Chương 2: Rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán cà phê "Không gian xanh" đúng như cái tên của nó có một không khí thật tươi mát. Tôi ngồi dưới bóng cây, nhâm nhi ly cà phê trên nền bản nhạc du dương và mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, khuôn mặt không qúa đẹp nhưng toát lên nét cương nghị, trầm tĩnh . Anh nói chuyện nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn tôi ánh lên niềm vui. Tôi cảm thấy thật dễ chịu và thư thái khi nghe chất giọng trầm ấm của anh. Tôi và anh quen nhau cách đây ba tháng. Anh là đối tác của công ty tôi. Tôi chỉ là thư ký dự án, theo sếp vài lần để ghi chép biên bản, biên soạn hợp đồng, thu xếp vài việc lặt vặt. Còn anh là trưởng ban quản lý dự án của công ty bạn. Cũng chẳng hiểu do đâu tôi lại lọt vào mắt xanh của anh. Đầu tiên là vài tin nhắn hỏi han liên quan đến dự án. Lúc đầu tôi cũng thấy lạ, sao lại cứ hỏi những chuyện không đâu. Sau anh chủ động hơn, bắt đầu hẹn tôi cà phê, dùng bữa, xem phim và những việc quen thuộc mà bất cứ chàng trai nào tán tỉnh tôi đều đã từng làm. Tôi không cự tuyệt nhưng cũng chẳng mặn mà, bởi lẽ bên anh tôi không khó chịu nhưng cũng chưa đủ sức làm tôi rung động. Anh hơn tôi tám tuổi nhưng lại như chàng trai lần đầu biết yêu, thi thoảng sẽ đỏ mặt, thi thoảng lại chẳng biết nói gì. Có lẽ trước đây mải học hành, nghiên cứu, anh không có thời gian dành cho việc yêu đương. Tuy vậy, ở anh toát lên phong thái đường hoàng, thanh lịch, sự tinh tế trong cách ứng xử. Những điếu đó khiến tôi có thể ngồi đây, trò chuyện với anh trong một buổi chiều yên ả như thế này. Anh chợt lấy ra từ cặp tài liệu một cuốn sách rồi đặt trên bàn:

- Tặng em.

Tôi cầm lấy cuốn sách: "The magic adventure of Eward Tulane"(*). Bìa sách hiện lên hình chú thỏ đi trong một không gian mờ ảo được vẽ bằng một nét bút tinh tế. Tôi mở ra, trang đầu tiên hiện lên dòng chữ: "Thỏ con đã tìm được đường về rồi? Vậy còn em?". Bên dưới là chữ ký cứng cáp và tên của anh: Quý Minh. Trong giây phút, trái tim tôi bỗng rung lên, một cảm giác xốn xang khó tả bỗng tràn ngập cõi lòng. Mùi giấy thơm mát, mùi mực in thoang thoảng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh:

- Cảm ơn anh vì món quà quý giá này.

Anh khẽ cười, khuôn mặt như lan tỏa một niềm vui. Tôi bỗng thấy mình không muốn rời mắt khỏi anh. Bản nhạc vẫn du dương và vị cà phê hôm nay như đậm đà hơn.

***

Tiết trời mùa thu se lạnh. Tôi ngồi trên giường, đắp chăn, nhìn qua khung cửa sổ. Căn hộ chung cư tôi thuê ở trên tầng tám nên không gian khá thoáng đãng. Từ đây, tôi có thể nhìn ra bầu trời mùa thu Hà Nội xanh thẳm. Những dãy nhà cao tầng như nổi bật hơn trên nền xanh mênh mông ấy. Mơ màng một lúc, tôi lại cúi xuống tiếp tục đọc quyển truyển về chú thỏ bị đi lạc. Mấy ngày hôm nay, cứ rảnh tôi lại đọc. Tiếng Anh của tôi khá tốt nên không có trở ngại gì. Nếu gặp phải câu nào khó hiểu, tôi lại nhắn tin cho anh. Anh sẽ tận tình chỉ bảo, phân tích ngọn ngành. Quả là không hổ là người đã du học nước ngoài. Càng nói chuyện với anh, tôi càng thấy bị thu hút. Ở anh có sự từng trải, lịch lãm mà những chàng trai trẻ trước đây tôi gặp gỡ không có. Trước anh, tôi bỗng thấy mình ngây ngô hơn, luôn có cảm giác muốn được nương tựa, ỷ lại. Mỗi tuần, chúng tôi sẽ gặp nhau một lần, nhưng không cố định lịch gặp vì công việc của anh khá bận. Còn tôi thì làm theo lịch hành chính, thứ bảy và chủ nhật được nghỉ. Trước kia, tôi thường hẹn bọn bạn tụ tập mấy ngày này. Nhưng độ này, tôi ít đi hơn, thường ở nhà đọc sách, chờ đợi tin nhắn của anh hay ngồi ngẩn ngơ. Bọn bạn bảo tôi cô đơn lâu quá có khi dở người rồi. Thúy Vy, cô bạn thân của tôi, lại có ý nghĩ quái gở: Hay là quay lại với Khánh Duy, hai người còn độc thân. Tôi cũng không kể chuyện bạn giường với nó, nên chỉ cười cười cho qua chuyện. Đang tập trung đọc sách bỗng chuông điện thoại reo vang, tôi bắt máy. Đầu dây vang lên giọng nói nhẹ nhàng:

- Em rảnh không? Mình gặp nhau đi.

Tôi im lặng một lúc rồi khẽ nói:

- Hôm nay em bận rồi. Em cúp máy đây.

Nói xong, tôi ấn nút kết thúc cuộc gọi ngay. Tôi bỗng có cảm giác mình như kẻ ăn vụng. Trước đây không sao, nhưng giờ lòng tôi đang tràn ngập hình ảnh của anh, bỗng dưng tôi lại cảm thấy mình thật đê tiện. Đã đến lúc kết thúc trò chơi này rồi. Điện thoại lại tiếp tục réo vang. Tôi cầm lên nghe. Giọng Khánh Duy lại vang lên:

- Ngày mai được không? Anh nhớ em!

Tôi chợt có cảm giác nghẹn dâng lên trên cổ họng. Tôi cố bình tĩnh:

- Nhớ nhung gì? Tuần này em bận rồi. Đừng gọi nữa.

Tôi lại lập tức gác máy, cảm thấy khó chịu. Tôi gập cuốn sách lại, chống tay nhìn ra cửa sổ. Bầu trời sâu không thấy đáy, màu xanh mênh mang làm lòng tôi dịu lại. Điện thoại lần thứ ba vang lên. Tôi bực bội cầm lấy định tắt máy, nhưng kịp nhìn thấy tên hiển thị: A.Minh(Nam Cường). Tay tôi run lên nhè nhẹ. Tôi bắt máy. Phía bên kia một giọng trầm ấm vang lên, tôi bỗng có cảm giác một dòng nước ấm chảy qua tim mình:

- Em đang làm gì đấy?

- Em đang ở nhà đọc sách.

Tôi cảm giác phía bên kia anh khẽ cười:

- Anh qua đưa em đi dạo chút nhé. Một ngày đẹp trời như thế này mà ở nhà chẳng phải phí lắm sao? Một lát nữa anh qua nhé.

Tôi nhỏ nhẹ:

- Vâng.

Hôm nay, tôi đứng trước gương lâu hơn, trang điểm cẩn thận hơn và cố chọn trong tủ quần áo của mình chiếc váy dịu dàng nhất. Nửa tiếng sau, tôi xuất hiện trước anh trong bộ đầm hồng duyên dáng. Anh đưa tôi ra khỏi những con phố chật cứng xe cộ, những ngôi nhà cao tầng san sát và dừng lại bên bãi sông Hồng mênh mang tĩnh lặng. Đây không phải là Bãi Đá với vườn hoa lộng lẫy sắc màu, chỉ là một góc nhỏ vắng vẻ ít người đặt chân đến. Những hàng lau phất phơ trước gió, bãi cát trải dài nhuốm màu hiu hắt, dòng sông đỏ nặng phù sa đang lững lờ trôi như bao lâu nay nó vẫn vô tình chảy qua những thăng trầm của nhân thế. Cầu Long Biên phía xa đẹp lung linh trong ráng chiều nhuộm hồng cả chân trời. Chúng tôi trải bạt ngồi nhâm nhi một chút bánh ngọt cùng trà sữa mà anh đã chu đáo chuẩn bị.

- Em có hay ra đây không?

Tôi lắc đầu:

- Hồi Đại học em có ra đây vài lần với tụi bạn, còn giờ thì bận bịu, chẳng đi được đâu.

Anh trầm ngâm nhìn ra xa:

- Hồi nhỏ anh rất hay ra đây. Cứ lúc nào buồn lại ra đây ngồi một mình.

Tôi cười cười:

- Vậy là từ nhỏ đã có dáng dấp của ông cụ non.

Anh bật cười:

- Ừ, anh già hơn tụi bạn nhiều lắm. Mẹ mất sớm, anh không thích sống với dì nên hồi nhỏ quậy đủ kiểu. Bố đau đầu, nhưng không dám đánh mắng anh, cũng không biết nói sao để anh nghe lời. Sau này, lên Đại học, ông cho anh đi du học luôn cho khuất mắt.

Tôi im lặng nhìn anh. Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt loang loáng nước như hút hồn tôi vào trong đó:

- Nghĩ lại, thấy mình khờ dại quá, chỉ biết làm khổ người khác.

Tôi nhìn anh khẽ hỏi:

- Bây giờ anh có sống với ba không?

Anh lắc đầu:

- Không, nhưng tình hình dịu đi nhiều rồi. Thi thoảng anh về qua nhà. Nhìn chung là gia đình đã yên ấm.

Tôi mỉm cười. Anh bỗng cầm lấy tay tôi. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến tim tôi như ngưng một nhịp.

- Em có muốn cùng anh có một gia đình yên ấm không?

Không hiểu sao lòng tôi bỗng se lại, nghe lời bày tỏ của anh mà tôi lại thấy tim mình như bị đè nặng khó thở. Tôi có thể không, tôi xứng đáng không? Tại sao lúc trước tôi không biết có một người thế này đợi tôi ở tương lai để luôn giữ gìn bản thân, để mang đến cho anh một con người hoàn hảo nhất mà tôi có thể có. Tôi nhắm mắt lại, rút tay khỏi tay anh, quay đầu nhìn ra dòng sông mênh mang trước mắt:

- Ngay cả khi em từng phạm sai lầm, anh cũng sẵn sàng ở bên em?

Anh quay người tôi lại, tha thiết nhìn vào mắt tôi:

- Ai cũng có lúc sai lầm. Anh không quan tâm đến quá khứ, anh chỉ biết em của hiện tại, người cho anh ấm áp và bình yên, người anh muốn ở bên suốt cuộc đời. Chấp nhận anh nhé.

Tôi đăm đăm nhìn anh. Những sợi tóc rũ xuống trán tôi, phất phơ nhẹ theo gió. Anh đưa tay gạt nhẹ và từ từ tiến lại gần tôi. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác làn môi ẩm ướt trong một nụ hôn dịu dàng. Một khắc sau, tôi đã tựa vào lòng anh, cảm nhận lồng ngực vững chãi và hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang. Hãy cho tôi được quên đi tất cả chỉ trong giây phút này!

(*) Chuyến phiêu lưu diệu kỳ của Edward Tulane do nhà văn Mỹ Kate DiCamilo - người "săn" giải thưởng sách thiếu nhi - viết được đánh giá là "quyển sách tuyệt vời được viết bằng văn phong giản dị nhưng đầy sức lay chuyển".

Ngày xửa ngày xưa, trong ngôi nhà trên phố Ai Cập, có một chú thỏ bằng sứ tên là Edward Tulane. Chú được làm ra bởi một người chế tác bậc thầy, được mặc trên người những bộ quần áo tuyệt hảo đặt may riêng. Chú tự yêu và đề cao bản thân, không màng tới cô chủ Abilene đang vô cùng nâng niu chú.

Thế nhưng, trên chuyến đi lênh đênh vượt đại dương, một thằng bé bất kham đã vô tình quăng chú khỏi mạn tàu. Và từ đó hành trình lưu lạc, cũng là hành trình học nói tiếng Yêu Thương của Edward Tulane bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh