Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi chiều ngày hôm đó, mẹ tôi lại một lần nữa kéo tôi ra khỏi giấc mơ tuyệt đẹp kia để ăn một chén súp. Cũng như mọi lần, mẹ vừa đút cho tôi ăn vừa kể cho tôi về nghe những điều tốt đẹp mà mẹ tôi đã trông thấy.

– Hoàng Luận à, sáng này lúc đang đi chợ về mẹ thấy ở công viên người ta đang dọn đồ đạc chuẩn bị mở hội chợ đó. Mẹ nhớ là lúc còn nhỏ con với ba mẹ có đi hội chợ một lần rồi thì phải. Lúc đó con rất là tinh nghịch, con cứ chạy nhảy tung tăng khắp nơi làm cho mẹ phải chạy theo giữ con lại mệt quá chừng. Sau đó con còn đòi leo lên vòng quay ngựa gỗ chơi nữa chứ, mới đầu mẹ không cho phép vì sợ nó nguy hiểm, nhưng con đã năn nỉ nên cuối cùng mẹ cũng phải cho phép thôi. Bây giờ nhớ lại hồi xưa thật là vui, có đúng vậy không con trai của mẹ? Không biết đến chừng nào thì con mới có thể bình phục đây, mẹ cầu mong cho ngày ấy đến thật sớm để cả nhà ba người chúng ta có thể đi chơi hội chợ cùng với nhau.

Mẹ tôi nói ba người nghĩa là có ba của tôi nữa, mà mỗi lần nhắc đến ba là mẹ của tôi lại tỏ ra buồn bã, bởi vì ba của tôi đã bị mắc một chứng bệnh về tim. Bệnh tim của ba tôi là một căn bệnh mãn tính nên rất khó chữa trị, và căn bệnh ấy có cướp đi mạng sống của ba tôi bất cứ lúc nào. Mẹ tôi đã sợ rất sợ điều đó xảy ra, nếu điều đó xảy ra thật thì không biết hai mẹ con tôi có thể chịu đựng được mà vượt qua không.

Lúc này ba tôi đang bị lên cơn đau tim ở phòng bên cạnh, ba đã cố gắng gọi mẹ tôi trong sự đau đớn đó.

– Á... Đau quá em ơi, cứu anh với, cứu anh với.

Nghe vậy mẹ tôi vội vàng chạy qua phòng bên cạnh, khi mẹ tôi chạy qua phòng bên cạnh thì thấy ba tôi đau đớn nằm dưới đất. Mẹ tôi vội vàng đỡ ba tôi nằm lên giường, sau đó mẹ tôi đã chạy đi lấy thuốc trợ tim cho ba tôi uống.

– Nè, uống đi anh, uống rồi anh sẽ cảm thấy đỡ đó.

Sau khi uống thuốc trợ tim thì ba tôi cảm thấy cơn đau tim đã đỡ hơn rất nhiều, sau đó ba đã nhìn mẹ bằng ánh mắt dịu dàng thật lâu rồi lên tiếng nói.

– Cảm ơn em nhiều lắm, cũng may là có em chứ nếu không thì anh đã chết rồi.

Lúc này mắt của mẹ tôi đã ướt đẫm nước mắt, thế nhưng mẹ tôi vẫn cố mỉm cười với ba tôi.

– Anh đừng nói vậy mà, anh sẽ không chết đâu. Anh phải sống để chờ con chúng ta bình phục nữa cơ mà.

Thấy mẹ tôi khóc, ba tôi liền dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên má của mẹ tôi.

– Thôi em đừng khóc nữa, anh hứa với em là anh sẽ cố gắng sống thật lâu mà. Với lại bây giờ em nhìn anh cũng đâu có chuyện gì đâu, phải không? Em đừng lo nữa mà.

Mặc dù ba tôi nói là không sao, nhưng mẹ và tôi thật sự rất lo lắng. Ba của tôi sức khỏe đã vốn rất yếu mà bây giờ lại còn bị bệnh tim nữa, không biết ba tôi có chịu đựng được không. Nếu như một ngày nào đó ba tôi lại bị lên cơn đau tim mà mẹ tôi thì không có ở nhà, còn tôi cứ n\hư thế này thì không biết phải làm sao để cứu ba tôi đây.

Một hồi lâu sau thì ba tôi đã ngủ, còn tôi ở phòng bên cạnh cũng đã ngủ để tiếp tục đi trong giấc mơ có cô em gái đáng yêu của tôi. Lúc đã vào trong giấc mơ thì tôi thấy nhỏ Tuyết Linh ngồi trên ghế xô-pha mặt buồn hiu, tôi liền đi lại gần hỏi.

– Có chuyện gì mà em có vẻ buồn vậy Tuyết Linh?

Nhỏ Tuyết Linh mặt mày bí xị nói.

– Em chán quá hà anh hai ơi, suốt ngày cứ ngồi ở đây, không trò gì để chơi hết. Ở đây ngoài anh em tụi mình ra không có ai hết, thật là buồn quá đi.

Nghe vậy tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào, cũng chẳng biết phải bày trò chơi gì cho nhỏ Tuyết Linh vui lên đây. Trong lúc tôi suy nghĩ xem có trò gì để chơi không, thì nhỏ Tuyết Linh lại lên tiếng nói với tôi.

– Anh hai à, em cứ tưởng tượng hoài, không biết ở thế giới bên ngoài như thế nào, chắc là đẹp lắm.

Nghe vậy tôi không nói gì mà chỉ mỉm cười, sau đó bỗng dưng tôi lại để ý đến một cái cửa sổ đang hé hé mở, vừa đi lại gần cái cửa sổ đó tôi vừa tự hỏi là không biết ở ngoài cửa sổ không biết có cái gì đây, tôi cũng tự trả lời là chắc bên ngoài cũng chỉ là một không gian trắng thôi. Nhưng khi nhìn qua cái cửa sổ đó thì thật bất ngờ, trước mắt tôi là một con đường với đủ các loại xe đang hối hả chạy ngược chạy xuôi. Trời lúc này đã về chiều, mặt trời đang lặn ở phía tây tạo ra một màu đỏ rực chiếu qua giữa các ngôi nhà nằm thưa thớt ở đối diện với nhà tôi, tất cả đã làm nên một khung cảnh thật tuyệt vời. Thật sự tôi rất bất ngờ, bởi vì tôi không hề nghĩ đến những cảnh này thì làm sao nó xuất hiện được, nhưng vì lúc đó tôi mải ngắm cảnh nên đã quên mất chuyện đó. Rồi sau đó tôi đã mừng rỡ gọi nhỏ Tuyết Linh.

– Tuyết Linh à, lại đây xem nè, cảnh đẹp lắm đó.

Nhỏ Tuyết Linh vội vàng chạy lại xem, lần đầu tiên được trông thấy cảnh đẹp như nên nhỏ đã mừng rỡ reo lên.

– Trời ơi, cảnh đẹp quá, đây là lần đầu tiên em được trông thấy cảnh đẹp như vậy đó. Hay là tụi mình ra ngoài đó chơi nha anh hai.

Tôi liền gật đầu động ý ngay.

– Ừ, tụi mình ra ngoài đó chơi đi.

Thế là hai anh em chúng tôi nắm tay nhau bước ra ngoài. Khi đã ở ngoài đường rồi chúng tôi mới cảm nhận được không khí thật trong lành và thật mát mẻ. Im lặng một hồi lâu để tận hưởng không khí của mùa thu, nhỏ Tuyết Linh lên tiếng hỏi.

– Anh hai à, vậy anh em mình sẽ đi đâu chơi đây?

Nghe nhỏ Tuyết Linh hỏi vậy làm tôi sức nhớ những gì mà mẹ tôi đã nói, mẹ tôi nói là trên công viên tối nay sẽ có hội chợ. Như vậy trong thế giới giấc mơ này tôi cũng sẽ tạo ra một hội chợ riêng của mình, nghĩ vậy tôi liền nắm tay Tuyết Linh vừa chạy đi vừa nói.

– Đi thôi Tuyết Linh, chúng ta sẽ đi chơi hội chợ.

Nhỏ Tuyết Linh tỏ vẻ háo hức nói.

– Đi chơi hội chợ hả, chắc là vui lắm ha anh hai.

Sau một hồi chạy bộ, cuối cùng hai anh em chúng tôi cũng đã đến được công viên. Trời lúc này cũng đã tối và hội chợ đã bắt đầu, trông thấy người ta đang chơi các trò chơi, nào là vớt cá, bắn thú nhói bông rồi cả trò ném vòng nữa. Thấy vậy nhỏ Tuyết Linh cứ vòi vĩnh.

– Anh hai ơi, cho em chơi trò này đi...

_ Anh hai ơi, cho em chơi trò kia đi mà, em năn nỉ anh hai đó!!

Cứ như vậy nhỏ Tuyết Linh đã kéo tôi đi khắp nơi, từ giang hàng trò chơi này đến giang hàng trò chơi khác, thế nhưng nhỏ em tôi chơi nào cũng thua hết. Tuy nhiên Tuyết Linh vẫn không chịu bỏ cuộc, nhỏ vẫn cứ kéo tôi đi khắp nơi, và cuối cùng chúng tôi đã ngừng lại ở trước một căn nhà màu đen rất đáng sợ, nhưng nhỏ Tuyết Linh chẳng có vẻ gì là tỏ ra sợ cả, nhỏ vui vẻ hỏi tôi.

– Anh hai à, căn nhà đen thui này là nhà gì vậy?

Tôi liền trả lời bằng giọng rất đáng sợ.

– Đây là một căn nhà ma. Trong đó rất nhiều thứ rất đáng sợ, ví dụ như ma quỷ, xác chết và có cả đầu lâu nữa, đáng sợ lắm đó.

Nghe tôi hù dọa như vậy nhưng nhỏ Tuyết Linh chẳng tỏ ra sợ hãi, có lẽ nhỏ Tuyết Linh không sợ là tại vì nhỏ không biết những thứ tôi mà đem ra hù dọa là gì. Tuyết Linh vẫn tỉnh bơ nói.

– Nghe hay quá, anh em mình vào xem nha.

Nghe nhỏ Tuyết Linh nói vậy, tôi đã cảm thấy lạnh cả xương sống khi nghĩ đến chuyện phải vào trong ngôi nhà ma đó, mặc dù nhỏ đến giờ tôi chưa từng thấy ma. Thấy tôi cứ im lặng không nói gì, Tuyết Linh hối thúc tôi.

– Anh hai à, mình vào trong đó đi.

Tôi tỏ vẻ sợ sệt.

– Thôi thôi, anh không vào đó đâu, tụi mình đi chỗ khác chơi đi.

Sau đó tôi định nắm tay rồi kéo nhỏ Tuyết Linh đi chỗ khác, nhưng đúng lúc đó có một người đàn ông tóc dài mặc một bộ đồ màu trắng, khoác một chiếc áo choàng màu đen từ trong ngôi nhà đó bước ra. Người đàn ông đó liền lên tiếng.

– Chào hai cô cậu nhóc, tôi mới nhìn qua cậu đã biết ngay là cậu không phải là người bình thường rồi, có phải như vậy không?

Tôi đứng im bặt không nói gì, tôi cảm thấy sợ vì trong giọng nói của người đàn ông đó có cái gì đó rất huyền bí và đáng sợ, và khi nhìn vào đôi mắt của ông ta tôi cảm thấy như bị thôi miên, tôi không còn điều khiển được ý nghĩ và lời nói của mình nữa. Chỉ có nhỏ Tuyết Linh là vẫn bình thản, nhỏ vui vẻ hỏi người đàn ông đó.

– Chú ơi chú, chú cho anh em tụi cháu vào ngôi nhà đó chơi nha?

Người đàn ông đó liền mỉm cười với nhỏ Tuyết Linh rồi nói.

– Được chứ cô bé, nhưng cháu chỉ được đi vào trong ngôi nhà một mình thôi. Vì đó là một ngôi nhà ma, phải vào một mình thì cháu mới chứng minh được cháu là một người dũng cảm chứ, đúng không nào?

Nhỏ Tuyết Linh nhìn tôi rồi buồn bã lắc đầu.

– Dạ không, cháu không vào trong ngôi nhà đó nếu thiếu anh hai của cháu đâu.

Người đàn ông đó nhún vai rồi nói.

– Sao cũng được, tuy cháu thôi. Coi bộ anh em hai cháu rất thương nhau quá ha, chú nói vậy đúng không hả Hoàng Luận?

Tôi giật mình khi nghe người đàn ông đó gọi tên tôi, tôi và ông ta chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, vậy thì làm sao ông ta lại biết tên tôi chứ? Tôi sợ hãi hỏi người đàn ông đó.

– Tại sao ông lại biết tên tôi chứ?

Người đàn ông đó lạnh lùng nói.

– Ta biết rất nhiều thứ, ta còn biết chính cậu là người đã tạo ra thế giới này nữa cơ.

Tôi sợ hãi lớn tiếng hỏi.

– Ông là ai, tại sao lại biết chuyện đó?

Người đàn ông đó vẫn bình thẩn nói.

– Ta là một vị pháp sư vĩ đại có phép thuật cao cường nhất trên thế giới này, và ta biết rất rõ về hai cô cậu. Chính vì vậy nên ta biết rằng cậu đang có mặt ở đây nhưng thật sự cậu không có ở đây, lúc này cậu ở nhà với một thân xác vô dụng không làm được gì cả, cậu muốn thoát khỏi thân xác đó để được sống trong thế giới này mãi mãi, ta nói vậy có đúng không cậu bé?

Nghe ông ta nói vậy tôi đã tỏ ra kinh ngạc pha lẫn sợ hãi, những gì mà ông ta đã nói thật đúng như những gì tôi đã nghĩ trong đầu. Rồi tôi đã vội vàng hỏi người đàn ông đó.

– Vậy chú có biết làm cách nào để thoát khỏi thân xác, và sống trong thế giới này mãi mãi không?

Người đàn ông đó liền gật đầu rồi nói một câu ngắn gọn.

– Có chứ.

Nói rồi người dàn ông đó liền phất tay lên một cái, ngay tập tức một cánh cửa của ngôi nhà ma ấy mở ra trước mặt tôi. Sau đó ông ta đã biến ra một cái bàn và ba cái ghế, một cái ghế để bên phải của ông ta, còn hai cái ghế bên trái là của hai anh em chúng tôi, sau khi ngồi của mình ông ta đã lên tiếng bảo chúng tôi.

– Bây giờ xin mới hai cô cậu ngồi xuống, rồi sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Chúng tôi nghe lời ông ta bảo mà ngồi xuống ghế, sau khi thấy chúng tôi ngồi xuống ghế thì người đàn ông đó đã chậm rãi nói.

– Cậu có hai sự lựa chọn, một là trở về với thế giói mà cậu là một kẻ vô dụng, còn hai là ở lại đây mãi mãi. Nếu như cậu chọn sống ở thế giới bên ngoài như một kẻ vô dụng thì cái thế giới này và kể cả cô em gái bé nhỏ của cậu cũng sẽ biến mất. Còn nếu như cậu thật sự muốn mãi mãi ở lại thế giới này thì chỉ có một cách thôi, cách duy nhất đó là cậu phải bước qua cánh cửa tử thần đó. Cánh cửa đó là ranh giới giữa sự sống và cái chết, nếu như cậu bước qua cánh cửa đó thì thân xác cậu ở thế giới bên ngoài sẽ chết, và linh hồn của cậu sẽ sống trong thế giới giấc mơ này mãi mãi.

Lúc này tôi đã nhìn thấy bên trong cánh cửa là một khoảng không hoàn toàn tối đen và có cái gì ma quái trông thật đáng sợ, nhưng tôi lại cảm thấy cái không gian tối đen đáng sợ ấy có gì đó rất cuốn hút tôi. Tôi đứng lên rồi từng bước từng bước đi về phía cánh cửa ấy, lúc đó tôi như bị thôi miên, vì vậy nên trong đầu tôi đã không nghĩ được gì khác ngoài việc tôi muốn ở lại thế giới này. Còn nhỏ Tuyết Linh lúc này đã biết được cảm giác sợ hãi, nhỏ đã kịp thời nắm tay tôi kéo lại rồi lớn tiếng gọi.

– Anh hai ơi, anh đừng có đi mà, em sợ lắm.

Chính tiếng gọi đó của nhỏ Tuyết Linh đã làm tôi bừng tỉnh cơn mê, tôi giật mình và chợt nhớ lại mọi chuyện, nhớ rằng ở thế giới bên ngoài kia còn ba mẹ của tôi đang hàng ngày mong cho tôi được hồi phục, vì vậy không thể làm cho ba mẹ mình đau khổ được. Sau khi tỉnh cơn mê tôi lại cảm thấy sợ cánh cửa đen tối và ma quái ấy vô cùng, tôi đã bước lùi về phía sau từng bước từng bước một. Trong khi đó nhỏ Tuyết Linh vẫn đang vừa nắm chặt lấy tay tôi vừa sợ hãi nói.

– Mình đi đi anh hai, cánh cửa đó trông thật là đáng sợ quá hà. Em sợ quá, mình đi đi nha anh hai.

Tôi liền trấn an nhỏ Tuyết Linh.

– Em đừng sợ, đã có anh hai bảo vệ em đây. Được rồi, chúng ta sẽ đi.

Khi chúng tôi định bước đi thì người đàn ông đó lại lên tiếng nói.

– Tôi mong rằng câu sẽ suy nghĩ lại, vì ở thế giới này cậu có thể làm bất cứ việc gì mà cậu thích, còn trong khi đó ở thế giới bên ngoài cậu chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Nếu như cậu đổi ý thì có thể quay đây bất cứ lúc nào.

Tôi liền quay lại rồi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nói.

– Cảm ơn ông, nhưng tôi sẽ không bảo giờ quay lại đây nữa đâu.

Rồi người đàn ông đó nhìn sang nhỏ Tuyết Linh đang sợ hãi ôm chặt cánh tay tôi, rồi ông ta liền nói bằng một giọng rất đáng sợ.

– Còn cô bé tên Tuyết Linh này, cô không phải là con người, cô chỉ là một linh hồn lang thang trong vũ trụ. Chắc cô đã nghe anh hai cô của mình nói rồi, nhưng mà những gì mà anh hai cô nói vẫn chưa đúng lắm đâu. Thật sự mà nói thì một linh hồn lang thang như cô không hề có sự sống, bởi vì linh hồn của cô đã vào một nơi được gọi là tiềm thức ở trong đầu của anh hai cô. Chính tiềm thức của anh hai cô đã tạo ra hình dáng và cho cô sự sống tạm thời này. Nếu như cô rời xa khỏi anh hai của mình, thì sự sống tạm thời của cô và cả thế giới trong mơ này sẽ biến mất mãi mãi.

Nghe người đàn ông đó nói như vậy thì nhỏ Tuyết Linh tỏ ra sợ hãi, nhỏ đã ôm chặt lấy tôi mà nói.

– Anh hai ơi, mình đi chỗ khác đi.

Tôi cũng tỏ ra rất sợ hãi người đàn ông đó, vì vậy tôi nên đã vội vàng nắm tay nhỏ Tuyết Linh rồi nhanh chóng bước đi, khi đã đi được một đoạn khá xa chúng tôi mới quay đầu lại nhìn thì thấy ông ta cùng với ngôi nhà ma ấy đã biến mất. Thấy vậy chúng tôi bỏ chạy thật nhanh, và không dám quay đầu lại nhìn nữa. Nhưng trong đầu tôi cứ nghĩ mãi về những lời nói của người đàn ông lạ đó, rồi tôi cảm thấy những lời nói của ông ta cũng đúng, vì ở thế giới bên ngoài tôi không thể nhìn thấy và nói chuyện được, như vậy tôi chẳng khác nào là một kẻ vô dụng chỉ biết làm gánh nặng cho ba mẹ mình. Rồi còn nhỏ Tuyết Linh nữa, chẳng lẽ đúng như gì người đàn ông đó nói, cô bé này thật sự là một linh hồn sao. Nếu như là một linh hồn thì cô bé này là một linh hồn rất tốt, và là một cô em gái ngoan của tôi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro