Chương 3: Có sạch sẽ không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Có sạch sẽ không?

Hôm nay sinh nhật Thúy Vy. Từ sáng, nó đã gọi điện cho tôi: "Nhã Uyên, mày phải có mặt đúng giờ đấy, bảy giờ tối tại New Centerry. Mày đến muộn thì chết với tao!". Vì vậy, vừa tan làm tôi đã vội vàng về nhà tắm rửa, ăn uống tạm rồi đến chỗ hẹn. Thúy Vy rủ bạn bè đến quán bar để quậy chơi. Tôi cũng chẳng thích những chỗ như thế, nhưng Thúy Vy là một người hoạt bát, sôi nổi nên rất phấn khích. Nó gọi cả tụi bạn thời Đại học cùng tụ tập. Khi tôi đến điểm hẹn, đã thấy cả nhóm đứng chờ ngoài cửa. Còn thiếu một vài người nên cả bọn tán gẫu thêm một lúc để chờ đợi. Bạn bè lâu lâu với gặp nhau, nổ vang trời, chuyện trên trời dưới đất, nhưng chuyện phổ biến nhất vẫn là chồng con đã ổn định chưa. Chúng nó hỏi tôi, tôi chỉ cười trừ cho qua, đã có gì chắc chắn đâu, cứ coi mình như gái ế đi vậy. Đang trò chuyện, có một nhóm đi về phía chúng tôi. Bỗng Thúy Vy kêu ầm lên:

- Khánh Duy kìa, Nhã Uyên, ra gặp cố nhân!

Tôi nhíu mày. Đúng là cái đồ láu táu, bốc đồng, chỉ tổ hỏng việc. Tôi quay ra. Khánh Duy đã tách ra tiến về phía chúng tôi mỉm cười:

- Chào các em!

Hai tháng không gặp, hắn vẫn ra dáng một tay chơi chính hiệu: tuấn tú, lịch lãm, sành điệu. Tôi thản nhiên đáp lại:

- Chào anh!

Hắn nhìn tôi, ánh mắt ngưng lại vài giây. Dạo này tôi không tiếp điện thoại của hắn, chỉ nhắn một tin đơn giản: "Đừng gặp nhau nữa." Vậy mà thi thoảng hắn vẫn gọi đến. Tôi tức mình liền chặn luôn số, đỡ phiền.

- Bọn anh cũng đến đây à? Giới thiệu trai đẹp cho tụi em đi anh.- Thúy Vy lại nhanh nhảu.

- Đây là các đồng nghiệp cùng cơ quan anh.

Khánh Duy cười cười. Vài người đi cùng cũng bước lên chào hỏi. Có một người đàn ông khá điển trai, phong độ, có vẻ là sếp của nhóm chăm chú nhìn tôi. Hắn bắt tay tôi lâu hơn một chút:

- Chào em. Anh là Huy Khánh. Rất vui được gặp em.

Tôi mỉm cười lịch sự đáp lại, cũng chẳng mấy mặn mà. Hai nhóm trò chuyện một lúc khá ăn ý liền quyết định gộp lại chơi cho vui. Hôm nay là sinh nhật của một nhân viên bên bọn họ. Tuổi trẻ dễ hòa nhập. chẳng mấy chốc, chúng tôi đã quậy tung một góc quán bar. Chơi một lúc thấy đau đầu vì tiếng nhạc, tôi bước ra phía khuôn viên để tĩnh lặng một lúc. Điện thoại vang lên, tôi bắt máy:

- Em về chưa? Có cần anh qua đón không?

Tôi thấy lòng ấm áp:

- Dạ, không cần đâu ạ! Một lát em tự về được.

Quý Minh còn dặn dò thêm vài câu mới gác máy. Dạo này quan hệ của chúng tôi thân mật hơn. Bên anh, tôi thực sự bình yên. Anh từng trải, lại tinh tế nên tôi hầu như không cảm thấy mệt mỏi . Chúng tôi vẫn chưa đi quá giới hạn. Anh hoàn toàn tôn trọng tôi. Điều ấy khiến tôi càng dằn vặt, nhưng lại không nỡ buông tay, vì tôi luyến tiếc sự ấm áp của anh, sự bình yên khi bên anh. Đứng ở ngoài một lát, tôi đi về phía nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nam và nữ ngăn bởi một vách nhựa, hiệu quả cách âm không tốt lắm. Đây là một quán bar hạng trung nên các tiện ích cũng tầm tầm. Tôi đứng trước gương, sửa lại tóc và trang điểm lại khuôn mặt. Bỗng một giọng nói vọng sang từ nhà vệ sinh bên cạnh. Hiện tại không có ai nên âm thanh vang lên khá rõ:

- Vừa nãy cô bé Nhã Uyên là bạn cậu à?

Tôi nhận ra giọng của Huy Khánh.

- Anh có hứng thú à? – Giọng Khánh Duy cười cợt.

- Làm mối cho anh đi. Trông ngon đấy!

- Anh thích kiểu gì? Nàng chỉ thích 419 thôi.

- Thoáng vậy à?- Giọng người đàn ông ngạc nhiên.

- Ừ, làm bạn giường thôi, không ràng buộc.

- Ồ, vậy liệu có sạch sẽ không?

- Cũng chẳng rõ, thì cứ dùng biện pháp bảo vệ là được. Thích thì nhích thôi, lăn tăn gì sếp.

- Cậu từng là bạn giường của cô ấy à?

- Vâng, nhưng dạo này chán em rồi, anh có cơ hội cũng nên. Anh cứ thử xem.

- Để xem đã, loại gái như vậy tôi cũng không mặn mà lắm, tiếc thật, người rõ xinh, rõ thanh nhã, thế mà lại...

- Ôi, anh quan tâm làm gì nhiều, cứ chơi đã, tính lâu dài làm gì cho mệt.

Tôi không nghe nổi nữa, tai tôi như ù đi. Tôi bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, vẫy taxi rời khỏi quán bar. Đầu tôi như đau nứt ra. Tôi run run nhắn tin báo cho Thúy Vy mình mệt, về trước. Cả người bỗng nhiên không còn chút sức lực. Tôi tựa vào ghế sau, mệt mỏi nhắm mắt lại. Về đến nhà, tôi ngã vật ra giường. Nước mắt bỗng không ngừng tuôn rơi. Tôi đã trở thành kẻ dơ bẩn như thế này từ lúc nào? Nước mắt có rửa sạch hết những ô uế của tôi hay không? Giờ tôi đang khóc cho ai xem? Tôi có khác gì một con điếm, chỉ khác chăng làm đĩ là bán buôn còn tôi là bán lẻ mà thôi. Ngực tôi như bị khoét một mảng, đau nhói. Tôi cứ nằm im bất động như vậy suốt cả đêm. Những ý nghĩ quay cuồng khiến tôi không thể nào chợp mắt. Sáng dậy, tôi đứng trước gương. Đối diện tôi là một khuôn mặt tái ngắt, mắt quầng thâm. Tôi nhận ra, bản thân mình xấu xí biết nhường nào.

***

Vừa ra khỏi cơ quan, tôi đã nhìn thấy chiếc xe Innova màu bạc đứng chếch bên đường. Anh bước xuống xe đi về phía tôi. Tôi cố nặn ra một nụ cười:

- Anh đợi lâu chưa?

Anh mỉm cười:

- Anh bấm giờ chuẩn lắm, đi thôi em.

Vừa nói, anh vừa khoác nhẹ vai tôi đưa qua đường. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, hòa vào dòng người tấp nập.

- Hôm qua em về muộn không? Trông sắc mặt em không tốt lắm.

Giọng anh lộ vẻ lo lắng, tôi gượng gạo đáp lại:

- Dạ, hôm qua em uống hơi nhiều.

Anh có vẻ không hài lòng:

- Con gái bọn em không nên đến những quán bar như vậy.

Tôi cười cười:

- Em tưởng anh đi Tây về đầu óc phải tân tiến lắm chứ!

- Ừ, ai cũng nghĩ vậy, nhưng ra nước ngoài rồi mới thấy thích vẻ đẹp kín đáo của phụ nữ phương Đông!

Tôi bỗng dưng chẳng biết nói gì nữa, im lặng nhìn ra cửa xe. Hà Nội giờ tan tầm đông chặt người, các phương tiện giao thông đang nhích từng phân. Chắc hẳn ngoài cửa kính xe này là một không khí nóng bức, ngột ngạt, đầy bụi và khói xe. Tôi tự hỏi, ngày xưa, Hà Nội có như vậy không?

Xe dừng lại bên một quán cà phê trang nhã bên Hồ Tây. Mặt hồ vi vút gió, trải rộng mênh mông trước mắt. Chân trời ánh lên sắc đỏ hồng, màu xanh của tầng không cũng nhạt bớt, mênh mang, yên ả. Chiều buông xuống mang đến cảm giác nhẹ nhàng, thư thái lạ. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu cho không khí trong lành tràn ngập lồng ngực.

- Biển của Hà Nội chắc không bằng biển Quảng Ninh phải không?

Tôi mỉm cười vì so sánh ngộ nghĩnh:

- Mỗi nơi đều có nét đẹp riêng. Nhưng em vẫn thích vị mặn mòi của Quảng Ninh hơn.

Anh đưa tay ôm nhẹ bờ vai tôi, giọng thủ thỉ:

- Ừ, đi đâu cũng chẳng bằng quê hương. Ngày xưa anh ở Mỹ, biển bên ấy lạnh lắm, mùa hè mà cũng buốt giá, lúc nào cũng chỉ mong về Việt Nam để đi tắm biển cho thỏa thích.

Tôi dụi đầu vào vai anh, giọng trêu đùa:

- Chẳng đi Hawaii ngắm gái đẹp suốt ấy chứ, đợi gì về Việt Nam.

Anh cười lớn:

- Làm gì có thời gian mà đi, vùi đầu vào học và làm. Mà cần gì phải đến Hawaii mới có gái đẹp để ngắm.

Tôi bỗng cảm thấy tò mò, chừng ấy năm học bên Mỹ, không biết đã có bóng hồng mắt xanh da trắng nào đi qua đời anh chưa? Tôi cắn nhẹ môi hỏi:

- Vậy có cô nào lọt vào mắt xanh của anh chưa?

Anh chợt trầm ngâm, mắt nhìn ra mặt hồ lộng gió. Khoảng im lặng khiến lòng tôi như nghẹn lại, đã có ai bước vào trái tim anh và lưu lại nhiều day dứt đến vậy?

- Cũng có. Đó là năm thứ hai, anh rung động trước một cô gái người Anh.

Thì ra đúng là như vậy, đã có một người từng mở cửa trái tim anh, trước tôi. Hẳn rồi, anh đã không còn trẻ và lại lịch lãm thế kia. Tôi không nói, mắt chăm chú nhìn anh. Anh bỗng bật cười nhéo má tôi:

- Con gái bọn em là tò mò lắm. Cũng chẳng có gì, chỉ là một đoạn tình cảm đầu đời có vài điều phải suy nghĩ thôi, chẳng giấu em làm gì.

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hồi anh mới sang Mỹ, sống khép kín lắm, sau rồi có vài người bạn từ Việt Nam sang học cùng cũng đỡ đi, nhưng vẫn không giao lưu tiếp xúc nhiều lắm, nhất là với bạn khác giới. Cho đến khi anh gặp cô ấy. Tuy là một phụ nữ Châu Âu nhưng cô ấy khá nhẹ nhàng, tinh tế. Đó là mối tình đầu của anh.

Tôi đang cố hình dung ra anh của những năm mười chín đôi mươi. Một chàng trai mang theo vết thương lòng về người mẹ vừa mất, ba lấy vợ hai, cảm giác lạc lõng giữa trời Tây. Tôi hiểu vì sao anh không thể hòa nhập vào cuộc sống ăn chơi thác loạn của một bộ phận giới trẻ bên đó, bởi lòng anh vốn không thể chấp nhận sự buông thả, tùy tiện, coi thường tình yêu. Chẳng phải anh hận ba cũng vì thế sao?

- Em sẽ nghĩ vậy vì sao bọn anh lại chia tay phải không? Yêu nhau được nửa năm, anh mới phát hiện ra bản chất thật của con người cô ấy. Một lần vô tình đến nhà trọ cô ấy ở, phát hiện ra người mình yêu đang trần truồng trên giường say ngủ với hai người đàn ông, anh đã sốc. Anh đã nghĩ là cô ấy đặc biệt, đã nghĩ cô ấy là một người nghiêm túc trong tình cảm, nhưng té ra, cô ấy cũng sống tùy tiện. Tình yêu có lẽ cũng không mấy quan trọng với cô ấy, ít nhất nó không thể chiến thắng được nhu cầu xác thịt.

Tôi bỗng thấy miệng mình đắng nghét. Số phận thật biết cách đùa cợt anh. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy. Anh sẽ nghĩ sao nếu người con gái thứ hai anh yêu cũng không khác gì người đã gây cho anh vết thương lòng.

- Chuyện qua rồi, anh cũng không còn nghĩ nhiều nữa, nhưng thấy mình không hợp với phụ nữ phương Tây. Hồi ấy trẻ tuổi, nhìn cuộc sống cực đoan lắm. Sau đó, bạn bè gọi anh là thầy tu, đến lúc ra trường, đi làm một thời gian bên đó, vẫn không giao lưu tiếp xúc nhiều với nữ giới.

Anh quay sang vuốt nhẹ gò má tôi:

- Cho đến khi gặp em!

Tôi nhìn vào mắt anh, đôi mắt với ánh nhìn thẳng cương nghị, chan chứa tình cảm, lòng bỗng run lên. Sẽ ra sao khi tôi nói sự thật về mình, rằng cũng có lúc tôi buông thả tùy tiện, cũng có lúc tôi chỉ coi đàn ông chỉ là bạn giường?

- Có thể em không phải là người anh đang tìm kiếm!

Anh lắc đầu, nhẹ giọng:

- Anh đã trưởng thành, không còn là cậu bé ngày xưa nữa. Anh tin vào linh cảm của mình, em cũng sẽ giống mẹ anh khi xưa, toàn tâm, toàn ý yêu một người.

Không để tôi nói thêm, anh đã ôm lấy tôi, để đầu tôi dựa vào vai anh. Mặt hồ đã loang loáng ánh đèn, những con sóng ngoài xa vẫn lăn tăn vỗ vào bờ, mang theo những làn gió dịu mát. Tôi nhắm mắt lại, không biết phải làm sao. Nói hay không nói? Anh liệu có hiểu cho tôi không? Nếu như từ ngày hôm nay tôi toàn tâm toàn ý yêu anh thì có kịp hay không? Số phận sao lại đặt tôi vào tình thế khó khăn như thế này?

***

Anh hôn nhẹ vào má tôi rồi nói lời tạm biệt. Tôi lê từng bước chân trở về nhà, lòng nặng nề mệt mỏi. Vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ vọng ra từ căn hộ kế bên. Sau đó là đồ đạc, quần áo bị quăng đầy ra hành lang. Tiếng một người phụ nữ gào khóc:

- Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy, anh không có quyền! Hu hu!

Tiếng người đàn ông gầm gừ phẫn nộ:

- Cái loại đàn bà như mày, tao không chứa nổi. Đúng là rước đĩ về làm vợ mà! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Trừ khi mày thay máu, nếu không vẫn cứ vậy mà thôi.

Tiếng người đàn bà tru tréo:

- Anh bảo ai làm đĩ? Đồ khốn nạn! Ngày xưa anh bảo quá khứ bỏ đi, bây giờ lại tiếp tục đào bới, mà tôi cũng có làm gì quá đáng. Sao anh lại hành hạ tôi khổ sở thế này, anh giết tôi đi.

Tôi đứng chết lặng trên hành lang. Tiếng cãi vã vẫn vang lên. Sau đó, người đàn bà bị lôi xềnh xệch ra cửa cùng đám quần áo tung tóe và tiếng cửa đóng sầm lại. tôi vội bước lại gần đỡ chị dậy, chị vẫn khóc nức nở tru tréo mắng chửi gã đàn ông. Phải một lúc sau, chị mới bình tâm trở lại ngồi trong phòng khách nhà tôi. Đó là một người phụ nữ đẹp, dù mắt đã xuất hiện nếp nhăn nhưng vẫn giữ được vẻ mặn mà. Chị vuốt lại mái tóc rối bù, nhìn tôi nói:

- Cảm ơn em. Thôi chị không làm phiền em nữa.

Tôi vội ngăn lại:

- Bây giờ không còn sớm nữa, chị nghỉ lại nhà em một đêm, mai hẵng tính.

Chị thở dài:

- Thôi, chị về nhà mẹ. Mệt mỏi lắm rồi em. Chị không muốn một giây một phút nào sống gần tên khốn đó nữa. Nó ghen tuông, dằn vặt chị suốt ngày, cũng phải tự giải thoát thôi.

Nói xong, chị đứng dậy, xách hai túi nilon quần áo mà tôi vừa gấp hộ thất thểu bước đi. Nhìn bóng chị khuất sau hành lang mờ tối, lòng tôi bỗng đau xót. Sẽ không bao giờ quá khứ ngủ yên, và con người đều phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm. Tôi không muốn như chị, tôi muốn dừng lại trước khi quá muộn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh