ tới mức không hiểu nguyên do, càng đừng nói tới chính chủ bị điểm danh là Hạ Sai.

Hạ Kỳ Sơn ho nhẹ một tiếng che lấp biểu tình quái dị vừa rồi, duy trì thanh âm lạnh lùng, nói: "Hạ Sai, Tu La doanh quy củ rất nhiều, ngươi thân là doanh chủ càng phải làm gương cho chúng tướng sĩ. Khi Xa, ngươi nói cho hắn, ấn quy củ Tu La doanh, tội dĩ hạ phạm thượng phải phạt như thế nào?"

Khi Xa sửng sốt, hắng giọng một cái theo bản năng báo cáo ra, "Hồi Hạ soái, quân côn hai mươi!"

Hạ Kỳ Sơn quay đầu nhìn về phía Hạ Sai, "Hạ Sai, ngươi nghe rõ rồi chưa?"

Hạ Sai gật gật đầu, song trên gương mặt đầy vẻ mờ mịt, hắn nghĩ mình cái gì cũng không có làm, như thế nào lại ra cái tội dĩ hạ phạm thượng a?

"Trận đầu ngươi thắng Tu La quân sĩ, ngươi liền được tính là trong Tu La doanh một quân sĩ bình thường, sau đó trận tiếp theo ngươi chính là lấy thân phận quân sĩ bình thường đi khiêu chiến Thập Phu trưởng, này không phải dĩ hạ phạm thượng thì là cái gì?"

Hạ Kỳ Sơn lời vừa nói xong, ở một bên Khi Xa liền minh bạch, liếc nhìn vẻ mặt Hạ Sai hình như chưa hiểu rõ ràng lắm, chỉ phải nghiêng đầu dán vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu.

Nguyên do là, lúc trước sau khi Tu La doanh định ra quy ước khiêu chiến tấn chức, trong quân nhất thời sôi trào, mà Tu La doanh quân sĩ vì muốn thượng vị, ngày nào cũng có khiêu chiến phát sinh, chỉ cần tâm tồn chút hi vọng chiến thắng liền đứng ra khiêu chiến, dẫn tới ít nhiều cũng có hậu quả đao thương không có mắt. Sau đó Hạ Kỳ Sơn định ra quy củ, bất luận ai hướng về thượng cấp khiêu chiến đều tính tội dĩ hạ phạm thượng, không cần biết thắng thua đều phải chịu hai mươi quân côn, lấy kinh sợ giảm bớt một chút khí thế.

Cho nên lúc mới bắt đầu liền gõ gõ vài người, rung cây doạ khỉ, sau mọi người minh bạch quy củ ý nghĩa nên cũng không tiếp tục tuỳ tiện so dũng khí cậy mạnh, ai nấy đều xác định có mười phần nắm chắc chiến thắng mới đi khiêu chiến, thành ra quy củ rốt cuộc chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bất quá phải đánh thì gõ gõ mấy gậy lấy cảnh cáo liền xong.

Nhưng hiện giờ Khi Xa nghe ra ý tứ trong lời Hạ Kỳ Sơn là phải đánh thật, áp dụng quy củ thật mà làm. Kia đã không phải gõ mấy gậy là xong chuyện.

Hạ Sai bốn lần khiêu chiến nhảy một phát lên làm doanh chủ, tính tính chút, là có ba trận đều tính dĩ hạ phạm thượng, vị chi chính là sáu mươi quân côn!

Khi Xa ghé mắt đánh giá Hạ Sai một lượt, nhìn hài tử này thân thể nhỏ nhắn cùng vóc người gầy gò như vậy, đừng nói tới sáu mươi côn, sợ là ba mươi côn cũng còn chịu đựng không nổi a.

"Hạ soái, tuy rằng quy củ đã định như vậy, nhưng mà....."

"Quy củ chính là quy củ! Nếu như không cần tuân thủ, vậy thì lúc trước định ra nó có tác dụng gì? Hạ Sai, ngươi nói có phải hay không?"

Hạ Sai trong lòng hiểu rõ, Hạ Kỳ Sơn nếu đã muốn sửa trị chính mình, thì liền tính không có lý do gì cũng thành có lý do thôi, tội gì phải phiền toái như vậy, nghĩ tới đó không nhịn được liền nhếch nhếch một bên khoé miệng, "Hạ soái nói đương nhiên là đúng."

Lại là cái vẻ mặt này, cười như không cười, tràn đầy trào phúng. Chẳng hiểu làm sao mỗi lần Hạ Kỳ Sơn nhìn thấy Hạ Sai trưng ra biểu tình này, một bụng lửa giận trong lòng đều sôi trào lên.

"Hạ soái, niệm tình Hạ Sai vừa mới vào Tu La doanh, không hiểu quy củ, thuộc hạ cảm thấy....." Khi Xa thấy tình hình dường như không đúng lắm, liền vội vàng lên tiếng.

"Không cần cầu tình, lập tức đem Hạ Sai đưa đi quân pháp....." Hạ Kỳ Sơn ngắt lời hắn, sắc diện lạnh lùng không cho thương lượng, ".....Thất thần cái gì? Kéo đi xuống! Nhanh lên!"

"Rõ, Đại soái."

---

"Sáu mươi côn?"

Ở chỗ quân pháp, chấp pháp chưởng hình Lưu quản sự nghe xong không khỏi sửng sốt.

Bởi số là, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chuyện Hạ Sai thắng Tu La doanh tam bậc đã lưu truyền khắp trong quân, mà Hạ Kỳ Sơn từ trước tới nay nổi danh là nguyên soái mến tài, thế quái gì mới không bao lâu đã đưa người tới ăn quân pháp?

Khi Xa lúc lắc đầu, làm tả hữu người không liên quan lui ra hết mới nháy mắt nói, "Lưu quản sự, ngài biết đó, quy củ Tu La doanh, ý tứ ý tứ chút là được." Lời xong chính mình cũng vén mành lui ra ngoài, tuy rằng Hạ Sai nhìn quá lắm chỉ là một hài tử choai choai mười mấy tuổi, nhưng cái loại sự tình bị đánh này ít nhiều cũng không muốn để người khác thấy a.

Song đương sự đứng một bên lại là vẻ mặt hờ hững, đem áo ngoài cởi ra tùy tay ném xuống đất, cúi người ghé vào trên hình ghế, nhỏ giọng lầm bầm, "Đại soái của các ngươi nói, quy củ chính là quy củ, nên làm cái gì thì phải làm cái đó, yên tâm, không chết được."

Hạ Sai nói cứng bất quá chỉ là mang theo chút buồn bực Hạ Kỳ Sơn thôi, nhưng mà tới tai Lưu quản sự lại nghe ra tính tình bất tuân kiệt ngạo khó thuần, trách không được Đại soái trực tiếp ném ngươi tới chỗ quân pháp ta a.

Lưu quản sự trong lòng lập tức nhận định Hạ Sai là cái loại người trẻ tuổi tự cao tự đại ỷ trong người có chút tuyệt kỹ liền cậy tài khinh người, khịt khịt mũi coi thường, tới chỗ quân pháp rồi còn dám như thế cuồng ngạo, thật sự là chưa từng biết cái gì gọi là quân pháp.

Nghĩ vậy, hắn xuống tay cũng không chút lưu tình, hơn mười côn nặng nề đánh xuống, không nghĩ tới ngoại trừ vài tiếng thở dốc hơi thô nặng ra, Hạ Sai hoàn toàn chưa hề kêu lên một tiếng.

Lưu quản sự ghé mắt nhìn thoáng qua Hạ Sai, tuy rằng không nhìn tới thần sắc của hắn, nhưng hai bên thái dương từng giọt mồ hôi to đùng rì rì lăn xuống vẫn thấy rõ ràng, trong lòng âm thầm cười lạnh, ở hình đường Lưu Kỳ hắn loại người nào chưa từng thấy qua? Kiên cường? Tất nhiên có. Ẩn nhẫn? Dĩ nhiên cũng có. Nhưng kẻ nào đến cuối cùng hoặc không phải kêu cha gọi mẹ xin tha, hoặc cũng là hô đau không ngừng. Nghĩ đến chỗ này, Lưu quản sự xuống tay liền bỏ thêm vài phần lực đạo, lúc này mới nhìn đến theo mỗi côn trầm trọng rơi xuống, cơ thể Hạ Sai không nhịn được run run, trong cổ họng dường như ẩn ẩn còn có vài tiếng kêu rên đau đớn.

Nhưng chỉ một lát sau, Lưu quản sự dần dần phát giác có cái gì đó không đúng. Quân côn đấu pháp là đánh từ vai xuống đùi, theo thứ tự từ trên xuống dưới, tuần hoàn lặp đi lặp lại. Mà mỗi khi quân côn dừng ở bên hông Hạ Sai, Lưu quản sự thấy hắn phản ứng tựa hồ có chút đặc thù, hơi cong thân mình, làm như cực lực tránh cho chỗ đó bị đè ép ở trên hình ghế. Xuống tay dừng lại, Lưu quản sự vòng tới bên kia thân của Hạ Sai, kinh hãi nhìn thấy trên y phục của hắn đã là một tảng lớn máu tươi ướt sũng.....

Hạ Sai trên người thế nhưng còn mang theo thương!

Lưu quản sự tuy là đối với Hạ Sai có tâm giáo huấn, nhưng cũng không thật sự muốn làm hắn bị thương.

"Hạ Sai tướng quân... Trên người ngài có thương tích?"

Hạ Sai nghiêng đầu nhìn về phía Lưu quản sự, mở hé đôi mắt đã sớm mê ly, lông mi dài còn dấp dính chút nước, sắc mặt hắn nhợt nhạt như giấy vàng, chân mày nhíu chặt không biết là đang chịu đựng cơn đau hay đang suy tư vấn đề Lưu quản sự vừa hỏi.

Lưu quản sự thấy tình cảnh như vậy cũng bất chấp cơ sự gì, vội đỡ Hạ Sai xuống hình ghế, quan tâm hỏi, "Còn được không? Hay ta đưa ngài đến chỗ quân y?"

Hạ Sai hoãn hoãn ngưng thần nhìn Lưu quản sự, cố gắng để bản thân đứng vững, mấp máy đôi môi khô nứt, hỏi: "Phạt xong rồi sao?"

"Lưu quản sự."

"Đại soái, ngài....."

"Hình có hành xong rồi chưa?" Hạ Kỳ Sơn bước vào, lạnh lùng liếc qua trên mặt đất đầy vết máu hỗn độn.

Hạ Sai như là mới phản ứng lại đây, tránh ra cánh tay Lưu quản sự nâng, cúi đầu im lặng quỳ xuống một bên.

"Thuộc hạ...." Lưu quản sự ngập ngừng, cuối cùng chiếu theo tình hình thực tế đáp, "Hồi Đại soái, Hạ Sai tướng quân trên người có thương, dư lại quân côn e là không thể....."

"Đánh nhiều ít?"

"Dạ, hai mươi mốt."

"Hai mươi mốt?" Hạ Kỳ Sơn một chân đá lên thanh quân côn bị ném dưới đất, cầm chắc trong tay, bước hai bước đến bên cạnh Hạ Sai, đầu côn điểm điểm vào chỗ vết máu loang lổ sũng nước bên hông hắn.

Hạ Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng, sắc diện tỏ vẻ khinh thường, "Chỉ hai mươi côn ít ỏi liền đem Hạ Sai tướng quân đánh thành cái dạng này? Vậy tội dĩ hạ phạm thượng giáo huấn đã nhớ kĩ chưa?"

Hạ Sai như cũ chôn đầu, chỉ là theo Hạ Kỳ Sơn trên tay càng dùng sức, thân thể hắn không nhịn được khẽ run run.

"Trường Bình quân của ta mỗi tướng sĩ đều dũng mãnh như lang như hổ, Hạ Sai tướng quân nếu thể chất yếu ớt như thế, sợ là cho dù tu vi có hảo hơn người, Trường Bình quân cũng không thể thu ngươi."

Một trận ngắn ngủi trầm mặc.

Hồi lâu sau, thanh âm Hạ Sai trầm thấp chậm rãi vang lên, "Hạ Sai bất quá chỉ là một cái tiện mệnh, Hạ soái chỉ lo phạt là được... Hạ Sai tất có thể chống đến khi ngài vừa lòng."

"Bốp!"

Quân côn đột ngột nâng lên quật xuống, Hạ Sai cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể chấn động lung lay, toàn thân khí huyết cuồn cuộn phun trào, lục phủ ngũ tạng nháy mắt như bị ai bóp nát, cường chống nuốt xuống một bụm máu, trên lưng cùng trong cơ thể hai luồng đau đớn kịch liệt làm hắn phải chống cả hai cánh tay xuống đất mới quỳ vững được.

Lưu quản sự đứng một bên cụp mi rũ mắt, liền mí mắt cũng không dám nâng, không cần gì khác chỉ cần nghe hình côn mang theo tiếng gió hắn liền biết một côn này Hạ Kỳ Sơn xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

"Lưu quản sự!"

"Có thuộc hạ."

"Tiếp tục, không chuẩn lưu tình, bổn soái muốn nghiệm thương, nếu là hắn chịu không nổi xin tha, không cần báo lại ta, trực tiếp đuổi ra khỏi Trường Bình quân!"

"Dạ, đại soái." Lưu quản sự run rẩy tiếp nhận quân côn, không dám nhiều lời một câu.

Lưu quản sự cũng là lão nhân lăn lộn mấy chục năm trong quân, vừa rồi Đại soái cùng Hạ Sai một tới một lui hai câu đối thoại, hắn đã sớm nghe ra trong đó có sự không bình thường. Hạ Kỳ Sơn tuy rằng ngày thường đối xử thủ hạ binh lính thái độ đều bình dị gần gũi, nhưng dám như thế trực tiếp sặc Đại soái, cái đứa nhỏ này vẫn là người đầu tiên, hơn nữa hắn còn là một tân quân. Lại huống hồ nếu nói muốn giáo huấn thì đánh hai mươi côn liền cũng đủ rồi, đằng này tới sáu mươi, còn không chuẩn lưu tình, này sợ là hôm nay dù chịu xong hình tính mạng đứa nhỏ cũng khó bảo toàn, chẳng lẽ Đại soái thật sự muốn.....?"

Lưu quản sự hơi hơi lắc đầu, chuyện không đến phiên mình biết thì cũng không nên nghĩ nhiều, nếu Đại soái đã phân phó như vậy, thì hắn cứ tuân thủ là được.

Nào nghĩ đến, Lưu quản sự cầm côn còn chưa kịp đánh xuống, Hạ Sai thế nhưng quặn người phun ra một búng máu.

Màu huyết thâm đen lại đặc sệt, này biểu trưng là bị thương phế phủ mà thành.

"Lưu quản sự..... Không sao đâu..... Ngài tiếp tục đi....."

.....

Ra ngoài quân pháp sắc mặt Hạ Kỳ Sơn nháy mắt biến đổi, đầy bụng lửa giận hoàn toàn viết ở trên mặt. Hạ Kỳ Sơn cảm thấy chính mình đúng là mỡ heo che tâm, vốn lo lắng mình dưới cơn tức giận hạ lệnh sáu mươi quân côn quá nặng, còn định bụng đi qua để hắn nhận sai một câu liền miễn dư lại hình phạt.

Hừ! Một cái tiện mệnh? Vừa lòng mới thôi? Uổng cho Khang Bình còn nói hắn thay đổi, ở trong mắt Hạ Kỳ Sơn hiện giờ xem ra Hạ Sai so với năm đó một thân phản cốt còn cuồng loạn hơn nhiều.

"Hạ soái."

Hạ Kỳ Sơn xoa xoa ấn đường, nhíu mày: "Có chuyện gì?"

"Hạ soái, chẳng phải hôm qua ngài bảo thủ hạ đi Trường An y quán truyền tin sao? Hiện tại....."

"Ừm." Hạ Kỳ Sơn sắc mặt nháy mắt khá hơn, gật gật đầu, "Đi thôi."

---

"Hạ Sai tướng quân? Hạ Sai...."

Nhìn đứa nhỏ nằm trên hình ghế ý thức đã có chút hỗn độn, mỗi côn đánh xuống ngoài cơ thể bản năng khẽ run ra thì hầu như không còn phản ứng gì, liếc xem hắn tuổi tác ước chừng còn chưa đến hai mươi, Lưu quản sự cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, hắn tuy rằng chấp chưởng trong quân pháp mười mấy năm, nhưng còn chưa lần nào chân chính đánh chết qua ai. Bởi nói đi nói lại, đã xử phạt bằng quân pháp thì hầu hết đều là Trường Bình quân quân sĩ, giết người bất quá là đầu chỉa xuống đất, liền tính phạm tội không thể thứ cũng chính là một đao trực tiếp kết thúc, còn này sống sờ sờ đánh tới chết, hắn thật sự nghe nói cũng chưa từng nghe qua.

"Tĩnh vương điện hạ."

Lưu quản sự nghe tiếng nhìn về phía cửa, liền thấy Tĩnh vương thần sắc ngưng trọng bước nhanh hướng chính mình đi đến.

"Hạ Sai, Hạ Sai."

"...."

Tĩnh vương ngồi xổm xuống, lay lay Hạ Sai, hồi lâu sau đáp lại hắn chỉ là vài tiếng nỉ non nói mớ.

"Thuộc hạ bái kiến Tĩnh vương điện hạ."

Tĩnh vương xua xua tay, nhìn Hạ Sai phía sau người một thân đỏ huyết, quần áo rách bươm, từ miệng vết thương bị đánh vỡ máu tươi vẫn không ngừng chảy ra tới, hắn hơi nhíu mi, "Nhiều ít?"

"Hồi điện hạ, là bốn mươi ba côn."

"Còn thiếu bao nhiêu?"

"Hồi điện hạ, còn thiếu mười bảy côn."

Tĩnh vương nhìn Lưu quản sự, đôi con ngươi thâm trầm mà sắc bén, "Hình đã hành xong rồi, ngươi minh bạch không?"

"Dạ, dạ, thuộc hạ minh bạch."

"Bổn vương trước mang người đi chữa thương, dư lại chuyện ngươi không cần phải xen vào."

Lưu quản sự chỉ ước gì không thể nhanh chóng phóng đi củ khoai lang nóng bỏng tay này, vội gật đầu nói, "Dạ."

---

Hạ Kỳ Sơn liếc mắt nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ánh tà dương nhuốm màu cam nhạt có cảm giác thê lương, còn chưa mở miệng, tiểu dược đồng bên cạnh đã vội tiến đến châm trà, "Đại soái, công tử nhà ta hẳn lập tức sẽ trở lại, ngài chờ thêm một lát một lát hãy đi."

Hạ Kỳ Sơn khẽ lắc đầu một cái, đứng dậy, "Sắc trời không còn sớm, ta nguyên bản tìm công tử nhà ngươi cũng không có việc gì, chỉ là ít ngày nữa ta phải xuất chinh, sợ là một thời gian rất dài sau không thể ghé đây. Ngươi truyền lời cho công tử nhà ngươi một tiếng, nói những cái áo bông đó là ta phân phó người chiếu theo vóc dáng của hắn làm, nên là vừa vặn, khuyên công tử nhà ngươi nhớ mặc vào, thời tiết hiện tại một ngày so với một ngày càng lạnh hơn, chiếu cố tốt công tử nhà ngươi....."

"Đại soái....."

Hạ Kỳ Sơn quay lại, có chút nghi vấn nhìn tiểu dược đồng, "Sao vậy, ngươi còn có việc gì à?"

Tiểu dược đồng nắn vuốt góc áo, cúi đầu nói, "Không có gì, đại soái đi thong thả."

---

Hạ Sai là bị đau tỉnh, hắn cảm thấy toàn thân da thịt xương cốt các nơi đều kêu gào đau, đau chết lặng, như thân thể đã sớm không phải của mình, đôi mắt mông lung nặng nề khẽ mở, tiếng kêu đau đi trước ý thức không kịp kìm lại từ yết hầu hô ra, "A -- !"

"Ngươi tỉnh?"

Hạ Sai hơi hơi nhíu mi, nỗ lực ngưng thần mở to mắt, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, cảnh giác hỏi, "Đây là nơi nào?"

"Là doanh trướng của bổn vương, ngươi tỉnh lại so với quân y dự đoán còn muốn sớm, bổn vương đã cho người thông tri Hạ soái, trong chốc lát nữa phó tướng sẽ tới tiếp ngươi đi."

"Tĩnh vương điện hạ....."

"Hảo, miễn đi, cẩn thận đừng lại đem miệng vết thương vỡ nứt ra, dược tốt phụ hoàng thưởng cho bổn vương đều bị ngươi xài lãng phí, quay đầu lại thế nào cũng phải bảo Hạ tướng quân hảo hảo bồi thường bổn vương mới được."

"Tĩnh vương điện hạ, ngài biết ta... là ai?"

Tĩnh vương cười, "Ngươi chẳng phải cũng biết ta là ai?" Tĩnh vương xoay người, đem một cái túi tiền ném tới trong tầm tay Hạ Sai, "Khoan nói cái khác, ngươi trước hết hẳn nên hoá trang lại đi, ngươi cùng Khang Bình lớn lên cũng giống quá."

Hạ Sai không tiếp lời, nhìn nhìn Tĩnh vương, rồi cúi đầu nhanh chóng từ trong túi tiền lấy ra công cụ dịch dung, chiếu bộ dạng hôm qua hoá trang lại một lần.

"Tạ điện hạ, chỉ là, ta như thế nào lại ở chỗ này?"

"Tiểu tử, ngươi là nên hảo hảo cảm ơn bổn vương đi, nếu không phải bổn vương ra tay, thì e giờ phút này ngươi sớm đã để mạng ở chỗ quân pháp rồi."

Hạ Sai nghiêng mặt nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa trướng, yên lặng một hồi lâu sau mới kéo kéo khoé miệng, chầm chậm nói, "Ân cứu mạng của điện hạ, Hạ Sai sợ là báo đáp không được, ngài có thể cứu ta một lần, nhưng không chắc cứu được lần thứ hai lần thứ ba...." Nói xong, hắn cắn răng ngồi dậy, xoay người bước xuống giường.

"Ngươi muốn làm gì?" Tĩnh vương chặn Hạ Sai lại.

"Điện hạ....." Hạ Sai cắn cắn môi, thấp đầu nhỏ giọng đáp, "Ta nghĩ... ta không muốn hồi Trường Bình Quân."

Tĩnh vương cười vui vẻ, "Hảo a, vậy lưu lại Tịnh Biên quân đi, đi theo bên người bổn vương."

"Điện hạ... Hạ Sai ý tứ là không muốn ở trong quân....."

Tĩnh vương nghe vậy quay đầu nhìn về phía Hạ Sai, "Ngươi sợ chết?"

Hạ Sai nhất thời nghẹn lời, im lặng nửa ngày mới mở miệng, "Ta không sợ chết, chỉ là ta không muốn chết... ở trong tay Hạ tướng quân."

Tĩnh vương cười nhạo, "Ngươi đứa nhỏ này, bổn vương xem ra trận đánh hôm nay đánh cũng không oan a. Ngươi thật cho rằng Hạ soái đúng là muốn lấy mạng ngươi sao? An tâm đi, hắn luyến tiếc."

Hạ Sai không trả lời lại, chỉ tự cố đứng dậy đi đến một bên cầm áo khoác mặc vào.

"Đứng lại! Ngươi nghĩ đây là địa phương nào? Đây là quân doanh, không phải Hạ phủ, ngươi tưởng là địa phương ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi?" Tĩnh vương vừa muốn phát hoả, lại thấy vết máu bên hông Hạ Sai lại lần nữa vựng nhiễm loang ra, "Được rồi, lấy bộ dạng ngươi hiện tại còn lộn xộn cái gì, miệng vết thương lại nứt ra rồi đúng không? Người đâu, kêu quân y đến đây."

"Dạ."

---

Tĩnh vương nhìn chằm chằm chỗ miệng vết thương tính ra cũng không mấy nghiêm trọng bên hông Hạ Sai, khẽ nhíu mày, "Quân y, ngươi xem sao lại thế này, miệng vết thương của hắn hình như không thấy ngưng huyết khép lại?"

Quân y vốn không rõ lắm nguyên do, chỉ có thể nói, "Này sợ là hung khí tạo thành vết thương có tôi độc tố, nên mới dẫn đến miệng vết thương khó khép lại a."

"Điện hạ." Hạ Sai nhìn Tĩnh vương khẽ lắc đầu, cầm lấy băng gạc trong tay quân y, nhưng cũng không hề rịt thuốc, chỉ là gắng sức đem miệng vết thương bên hông buộc chặt lại, "Là do thể chất của ta tương đối đặc thù."

Tĩnh vương thấy Hạ Sai không muốn nói tỉ mỉ, chính mình cũng không tiện hỏi nhiều, nhìn quân y xua xua tay, "Ngươi trước lui xuống đi." Sau đó quay đầu chuyển hướng qua Hạ Sai, "Rốt cuộc sao thế này, có cần bổn vương kêu thái y đến giúp ngươi nhìn xem?"

"Tạ điện hạ, thái y thì không cần đâu, Hạ Sai vốn hiểu chút y lý, chính mình cũng chế được một số dược chuyên môn dùng để ngưng huyết, chỉ có điều không mang ở trên người, còn thỉnh điện hạ chuẩn cho Hạ Sai trở về....."

"Ngươi đã một thân thương, còn chạy loạn cái gì? Ở đâu? Bổn vương phái người giúp ngươi đi lấy thì tốt rồi."

Hạ Sai nhấp môi nhìn Tĩnh vương, trong ánh mắt đã ẩn ẩn mang theo tia cầu xin.

"Hảo hảo, đi thôi đi thôi, ngươi là người của Trường Bình quân, ngươi đi hay ở bổn vương không làm chủ được, nhưng bổn vương chỉ cho ngươi thời gian một đêm, sáng mai giờ Mão nếu ngươi không hồi lại Trường Bình, bổn vương cũng không lại thế ngươi cầu tình."

Hạ Sai nheo mi cười, "Tạ điện hạ."

---

"Điện hạ, Hình quân sư cầu kiến."

"Cho vào đi." Tĩnh vương gật gật đầu, đem binh pháp trong tay phóng tới bàn bên, "Hình Dương, đã trễ thế này, có việc gì sao?"

"Điện hạ, ngài không nên tuỳ tiện thả Hạ Sai rời đi."

Hình Dương nguyên là nho sinh mấy năm trước thi Hương đậu được bản nhãn, nhưng thi Đình cũng không mấy xuất sắc, liền trực tiếp bị bổ nhiệm đi Hàn Lâm thư viện làm thủ thư, tình cờ được Tĩnh vương phát hiện ra năng lực bất phàm, từ đó bị thu vào dưới trướng, làm một gã quân sư. Tĩnh vương mắt nhìn người xem ra cũng chuẩn, Hình Dương quả thực có chút sở tài, mưu mẹo hành sự tất cả đều ổn, chiếm được cảm tình của Tĩnh vương, ngắn ngủn mấy năm thăng lên làm tâm phúc của hắn.

Tĩnh vương nhướng mày nhìn Hình Dương, ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Nếu thuộc hạ đoán không sai, vương gia là muốn đem Hạ Sai thu vào dưới trướng."

Tĩnh vương gật gật đầu, "Không sai."

"Ngài đi quân pháp cứu Hạ Sai, khẳng định lúc này đây trong lòng hắn đối với ngài ngập tràn cảm kích, nếu là vừa rồi ngài trực tiếp hứa cho hắn một cái cẩm tú tiền đồ, thì nói vậy hắn chín phần sẽ khăng khăng một mực đi theo ngài. Thuộc hạ biết, hiện tại ngài để hắn trở về Trường Bình quân, là định ngày sau lại hướng Hạ soái muốn người, biểu hiện ra ngài đối với hắn coi trọng. Có thể thắng Khi Xa, đứa nhỏ này thân thủ đúng là thượng thừa, nhưng thuộc hạ cho rằng dù gì hắn cũng chỉ là một tên mãng phu, không đáng để ngài cùng Hạ soái thảo một cái ân tình. Song nếu là chính hắn tự nguyện đưa ra lời muốn lưu lại Tịnh Biên quân, Hạ soái cũng sẽ không cho rằng ngài đây là muốn... thọc gậy bánh xe."

"Hình Dương ngươi thật giỏi a." Tĩnh vương cười mắng, "Lá gan càng lúc càng lớn, có thuộc hạ nào dám bố trí chủ tử của mình giống ngươi không?" Ngừng một lát, hắn nói tiếp, "Bổn vương muốn Hạ Sai không sai, nhưng không phải nguyên nhân như ngươi nói."

Nhìn vẻ mặt Hình Dương hoang mang, Tĩnh vương cười, "Khó có được sự tình Hình đại quân sư của chúng ta đoán không ra a."

Hình Dương rũ đầu, âm thầm bĩu môi.

"Hảo, bổn vương nói cho ngươi, đứa nhỏ tên Hạ Sai này là Hạ Kỳ Sơn tiểu nhi tử."

Nghe vậy, ánh mắt Hình Dương sáng lên.

Tĩnh vương cười đắc ý, "Thế nào, Hình đại quân sư đối với chuyện bổn vương phóng Hạ Sai rời đi còn lời nào dị nghị?"

Hình Dương vội lắc đầu, "Điện hạ anh minh a, thái độ Hạ soái vẫn luôn không rõ ràng, mà Hạ gia Đại thiếu gia Hạ Khang Bình lại xem chủ ý của phụ thân hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, tiểu nhi tử này tuy rằng phân lượng có nhẹ hơn một chút, nhưng chưa chắc không phải nước cờ không thuận lợi a."

"Được rồi, được rồi, thu hồi một bụng âm mưu của ngươi lại đi, bổn vương chẳng phải đã nói với ngươi, đừng ở trước mặt bổn vương đánh chủ ý lên người Hạ soái."

Hình Dương cúi đầu, lại lần nữa âm thầm bĩu môi, "Vâng."

Tĩnh vương nhấp ngụm trà, chậm rãi nói tiếp, "Hạ soái vốn là một tay hảo hán xuất thân giang hồ khoái ý, hơn nữa mấy năm gần đây đối với bổn vương luôn luôn không tệ. Quan hệ giữa Hạ soái và bổn vương hiện giờ, xem như vừa là thầy vừa là bằng hữu, cứ như vậy đã đủ tốt, không cần tiến xa thêm. Bổn vương chỉ đơn thuần cảm thấy Hạ Sai đứa nhỏ này cũng là một hài tử đáng thương, Hạ soái vì không buông được chuyện xưa mà đối với hắn luôn quá mức nặng nề, nên mới chiếu cố nhiều thêm một chút, lại nói như thế nào hắn cũng còn là một đứa nhỏ. Huống chi Hạ soái bây giờ chỉ là nhất thời nghĩ không thông, chờ một thời gian nữa biết đâu sẽ tốt, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm....."

Hình Dương gật gật đầu, "Đúng vậy, Hạ soái sớm muộn gì cũng sẽ cảm thấy bản thân đối với Hạ Sai có nhiều điều thua thiệt, lại nghĩ tới điện hạ luôn đối hắn quan tâm cùng chiếu cố, chắc chắn....." Hình Dương giật thót, không dám nói nữa, nhìn trộm sắc mặt Tĩnh vương xong, vội vàng luyên thuyên không ngớt, "Là, là thuộc hạ tiểu nhân chi tâm, thuộc hạ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thuộc hạ...."

Tĩnh vương đề cao thanh âm, liếc hắn, "Hình Dương, ngươi châm chọc bổn vương?"

"Thuộc hạ không dám a, điện hạ quang minh lỗi lạc, đại ái vô cương, thuộc hạ chắc chắn xem lời điện hạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lấy việc tu sửa cảm tình của phụ tử Hạ soái làm nhiệm vụ của mình, cúc cung tận tuỵ, đến chết mới thôi....."

"Được rồi, được rồi, trước mắt cho ngươi cái nhiệm vụ, cần hoàn thành hảo. Đợi chút nữa ngươi của Trường Bình sẽ đến tiếp Hạ Sai trở về, bổn vương mặc kệ ngươi dùng cái biện pháp gì, kéo dài tới ngày mai buổi sáng giờ Mẹo cho bổn vương, minh bạch không?"

Hình Dương nhìn Tĩnh vương, trong bụng thiên hồi bách chuyển, cuối cùng lại chỉ phải bất đắc dĩ gật gật đầu, "Dạ, minh bạch."

---

Trời mùa đông mau tối, hiện tại đã sắp vào đêm, tiểu dược đồng nguyên tưởng rằng Trường An công tử tối nay phỏng chừng sẽ không trở lại, vừa chuẩn bị đóng cửa y quán, lại chợt thấy phía xa có một bóng hình quen quen, dáng đi lảo đảo liêu xiêu từ từ hướng chính mình đi đến.

"Công tử? Công tử ngài về rồi... A công tử đây là làm sao vậy?"

"Ta không việc gì, vào nhà trước hãy nói, bạch cập tán lần trước điều chế có còn không?"

"Còn còn, để ta đi lấy."

Trường An cầm lấy dược, thay ra bộ quần áo nhiễm huyết, nhìn đôi mắt tiểu dược đồng đã có chút đẫm lệ mông lung, tươi cười an ủi nói, "Không có việc gì, chỉ là nhìn tương đối nghiêm trọng tí thôi, y thuật của công tử nhà ngươi ngươi còn chưa tin sao? Đi ngủ một giấc đảm bảo ngày mai liền hảo."

"Nhưng... nhưng mà công tử....."

"Hảo, thật sự không có việc gì, à nhà còn gì ăn không? Ta đói bụng."

Trường An dựa người bên cửa sổ, nhìn tiểu dược đồng ở gian ngoài bận rộn luôn tay, thật lâu sau, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Tiểu dược đồng bưng đồ ăn tiến vào, vừa đúng lúc nghe được tiếng thở dài của hắn, hỏi, "Công tử có phải có tâm sự không?"

Trường An lôi kéo tiểu dược đồng ngồi xuống cạnh mình, ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói, "A Cột, nếu hiện tại công tử mang ngươi ra ngoài, ngươi thấy thế nào?"

"Đi ra ngoài, chúng ta đi đâu?"

"..... Rời xa Kim Lăng, đi chỗ nào cũng đều hảo, ngươi đi thu thập một chút đồ vật đáng giá, sáng ngày mai chúng ta lập tức khởi hành."

"Công tử.... Ngài làm sao vậy? Không phải công tử nói muốn đi làm một việc quan trọng sao? Sự tình làm không được thuận lợi sao?"

Trường An đột nhiên ngẩn ra, tâm tình sững sờ ở nơi đó, chậm rãi nhắm chặt đôi mắt, hắn lại lần nữa lâm vào trầm mặc, thật lâu thật lâu sau không có nói câu nào.

Tiểu dược đồng cũng không lên tiếng, yên lặng ra ngoại phòng bắt đầu thu dọn hành trang cùng thảo dược, ánh mắt chợt nheo lại, tựa hồ như vừa nhớ tới chuyện gì, nhảy nhót chạy tới sau quầy ôm ra một cái bọc tay nải, "Công tử, ngài xem đây là cái gì?"

"Là cái gì?"

"Chạng vạng hôm nay, Hạ soái đã đến, chờ công tử rất lâu nhưng không gặp. Cái này là áo bông, Hạ soái tự cầm tới, nói là chiếu theo vóc người công tử tìm thợ khéo làm, còn dặn dò ta phải hảo hảo chiếu cố công tử. Công tử, này vừa vặn lần này chúng ta ra ngoài công tử có thể mặc a, khẳng định rất ấm áp...."

Trường An nghe xong ngơ ngẩn thật lâu mới lấy lại tinh thần, cảm nhận trong mắt mình dấy lên một tầng sương, hắn vội nhìn vào ánh nến lập lòe trên bàn thấp, mấp máy môi không nói chuyện.

"Công tử, A Cột vốn là lẻ loi một mình, ở Kim Lăng sở hữu hết thảy đều do công tử cấp cho, tuy A Cột không biết công tử rốt cuộc làm sao, nhưng mà công tử muốn đi nơi nào, A Cột đều đi theo. Đã khuya rồi, công tử tranh thủ ngủ một lát đi, đồ vật của chúng ta cũng không nhiều lắm, ta thu thập một chốc là hảo."

"A Cột...." Trường An duỗi tay cầm lấy tay nải, từ từ ôm chặt, gật gật đầu, "Ừ, đi thôi."

Tờ mờ sáng hôm sau, tiểu dược đồng rời giường lại thấy Trường An vẫn như cũ duy trì tư thế hai tay ôm áo bông vào lòng, dựa lưng vào thành giường, tựa hồ một đêm chưa ngủ.

"Công tử, ngài....."

"Ngươi dậy rồi? Đồ đạc đã thu thập hảo chưa? Chúng ta... đi thôi."

"Hảo, công tử, áo bông này ngài mau mặc vào đi, phần còn dư ta cất vào hành lý." Tiểu dược đồng vừa nói vừa cầm bọc áo bông mở ra, lấy bộ trên cùng đưa cho Trường An, bỗng nhiên một phong thư từ chồng áo nhẹ nhàng rơi xuống, "Công tử... thư này hẳn là của Hạ soái đưa ngài."

Trường An tiếp nhận phong thư, gật đầu ý bảo tiểu dược đồng đem quần áo ôm trước ra ngoài, chính mình mở ra giấy viết thư, nhìn thấy từng hàng chữ rắn rỏi dưới ánh nến bập bùng:

Trường An, có một số lời nói không tiện nhờ tiểu dược đồng của ngươi truyền đạt, cho nên ta để lại cho ngươi một phong thư. Từ khi quen biết ngươi, ngươi đều chỉ có một thân một mình, cũng chưa từng nghe ngươi nhắc đến trong nhà song thân, nhưng bất luận như thế nào, ngươi trước hết phải biết tự chiếu cố lấy bản thân, như vậy mới có thể làm cha mẹ yên tâm. Bên cạnh ngươi ta thấy chỉ có một tiểu dược đồng, tuy rằng tay chân nhanh lẹ, nhưng rốt cuộc khả năng chăm sóc người vẫn là kém chút. Ta để quản gia chọn cho ngươi hai đứa tỳ nữ, đều là người ổn thỏa cẩn trọng, nhưng cũng không tốt tùy tiện mang đi Trường An y quán, ngươi nếu rỗi rảnh có thể đến Hạ phủ nhìn xem có vừa lòng hay không, hoặc ngươi cứ nói với quản gia của ta một tiếng, đem người mang đến Trường An y quán cũng được. Ít ngày nữa ta liền phải xuất chinh, sợ là mấy ngày tới sẽ không còn ở phủ, xuất chinh rồi cũng không biết tháng năm nào mới có thể quay về... Ở lại Kim Lăng ngươi có chuyện gì cứ trực tiếp đi Hạ phủ tìm Hạ Toàn, ta đều đã thông báo.

Hảo hảo chiếu cố chính mình, ngươi vốn là y sư, nếu ngay cả bản thân mình còn chăm sóc không tốt, thì thế nào làm người khác tin vào y thuật của ngươi đây?

Bảo trọng.

Hạ Kỳ Sơn.

Trường An đọc đi đọc lại bức thư, sắc trời bên ngoài dần dần chuyển sáng, hắn vẫn nguyên vẹn cầm thư ngẩn người phát ngốc.

"Công tử, đồ đạc thu dọn xong rồi, chúng ta cũng nên...."

"Không...." Trường An đột nhiên đứng dậy, giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, giật mình hỏi, "Giờ nào rồi?"

"Công tử, đã giờ Mẹo."

"A Cột, công tử sợ là không thể đưa ngươi đi ra ngoài chơi, hôm qua ta đã vào Trường Bình quân, ít ngày nữa hẳn sẽ theo đại quân xuất phát, A Cột ngươi tự chăm sóc bản thân, không còn kịp rồi, ta đi trước."

Tiểu dược đồng sửng sốt, trong nháy mắt đã thấy Trường An tông cửa xông ra ngoài, "Công tử, công tử, chờ, chờ ta một chút."

Đã ra tới đại môn Trường An đôi chân khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy tiểu dược đồng hai tay ôm trong lòng ngực cái gì vội vội vàng vàng chạy tới.

"Công tử, dược trong quân sợ là ngài dùng không tốt, ở đây còn thừa vài bình bạch cập tán, ngài mang theo đi, còn nữa, mấy cái áo bông này....."

Trường An nhận lấy bạch cập tán, nhét vào trong lòng ngực, cầm áo bông do dự một chút lại đẩy trở về, vỗ vỗ bả vai tiểu dược đồng, "Ta đi, hảo hảo chiếu cố chính mình."

Dứt lời, xoay người chạy như điên mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro