74: Khe cửa tử thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk đứng giữa căn phòng nhỏ, thở hổn hển và mồ hôi nhễ nhại. Cảnh tượng trước mắt là một mớ hỗn độn sau cuộc chiến căng thẳng: những tên sát thủ nằm la liệt, vài kẻ đang rên rỉ trong cơn đau đớn, còn Dunk thì gần như kiệt sức. Cậu không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, bởi cậu biết rằng còn nhiều nguy hiểm đang rình rập.

Như một sự may mắn trớ trêu, Dunk vừa hạ gục tên sát thủ cuối cùng trước mặt thì bỗng một nhóm sát thủ khác từ hành lang lao vào, mắt chúng lấp lánh đầy sự tàn nhẫn.

Dunk chậc lưỡi nhẹ, cảm nhận được sự mệt mỏi đang dâng tràn trong từng cơ bắp, nhưng không có thời gian để lo lắng. Cậu phải chiến đấu tiếp nếu muốn sống sót và tìm được lối thoát.

Bước chân của Dunk đã trở nên nặng nề hơn, mỗi cú đấm và đá của cậu đều tiêu tốn nhiều sức lực hơn bình thường. Cậu lao vào bọn sát thủ mới, vung tay và chân với những cú đánh mạnh mẽ, nhưng số lượng áp đảo và sự kiệt sức dần khiến cậu gặp khó khăn. Những cú đấm của kẻ thù bắt đầu cảm nhận được rõ ràng hơn, mỗi cú đánh đều như có thể làm cậu gục ngã.

Dunk cố gắng đánh gục hai tên sát thủ còn lại, nhưng kẻ thù không hề dễ dàng. Một tên trong số đó đã nhanh chóng né tránh cú đấm của cậu và phản công lại một cách mạnh mẽ. Một cú đấm trời giáng từ tên sát thủ khiến Dunk lảo đảo, cơ thể cậu nghiêng ngả trong khi các cơ bắp đang run rẩy vì mệt mỏi. Cảm giác choáng váng và đau đớn làm cậu khó khăn trong việc duy trì sự tỉnh táo.

Cậu cảm nhận rõ sự chênh lệch về số lượng và sức lực. Những tên sát thủ còn lại dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sự mệt mỏi, và chúng chỉ tiếp tục đẩy Dunk vào thế bí. Từng bước đi của cậu ngày càng trở nên nặng nề hơn, sức lực dường như đang rút cạn. Đột nhiên, một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu cậu - nếu không có kế hoạch khác, cậu có thể sẽ bị mắc kẹt trong căn phòng này mãi mãi.

Dunk nhìn quanh căn phòng, ánh mắt cậu lướt qua từng góc tối, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của lối thoát. Cánh cửa là lối ra duy nhất, nhưng hiện tại nó đã bị khóa chặt và có vẻ như rất nặng nề. Dunk biết rằng nếu không thể mở cửa ngay lập tức, cậu sẽ bị kẹt lại, không có cách nào để thoát khỏi tình trạng nguy hiểm này.

Với một cú đá mạnh, Dunk hạ gục tên sát thủ còn lại, nhưng cậu biết điều đó không đủ. Cậu cần một giải pháp ngay lập tức.

Trong tình thế cấp bách, Dunk rút ra con dao nhỏ từ trong túi của mình, một công cụ mà cậu luôn mang theo như một biện pháp phòng thân. Đôi tay cậu run rẩy vì mệt mỏi và đau đớn, nhưng sự quyết tâm không cho phép cậu dừng lại.

Cậu lao về phía cánh cửa, ánh mắt tập trung vào khe hở giữa cánh cửa và mặt sàn. Dunk biết rằng đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi tình thế hiện tại.

Với một động tác chính xác, cậu đưa con dao vào giữa khe cửa, nơi mà cánh cửa đang dần hạ xuống. Con dao cắm vào khe hở, giúp giữ cánh cửa không thể đóng hoàn toàn. Dunk nghe thấy một tiếng răng rắc khi con dao bị bẻ đôi, và cánh cửa dừng lại ở một vị trí cho phép một khe nhỏ hẹp.

Mặc dù không có nhiều thời gian, Dunk nhanh chóng quay lại và hạ gục tên sát thủ cuối cùng còn lại, dùng hết sức lực còn lại để chiến đấu. Cậu biết rằng đây là cơ hội cuối cùng để mở cánh cửa trước khi nó hoàn toàn đóng lại. Tuy nhiên, khi cậu quay lại với hy vọng chui qua khe cửa, cánh cửa đã gần như đóng kín, chỉ còn lại một khe nhỏ.

Cảm giác bất lực ập đến mạnh mẽ khi Dunk nhận ra rằng cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn. Cậu cố gắng đẩy cánh cửa, nhưng nó không nhúc nhích.

Mỗi cú đẩy của cậu dường như không thể làm gì với cánh cửa nặng nề được điều khiển bằng cơ chế tự động. Dunk cảm nhận rõ sự thất vọng khi nhận ra rằng cánh cửa này không chỉ nặng nề mà còn được thiết kế để đóng xuống với sức ép cực lớn, và nó hoàn toàn không thể mở ra bằng sức lực của cậu.

Dunk bắt đầu đập mạnh vào cửa, tay cậu đã thấm đầy mồ hôi và máu, nhưng cánh cửa vẫn cứng như sắt. Cậu có thể nghe thấy tiếng đập của mình vang vọng trong không gian kín, nhưng không có ai để nghe thấy tiếng gọi cứu giúp. Cảm giác tội lỗi và thất bại ngày càng dâng tràn, khi cậu biết rằng việc mắc kẹt ở đây có thể là cái giá cuối cùng mà cậu phải trả.

Với nỗ lực cuối cùng, Dunk đứng dựa vào cánh cửa lạnh lẽo, lưng cảm nhận sự nặng nề của nó. Cậu nhắm mắt lại một giây, hít một hơi thật sâu, và cố gắng tập trung suy nghĩ về kế hoạch thoát khỏi tình thế này.

Mặc dù sự mệt mỏi và kiệt sức đang bao trùm, nhưng Dunk vẫn không từ bỏ hy vọng. Cậu lắng nghe từng tiếng động xung quanh, mong chờ một dấu hiệu nào đó của sự giải cứu.

Từ trong bóng tối của căn phòng, Dunk cảm nhận sự lạnh lẽo ngày càng tăng lên, cùng với sự kiệt sức đang ngày càng lan rộng trong cơ thể. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ một chút hy vọng rằng có thể sẽ có một cách nào đó để thoát khỏi tình trạng này trước khi quá muộn.

Cánh cửa đã đóng lại, nhưng Dunk vẫn không ngừng cố gắng, bởi cậu biết rằng hy vọng là thứ cuối cùng không bao giờ được từ bỏ.

------------

Chap này rất chi là dài nên nhớ vote nhé🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro