★ Chương 18: Tìm muối trong rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụng Mễ Lạc đã sớm kháng nghị, đem bốn củ khoai tây còn lại nướng chín, nàng ăn 2 củ, không quá no bụng. Nhưng là nghĩ đến hổ con khả năng cũng đói bụng, nên đem nửa củ khoai tây làm thành cháo khoai tây cho nó ăn.Tiểu tử quả thật cũng đói bụng, hơn nữa đối với việc Mễ Lạc buộc nó rất là ủy khuất. Vừa ăn vừa liếc nhìn nàng, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu giương đôi mắt ướt nhẹp nhìn Mễ Lạc.Biểu cảm kia của nó tựa như đang thắc mắc " vì cái gì đem người ta buộc lại chứ?"Ánh mắt đáng yêu đến độ trái tim Mễ Lạc đều nhanh hóa thành bãi nước, không nhịn được xoa xoa đầu hổ con. Kết quả tiểu tự này vậy mà còn đem đầu xoay đi hướng khác, không để ý đến nàng. Mễ Lạc cười cười, cũng không quấy rầy nó ăn nữa. Nhưng Mễ Lạc không để ý đến nó, nó lại có chút bất an, dứt khoát không ăn nữa mà chui vào lòng nàng.Nhẹ nhàng sờ đầu hổ con, vỗ về trấn an " Được rồi, ta không tức giận, ngoan ngoãn ăn cơm đi". Có vậy hổ con mới vùi đầu vào ăn tiếp. No bụng xong, cảm giác mệt mỏi trên người cũng vơi bớt, nhưng ngày đã trôi qua một phần tư. Hiện tại quay trở lại, khả năng trước khi trời tối rất khó về đến nhà. Nghĩ ngợi chút, Mễ Lạc quyết định ở nơi này qua đêm. Hôm nay liền tại nơi này đi xung quanh biết đâu có thể tìm được muối ăn. Nếu là vẫn không có thu hoạch như cũ, mấy ngày tới nàng sẽ vận chuyển thóc trở về, công cuộc tìm muối đành gác lại. Nước trong ống trúc không nhiều lắm, nàng còn muốn tìm chút nước để dành trên đường uống. Về phần hổ con, Mễ Lạc nhìn qua còn thấy nó đang mải mê đùa mấy ngọn cỏ, tựa hồ cảm giác được tầm mắt Mễ Lạc, hổ con ngẩng đầu nhìn nàng kêu 'a ô' một tiếng.Thôi vậy, nàng liền đem tiểu tử mang theo, dù sao hiện tại hình thể nó còn nhỏ, bỏ trong gùi mang đi cũng không phải là gánh nặng gì, miễn cho nó vẻ mặt ủy khuất như là nàng ngược đãi nó vậy. Với lại, nàng để nó một mình trong sơn động cũng không yên lòng.Nhân lúc hổ con đang ăn, Mễ Lạc đem chút thóc kia chế biến chút để tiện mang trên đường ăn. Hạt thóc nhỏ, lớp vỏ mỏng, nàng đem thóc giã bỏ vỏ cũng mất hơn nửa tiếng. Nàng bỏ gạo vào trong mấy cái lá cây lớn và tương đối mềm dẻo, và thêm chút nước. Buộc kín xong, ở bên ngoài lá cây bôi lên một lớp bùn đất, sau đó đem khối này bỏ vào đống lửa.Khi Mễ Lạc đang giã gạo, hổ con đã ăn xong cháo khoai tây. Thấy Mễ Lạc không đi ra ngoài, cũng không buộc nó, liền bắt đầu nhảy nhót trong sơn động, có đôi khi còn muốn chạy ra ngoài, bị Mễ Lạc quát lớn mấy lần mới ngoan ngoãn chút.Ước chừng 20 phút, phỏng đoán thời gian dài như vậy, cơm đã chín. Mễ Lạc lúc này mới bới khối bùn từ trong đống lửa ra. Trải qua thiêu đốt, lớp bùn bên ngoài đã cứng rắn. Vừa định đập mở bùn đất, Mễ Lạc lại nghĩ đến cứ để như vậy càng có thể giữ ấm hơn. Do vậy nàng trực tiếp bỏ cả khối bùn ném trong gùi chuẩn bị xuất phát.Bắt đầu lên đường, tiểu tử cũng bị đặt trong gùi. Mới đầu nó còn chút bất an nhìn nàng, không rõ vì sao nàng để nó trong cái vật kì quái này. Nhưng Mễ Lạc trấn an một lúc, nó liền an tâm ở trong gùi, móng vuốt nhỏ thỉnh thoảng gãi vách gùi, lại trảo trảo khối bùn thực hoạt bát.Cõng tiểu tử, biết nó còn không chịu thành thật, Mễ Lạc khóe miệng hơi mỉm cười. Thời gian ở chung ngắn ngủi, thế nhưng nàng cảm giác hổ con thực thông minh, đối với cảm giác của người cũng thực linh mẫn, có một tiểu tử như vậy làm bạn, nàng rất vui mừng. Đúng rồi, tiểu gia hỏa này còn chưa có tên. Nàng nên gọi nó là gì thì được đây? Tiểu Hoàng? Không được, tên nghe giống chó con hơn? Tiểu Hổ? Cũng không tốt, tên nghe không uy phong. Nghĩ mấy cái tên liền đều không hài lòng, đột nhiên trong đầu hiện lên ánh mắt ướt sũng của tiểu tử, quá sức đáng yêu, nếu không liền gọi nó là Manh Manh đi, đúng vậy, liền gọi là Manh Manh.Mễ Lạc kêu mấy tiếng ' Manh Manh', đáng tiếc tiểu tử còn nhỏ, cơ bản không biết là Mễ Lạc đang gọi nó. Trong nháy mắt thời gian đã đến giữa trưa, nàng cũng chưa tìm được muối ăn. Đứng trên đỉnh một ngọn đồi, tầm mắt phóng chung quanh, tiếc là rừng cây trải rộng, căn bản không nhìn rõ bên trong che giấu gì.Kia? Bên kia giường như có chút khác thường? Rừng thưa thớt, ở giữa có một mảnh trơ trọi không có cây, mấu chốt là màu sắc không giống như xung quanh mà có chút ánh lam.Nơi đó là gì? Chẳng lẽ là nơi nhân loại tụ tập? Hoặc là nơi sinh vật cấp cao ở lục địa xa lạ này sinh sống? Nghĩ tới khả năng này Mễ Lạc thực kích động. Lần này eo không mỏi, chân cũng không có cảm giác đau, theo hướng kia chạy như bay tới.Nhìn thì gần nhưng thực tế đường quanh co phải tránh bụi cây và những nguy cơ xung quanh, mãi đến 2,3 giờ sau nàng mới tới gần nơi đó. Cũng không vội vàng tiến tới, nàng sợ rằng nếu tùy tiện đi vào, mà ở đây không phải là người như nàng, không biết sẽ bị xử lý như thế nào. Đã sớm đói bụng, Mễ Lạc quyết định trước ăn chút cơm lót dạ đã, Manh Manh chắc hẳn cũng đói rồi, từ nửa tiếng trước nó đã bắt đầu ô a kháng nghị.Buông gùi, lấy ra khối bùn đập xuống đất, tách ra lớp bùn đất bên ngoài, sau đó mở ra lớp lá cây, mùi hương của cơm nhẹ nhàng xông vào mũi.Đã qua năm sáu giờ, vậy mà cơm vẫn còn một chút ấm, về sau nàng có thể dùng phương pháp này để giữ ấm thức ăn. Để một phần ba số cơm trước mặt Manh Manh. Hạt cơm mỗi hạt đều nhỏ, phỏng chừng nó có thể dễ dàng ăn. Quả nhiên, hổ con ăn vội vàng, Mễ Lạc cũng khẩn cấp cắn một ngụm lớn. Gạo nếp khá dính, nàng ăn cơm này giống như ăn cơm nắm vậy, chỉ chốc lát sau, đã ăn xong. Sờ bụng no căng, Mễ Lạc không khỏi cảm thán, nếu cơm nắm có thêm xúc xích, chân giò hun khói, dưa chua nữa thì tuyệt. Với xúc xích, nếu nàng tìm thấy muối ăn, tựa hồ cũng có thể làm thành. Uống chút nước, đợi Manh Manh cũng ăn cơm xong, nàng lại đặt nó trong gùi, bắt đầu rón rén đi tới mảnh màu xanh lam kia.Lại đi mười mấy phút, khu vực màu lam hoàn chỉnh hiện ra trước mắt Mễ Lạc, nhưng thật khiến nàng thất vọng. Nơi đây không có sinh vật nào tụ tập, mà chỉ là một mảnh hồ xanh ngắt, không biết vì lý do gì mà xung quanh cây cối không thể nào mọc nổi. Vì một cái hồ nước kỳ quái mà mất công nàng đi lâu như vậy, Mễ Lạc không khỏi có chút buồn bực, thời gian không còn sớm, hiện tại liền trở về, ở lại cũng chẳng thể thưởng thức phong cảnh này được. Vốn cũng chẳng có gì đẹp mà xem, lẻ loi một cái hồ trơ trọi như vậy, một bông hoa xinh đẹp cũng không có để ngắm.Bất chợt Mễ Lạc liền nghĩ tới một khả năng? Vì sao cây cối lại không mọc được? Phải chăng đây là một cái hồ nước mặn? Nếu đúng vậy thì...Đè nén hi vọng trong lòng, Mễ Lạc buông gùi tiến gần hồ nước, đến bên hồ, cúi thấp người vươn hai tay run rẩy, vốc một chút nước trong hồ, đưa vào miệng. Hai tay xòe ra, nước trong tay rơi xuống hồ, một vòng lại một vòng gợn sóng tỏa ra. Giờ khắc này, mắt nàng đã ươn ướt, nước này có vị mặn, còn không phải là hương vị của muối? Nàng rốt cuộc đã tìm được muối ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro