Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cô gái thân hình nhỏ nhắn với mái tóc ngang vai đang cố gắng trèo qua tường để vào trường.

Bức tường cũng không quá cao nhưng với một người chỉ 1m58 như Tô Hòa cũng phải gắng hết sức mới leo lên được.

Trong miệng cô còn lẩm bẩm những tiếng thều thào: “Muộn học mất rồi, muộn học mất rồi.”

Tô Hòa bám tay lên tường, dùng hết sức bật chân nhảy lên, từ trên cao nhảy xuống khiến hai chân cô tê rần, Tô Hòa đưa tay xuống xoa chân, trong lòng cũng thở ra một hơi rồi đứng dậy, Tô Hòa ngước lên thấy một nam sinh cao ráo đang nhìn mình, trên cánh tay có băng vải đỏ là huy hiệu sao đỏ.

Trong đầu cô nhảy ra một câu “Xong đời rồi.”

Nam Hợp trầm giọng hỏi Tô Hòa.

“Tên gì? Lớp nào?”

Giọng nam sinh thật dễ nghe, nhưng đây không phải lúc Tô Hòa quan tâm tới chuyện này: “Bạn học, tôi mới lần đầu đi muộn cậu tha cho tôi đi.”

Nam Hợp vẫn không nói gì chỉ nhìn Tô Hòa.

Tô Hòa nhìn vẻ mặt của nam sinh thì chắc chắn lần này không thoát được rồi. Cô cúi đầu xuống rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau nam sinh.

Tô Hòa hét lớn.

“Thầy ơi, em sai rồi.”

Nam Hợp quay ra sau nhìn, Tô Hòa thấy nam sinh không chú ý tới mình nữa liền nhân cơ hội bỏ chạy.

Nam Hợp quay lại thấy nữ sinh chạy cũng biết mình bị lừa, nhấc chân lên đuổi theo. Khi khoảng cách còn khá gần, Nam Hợp đưa tay kéo balo của Tô Hòa lại, nhưng không ngờ lại vô tình cầm trúng cổ áo của Tô Hòa, lực quán tính khiến cho cúc áo phía trước bị rơi mất hai cái.

Tô Hòa hét lên một tiếng rồi ngồi sụp xuống ôm lấy người.

Nam Hợp nhìn tay mình rồi nhìn nữ sinh ôm lấy thân mình,anh loay hoay không biết làm sao, ngồi xuống cạnh Tô Hòa.

“Tôi xin lỗi tôi không cố ý.”

“Anh đi ra chỗ khác.” Tô Hòa quay sang quát Nam Hợp với đôi mắt rưng rưng nước như sắp khóc .

Khi Nam Hợp quay đi Tô Hòa lấy tay ôm lấy thân mình rồi chạy đi nơi khác.

Nam Hợp vội quay sang chỗ khác nhưng miệng vẫn lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ là kéo cặp sách của cậu nhưng không ngờ lại kéo trúng áo.”

Đợi một lúc không thấy tiếng gì, Nam Hợp quay lại thì không thấy bóng dáng nữ sinh nữa.

Tô Hòa chạy thẳng vào phòng vệ sinh, cô không biết phải làm sao đây nữa. Cô không dám ra ngoài sợ mọi người thấy cô trong tình trạng này.

Tô Hòa ngồi trong nhà vệ sinh, tới khi tan học cô vẫn không ra. Cô đợi một lúc lâu, cô nghĩ chắc các bạn đã về hết rồi mới rón rén bước ra ngoài.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Hòa ôm lấy thân mình chạy một mạch về nhà, cô không chú ý xung quanh, trong suy nghĩ của cô hiện tại chỉ mong về nhà thật nhanh.

Do không chú ý nên Tô Hòa đã va phải một người, cô cũng không nhận rõ đối phương là ai, Tô Hòa đứng dậy cúi người nói: “Xin lỗi.”

Về tới nhà, Tô Hòa lấy chìa khóa trong cặp ra, nhưng do quá vội vàng nên cô làm rơi xuống đất, loay hoay một lúc cuối cùng cũng mở được cửa, cô thay giày chạy nhanh về phòng.

Thay một bộ quần áo khác, Tô Hòa cầm chiếc áo đồng phục mất hai cúc áo mà không biết phải làm sao, cô nhét cái áo xuống đáy tủ rồi bước ra khỏi phòng với một vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể.

“Cạch”, cánh cửa nhà mở ra, là ba về :“Ba, ba về rồi.” Tô Hòa nhanh nhẹn chạy ra cầm túi cho ba.

Ba Tô cười, gõ đầu cô một cái :“Lại làm sao đây, gây ra chuyện rồi chứ gì?”

“Không có đâu, sao ba cứ nghĩ xấu cho con.”

Tô Hòa ôm lấy tay của ba mình nũng nịu nói :“Mà sao mẹ con chưa về vậy ba?”

“Chắc do mẹ con hôm nay có việc nên về muộn chút.”

Ba Tô sắn tay áo lên vào bếp: “Con muốn ăn gì?”

“Ba nấu gì cũng được ạ.”

Ba Tô Hòa là một nhân viên viên chức bình thường trong nhà nước. Mẹ Tô là nhân viên văn phòng ở tập đoàn Tư thị. Gia đình không quá giàu có nhưng cũng để Tô Hòa một cuộc sống tốt nhất không thiếu thốn cái gì.

Nhà Tô Hòa cũng thuộc dạng những căn hộ phổ thông, có ba phòng ngủ một phòng bếp, một phòng khách. Căn nhà ở giữa thành phố phồn hoa cũng coi như rộng rãi thoáng mát.

Tô Hòa là con một nên ba mẹ rất cưng chiều cô, Tô Hòa cũng rất muốn có thêm em, em trai hay gái cũng khiến cô rất vui. Nhưng ba cô nói mẹ cô khó mang thai.

Ngồi xem tivi một lúc thì mẹ cũng về.

“Ngồi đó xem phim không vào phụ giúp ba con sao?”

Mẹ Tô đặt đồ trong tay xuống bàn càu nhàu :“ Con giống ai mà lười thế.”

“Con là con của ba mẹ, con không giống ba mẹ thì giống ai.”

Mẹ Tô đưa tay lên đánh vào người Tô Hòa :“Con còn dám cãi.”

“Ba, mẹ đánh con kìa, cứu con.” Tô Hòa vừa kêu vừa chạy vào phòng bếp trốn sau lưng ba.

Mẹ Tô cũng hầm hừ đi vào bếp: “Anh chiều con bé vừa thôi, lớn từng này rồi mà không biết làm gì cả.”

“Con mới 17 tuổi thôi, còn nhỏ lắm.” Tô Hòa từ sau lưng ba ghé ra nói.

Ba Tô cười cười kéo tay Mẹ Tô nhẹ giọng nói: “Anh nấu xong cơm rồi, ăn thôi, con nó còn nhỏ mà.”

Tiếng Mẹ Tô trách mắng Ba Tô chiều con gái quá mức xen lẫn tiếng Ba Tô an ủi Mẹ Tô khiến căn nhà trở lên ấm áp.

Ăn cơm xong Tô Hòa vội chuồn về phòng mình.

“Con về phòng học bài đây.” Hôm nay cô không dám ngồi ở phòng khách với mẹ đâu.

Ở trong phòng mà Tô Hòa vẫn còn nghe thấy tiếng Mẹ Tô trách mắng Ba Tô vì dạy con không nghiêm khắc.

Tô Hòa tự vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm rồi lẩm bẩm: “May là mình chuồn nhanh không thì chết.”

Ngồi trên giường nghĩ tới chuyện chiều nay, Tô Hòa cảm thấy khó chịu, cầm gấu bông ở trên giường dày vò hồi lâu.

Tô Hòa nằm trên giường thở dài, nhìn trần nhà hồi lâu mà ngủ lúc nào không hay.

Nửa đêm Tô Hòa khát nước xuống bếp lấy nước uống, khi quay lại phòng ngủ cô thấy một bóng người ở trong vệ sinh.

Rón rén bước đến, mở cửa ra, đúng như suy nghĩ của cô: “Ba, sao ba lại ở đây, ba lại giấu mẹ hút thuốc đấy à.”

“Không có, ba đi vệ sinh thôi” Ba Tô gượng cười giải thích, nhìn vẻ mặt không tin của con gái mình ông thỏa hiệp :“Con đừng nói với mẹ con không mẹ con lại cằn nhằn, ba cho con thêm tiền tiêu vặt.”

“Mẹ cũng muốn tốt cho ba thôi, ba bỏ thuốc đi, con đi ngủ đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro