Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về đến nhà, hai anh em chúng tôi đã vội vàng vào trong nhà rồi đóng cửa lại. Rồi tôi thấy nhỏ Tuyết Linh vẫn còn sợ hãi, tôi liền rót một ly nước đưa cho nhỏ Tuyết Linh và nói.

– Em uống nước đi, uống nước sẽ làm cho đỡ sợ hơn đó.

Nhỏ Tuyết Linh uống xong ly nước đó đã đỡ sợ hơn nhiều, sau đó nhỏ đã nhìn tôi một hồi lâu rồi lên tiếng hỏi tôi.

– Anh hai à, có thật em là một linh hồn không hề có sự sống không? Có thật hình dạng con người này của em là do anh hai tưởng tưởng ra không? Anh hai trả lời cho em biết đi.

Tôi ngồi đó không biết phải nói gì, im lặng một hồi lâu tôi mới lên tiếng nhẹ nhàng nói.

– Anh cũng không biết nữa, nhưng chắc có lẽ là ông pháp sư ấy nói đúng, em là một linh hồn. Nhưng em không phải là một linh hồn bình thường, em là đứa em gái ngoan của anh hai.

Nghe vậy nhỏ Tuyết Linh đã đi lại ngồi xuống bên cạnh ôm chặt lấy tôi vừa khóc vừa nói.

– Chính anh hai đã cho em hình dạng con người, chính anh hai đã cho em sự sống, dù chỉ là sự sống tạm thời. Em cảm ơn anh hai nhiều lắm, vì đã tạo ra em. Tuy rằng đây chỉ một sự sống tạm thời trong giấc mơ của anh hai, nhưng mà em hứa sẽ giúp anh hai hồi phục khả năng nhìn thấy và nói chuyện ở thế giới bên ngoài, để cho anh hai và ba mẹ được sống hạnh phúc mãi mãi. Cho dù em có phải biến mất đi chăng nữa, em sẽ cũng cố gắng hết sức để giúp anh hai.

Nghe nhỏ Tuyết Linh nói vậy tôi lại càng cảm thấy thương cô em gái này của mình hơn nữa, rồi hai em chúng tôi đã ôm nhau mà khóc. Nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không để cho nhỏ Tuyết Linh vì tôi mà hy sinh mình. Và sau một vụ khiến tôi suýt chết ở thế giới bên ngoài thì tôi đã quyết định sẽ ở lại thế giới trong mơ, nhưng lúc tôi đưa quyết định đó ở thế giới bên ngoài lại có một chuyện đã xảy ra.

Sau đó nhỏ Tuyết Linh cũng có vẻ thấm mệt, tôi liền đưa nhỏ đi vào phòng. Ngồi bên giường nhỏ Tuyết Linh, tôi nhẹ nhàng nói.

– Bây giờ đã trể rồi, em đi ngủ đi. Sáng mai thức dậy hai anh em mình cùng đi chơi nha.

Nhỏ Tuyết Linh nằm trên giường nhìn tôi mỉm cười rồi nói.

– Anh hai hứa rồi đó nha, không được quên đâu.

Tôi gật đầu rồi nói.

– Ừ, anh hai sẽ không quên đâu mà.

Rồi tôi nhẹ nhàng hôn vào má nhỏ Tuyết Linh một cái. Sau một lát đợi cho nhỏ Tuyết Linh đã ngủ rồi tôi mới khe khẽ rời khỏi phòng. Tôi đi ra ngoài phòng khách ngồi ghế sôpha nhìn ngắm khung cảnh chung quanh trong nhà, một hồi lâu sau tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, khi tôi thức dậy thì trời cũng đã sáng. Tôi vừa mở mắt ra đã trông thấy nhỏ Tuyết Linh đang ở dưới bếp lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra để chuẩn bị cho bữa sáng. Trông thấy tôi nhỏ Tuyết Linh đã vui vẻ nói.

– Chào buổi sáng anh hai. Anh hai lại đây ăn sáng với em đi.

Tôi liền ngồi dậy đi xuống dưới bếp. Lúc vừa thức dậy tôi đã nghe được tiếng rất nhỏ của mẹ tôi gọi tôi. Tôi đã cảm thấy hơi kì lạ và tự hỏi, tại sao trong thế giới giấc mơ này mà tôi vẫn nghe được tiếng của mẹ tôi chứ? Tiếng mẹ gọi tôi mỗi lúc một nhỏ dần, dường như tôi chẳng nghe được gì cả.

– Hoàng Luận à, thức dậy uống sữa đi con.

Vì tiếng của mẹ gọi nhỏ quá nên tôi cũng chẳng để ý. Lúc này trước mắt tôi nhỏ Tuyết Linh đã chuẩn bị những món ăn cực kì ngon: nào là hủ tiếu, bún riu, và cà cơm chiên nữa, thấy vậy tôi tấm tắc khen.

– Ái chà, những món ăn trông ngon quá ta! Em gái của anh hai sắp thành đầu bếp số một rồi đó.

Tuyết Linh khoái chí nói.

– Thật sao anh hai, vậy là từ nay sáng nào em cũng làm những món nay cho anh hai ăn nha.

Tôi gật đầu rồi nói.

– Như vậy thì hay rồi, anh hai đồng ý cả hai tay hai chân luôn.

Thế là tôi với nhỏ Tuyết Linh cùng nhau ăn những món ăn ngon tuyệt trong buổi sáng đó. Trong bữa ăn đó hai anh em chúng tôi đã cưới nói rất vui vẻ với nhau. Rồi tôi có cảm giác hai anh em chúng tôi càng ngày càng thân thiết với nhau hơn. Và khi tình cảm của hai anh em chúng tôi trở nên thân thiết trong thế giấc mơ, thì tình cảm của tôi với ba mẹ ở thế giới bên ngoài ngày càng trở nên xa cách.

Sau khi đã ăn sáng xong thì hai anh em tôi lại đi ra đường chơi. Chúng tôi bước đi thật chậm để có thể thong thả ngắm được những cảnh vật tuyệt đẹp của mùa thu xung quanh mình. Đi được một lúc chúng tôi đã dừng lại nghỉ chân trước một cửa hàng bán hoa. Trong cửa hàng có rất nhiều loài hoa màu đủ sắc khác nhau: hoa hồng, hoa huệ, hoa lan và còn rất nhiều các loài hoa khác nữa. Rồi chúng tôi trông thấy một người phụ nữ ngồi buồn bã đang ngồi khuất sau đóa hoa đang được bày bán. Thấy vậy Tuyết Linh và tôi liền đi vào trong, chúng tôi đến gần người phụ nữ đó rồi tôi lên tiếng hỏi.

– Cô ơi, có chuyện gì mà sao trông cô buồn vậy?

Trông thấy chúng tôi thì người phụ nữ ấy tươi hẳn lên, cô ấy vui vẻ chào đón chúng tôi.

– Chào cô cậu. Chào mừng cô cậu đến với cửa hàng hoa Happy của tôi ạ. Vậy cô cậu thích loài hoa nào, ở cửa hàng này có đầy đủ tất cả các loài hoa.

Tôi không phản ứng gì trước những lời quảng cáo của người phụ nữ đó, chỉ có nhỏ Tuyết Linh là đi khắp nơi ngắm những đóa hoa đủ màu sắc trong cửa hàng, sau khi đi một vòng ngắm những đóa hoa, nhỏ Tuyết Linh thích thú hỏi người phụ nữ đó.

– Những đóa hoa này đẹp quá, cô có thể bán cho cháu được không ạ?

Người phụ nữ đó liền vui vẻ hỏi lại.

– Được chứ, cháu muốn mua loài hoa nào?

Lúc này tôi mới giật mình nhớ ra là tôi không có tiền, tôi vội vàng kéo nhỏ Tuyết Linh ra ngoài rồi nhỏ tiếng nói.

– Tuyết Linh à, anh mới vừa chợt nhớ ra là mình không có tiền, vậy nên em đừng mua hoa nữa nha.

Nhỏ Tuyết Linh vòi vĩnh.

– Em không chịu đâu, anh hai phải mua hoa cho em cơ.

Tôi nhăn nhó.

– Chứ bây giờ anh hai không có đem theo tiền thì làm sao mua đây.

Nhỏ Tuyết Linh lại giở trò nhõng nhẽo với tôi.

– Em không chịu đâu, anh hai phải mua hoa cho em cơ, nếu không thì em sẽ không đi đâu hết.

Tôi kiên quyết nói.

– Không được, anh hai đã nói là không có tiền rồi mà. Làm sao mua được chứ.

Lúc này người phụ nữ bàn hoa ở trong cửa hàng đã nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi đã nói, cô ấy đi ra rồi chán nản nói.

– Thôi, cô cậu đừng mua hoa của tôi thì hơn, vì những bông hoa ấy sẽ mang lại điều xấu cho cô cậu đó.

Nghe vậy tôi tò mò hỏi.

– Tại sao những bông hoa này lại mang đến điều xấu cho chúng cháu vậy hả cô?

Nghe tôi hỏi vậy người phụ nữ đó vội vàng đi vào trong cửa hàng, vừa đi cô ấy vừa nói.

– Không có gì đâu, cô cậu hãy về đi.

Nhỏ Tuyết Linh liền nhanh chân chạy theo người phụ nữ đó, cuối cũng nhỏ Tuyết Linh cũng đuổi kịp vào trong cửa hàng, tôi cũng vội vàng đi vào trong. Rồi nhỏ Tuyết Linh cũng lên tiếng hỏi người phụ nữ đó.

– Cô ơi, cô nói cho chúng cháu nghe đi. Tại sao những bông hoa tuyệt đẹp này lại mang đến điều xấu cho cháu?

Người phụ nữ đó ngồi xuống ghế rồi buồn bã nói.

– Đã mấy tháng nay rồi cô không bán được một bông hoa nào hết, cô đã rất buồn và không biết tại sao lại như vậy nữa. Chắc có lẽ là tại hoa của cô chỉ toàn mang lại những điều xấu cho mọi người, vậy nên người ta mới không mua hoa của cô nữa. Cũng giống như hai vợ chồng ông Minh vậy, hai vợ chồng họ sống rất hạnh phúc với nhau, vậy mà sau khi mua hoa của cô về thì họ đã cãi nhau suốt ngày đến nỗi phải ra tòa li hôn.

Nghe vậy nhỏ Tuyết Linh liền lên tiếng an ủi người phụ nữ đó.

– Cô ơi, cô đừng buồn nữa. Hoa của cô chắc không phải là thứ mang lại điều xấu cho mọi người đâu. Tất cả chỉ tại mặt của cô lúc nào cũng buồn nên không có ai vào mua hoa thôi. Bán hoa thì cô phải vui vẻ lên chứ.

Người phụ nữ đó vẫn bi quan nói.

– Thôi đừng an ủi cô nữa, cô biết là những bông hoa này chỉ toàn mang đến những điều xấu thôi. Chắc là ngày mai cô sẽ đóng cửa cửa hàng hoa này.

Nghe vậy tôi rất muốn giúp người phụ nữ đó, nhưng tôi không biết phải giúp bằng cách nào đây. Rồi tôi chợt nãy ra một ý kiến, tôi liền nói với người phụ nữ đó.

– Cô ơi, hay là cô cứ để anh em chúng cháu phụ cô bán hoa nha.

Người phụ nữ đó chưa kịp nói là có đồng ý hay không. Đúng lúc đó có một người đàn ông vào trong cửa hàng. Thấy vậy nhỏ Tuyết Linh vội vàng chạy lại nồng nhiệt đón cháo vị khách đó.

– Xin cháo mừng chú đã đến với cửa hàng bán hoa Happy của chúng cháu. Cửa hàng của có đầy đủ tất cả các loài hoa. Chú muốn mua loài hoa nào ạ?

Người đàn ông đó dường như đang băn khoăn về một chuyện gì đó. Ông ấy nói trong khi mắt vẫn nhìn các chậu hoa.

– Hôm nay là sinh nhật của mẹ chú, chú muốn mua tặng mẹ chú một bó hoa thật đẹp, mà chú cũng chưa biết phải tặng loại hoa gì nữa.

Nghe người đàn ông đó nói vậy thì nhỏ Tuyết Linh liền nhìn xung quanh để tìm xem loài hoa đẹp nhất cho người đàn ông đó. Cuối cùng nhỏ cũng phát hiện ra một chậu hoa Cúc đại đóa rất đẹp. Nhỏ liền lấy đi chậu hoa đó đưa cho người đàn ông rồi nói.

– Cháu nghĩ là chú nên tặng cho mẹ chú chậu hoa Cúc đại đóa này, bởi vì cháu đọc trong cuốn sách có nói rằng mỗi một cánh của hoa Cúc đại đóa là tượng trưng cho tuổi thọ của cha mẹ mình. Nếu như cánh hoa càng nhiều thì mẹ của chú sẽ càng sống lâu với chú. Chú mà đem chậu hoa này về tặng cho mẹ chú thì cháu chắc chắn rằng bà ấy sẽ vui cho mà xem.

Nghe vậy người đàn ông đó đã tỏ ra rất hài lòng trước những lời giải thích thật hay về loài hoa Cúc đại đóa của Tuyết Linh. Ông ấy trả tiền rồi đem chậu hoa đó về. Sau khi người đàn ông đó ra vế thì đã có rất nhiều người khách khác đến mua hoa. Tất cả họ đều rất thích hoa của cửa hàng này, có người mua hoa về tặng mẹ, có người mua cho em gái và cũng có nhiều người tặng bạn gái. Chẳng mấy chốc mà cửa hàng hoa của người phụ nữ đã ban hết. Người phụ nữ đó tỏ ra rất vui mừng nói.

– Cảm ơn, cảm ơn hai cháu nhiều lắm. Hai cháu đã giúp cô bán hết hoa rồi. Một lần nữa cô cảm ơn hai cháu nhiều lắm.

Tôi tỏ ra khách sáo.

– Dạ, có sao gì đâu mà cô nói vậy chứ, chúng cháu chỉ giúp một chút thôi mà. Thôi bây giờ cửa cũng đã bàn hết hoa rồi, chúng cháu phải về nhà đây.

Nói rồi hai anh em định ra về, nhưng người phụ nữ ấy đã lên tiếng gọi chúng tôi lại.

– Khoan đã hai đứa, để cảm ơn hai cháu đã giúp cô bán hết hoa, cô có một món này muốn tặng hai cháu nè.

Rồi người phụ nữ ấy làm những động tác như là đang làm ảo thuật. Cô ấy đã nhẹ nhàng lấy từ trong tim tôi ra một đóa hoa rồi đưa lại cho tôi và nói.

– Đây là hoa Huệ Thung cô đã lấy trong từ tim của cháu ra. Nó sẽ giúp cho hai cháu tìm lại hạnh phúc cho mình. Bông hoa Huệ Thung này có một điều ước, khi muốn ước điều gì đó cháu hãy cầm bông hoa này và nói lên ước của mình, ngay lập tức điều ước của cháu sẽ thành sự thật.

Nghe vậy tôi chẳng biết phải nói gì hơn, vậy nên tôi đã nhận bông hoa của người phụ nữ ấy. Còn về điều ước của bông hoa ấy thì tôi lại không cần cho cho lắm, bởi vì điều ước duy nhất của tôi đã thành sự thật rồi, đó là mắt được nhìn thấy và miệng được nói chuyện. Khi sống trong thế giới trong mơ này thì mọi điều ước của thành sự thật, và chắc chắn tôi sẽ không bao giờ rời bỏ thế giới kỳ diều này đâu. Thứ mà tôi thật sự muốn rơi bỏ chính thế giới hiện thực, nơi mà cái thể xác vô dụng của tôi đang ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro