Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tô Hòa bước ra khỏi phòng ngủ đi thẳng tới nhà bếp.

Ba Tô đọc báo ngoài phòng khách còn mẹ Tô trong bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, thấy Tô Hòa bước ra ba mẹ Tô ngạc nhiên: “Sao hôm nay dậy sớm vậy, bình trường ba mẹ gọi cứ lề mề, tới trưa không chịu dậy.”

Tô Hòa vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng: “Sáng nay ăn gì vậy mẹ?”Cô ngồi xuống ghế, thân mình nằm ườn ra bàn.

Mẹ Tô bê ra đĩa ra đặt xuống trước mặt Tô Hòa, vỗ nhẹ vào lưng Tô Hòa:“Ngồi thẳng lưng lên.”

Tô Hòa nhìn đồ ăn trong đĩa, hai lát bánh mì hai quả trứng gà: “Mẹ, con không muốn ăn cái này, khô lắm.”

Mẹ Tô rót cốc nước đặt xuống trước mặt Tô Hòa: “Uống nước là hết khô.”

“Mẹ, con phải con gái mẹ không đấy.” Tô Hòa nhăn mặt cầm lát bánh mì lên ăn.

Mẹ Tô đặt tạp dề qua một bên, rót cốc nước: “Con là do mẹ nhặt ngoài đường.”

Tô Hòa cũng không phản ứng lại mẹ, chuyện mẹ nói cô là do nhặt được đã quá quen thuộc .

Ba Tô đặt báo xuống, bước đến ngồi trước mặt Tô Hòa: “Con học hành sao rồi.”

“Vẫn ổn lắm ba” Tô Hòa quay sang nhìn mẹ mình: “Mẹ, thuốc lá ngon lắm sao.”

Mẹ Tô ngồi xuống cạnh Ba Tô, nhìn Tô Hòa với ánh mắt khó hiểu: “Sao con hỏi vậy?”

“Thì…” Tô Hòa ngân dài rồi đưa mắt sang nhìn Ba Tô, Ba Tô nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo. Con mà nói ra, con chết với ba.

Tô Hòa trợn mắt. Ba giết con gái mình à.

Tô Hòa quay sang nhìn Mẹ Tô cười tinh nghịch: “Thì con hỏi vậy thôi.”

“Thuốc lá không có gì tốt đâu, con ăn nhanh mà đi học đi.”

“Dạ, con ăn xong rồi, con đi học đây” Tô Hòa bước vào phòng thay đồng phục lấy cắp để tới trường.

Ra tới cửa thay giày Tô Hòa nghe mẹ nhắc đến người mới chuyển đến hôm qua: “Nhà đối diện hình như có người chuyển đến, hôm qua em thấy có người chuyển đồ vào trong.”

Tô Hòa không quá quan tâm có người chuyển đến hay đi, cô thay giày bước ra khỏi nhà tới thang máy.

Nhà cô ở tầng 13 chung cư Yên Hòa, Tô Hòa cũng cảm thấy có duyên khi tên của cô cũng có một chữ giống với tên chung cư.

Thang máy không có người, cô quẹt thẻ xuống dưới.

Trường Tô Hòa khá gần nhà , cô đi bộ tới trường.

Bước trên con đường quen thuộc tới trường, Tô Hòa thấy một bé mèo nhỏ bên vệ đường, cô lấy từ trong cặp ra một chiếc xúc xích, lột vỏ cúi người cho mèo con ăn.

Tô Hòa rất muốn nuôi mèo nhưng mẹ cô không cho, đợi mèo con ăn xong cô cũng cất bước đi tới trường.

Trường cấp ba Nhất Trung.

Cổng trường cũng không quá nhiều học sinh, một vài ba top học sinh mặc đồng phục đi vào.

Hôm nay trời nắng nhẹ, mùa xuân không khí thật dễ chịu.

Vào tới lớp Tô Hòa chỉ thấy lác đác vài bạn học, đặt cặp sách vào ngăn bàn. Hôm qua mình nghỉ mà vẫn chưa bổ sung bài vở, giáo viên kiểm tra thì chết chắc

Tô Hòa với lên trên, vỗ vào vai một bạn học nam: “Lăng Tân, cho mình mượn vở xem bài hôm qua được không.”

Lăng Tân quay xuống đưa cho cô ba cuốn vở: “Toán, văn với lịch sử, còn những môn khác mình không mang theo vở, để mai mình mang đi.”

Tô Hòa đưa tay nhận lấy vở, khuôn mặt cố tỏ ra xúc động nhất có thể: “Lăng Tân, cậu thật tốt.”

“Thu lại cái bộ mặt giả tạo của cậu đi.” Lăng Tân liếc nhìn Tô Hòa rồi quay người lên.

Tô Hòa hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu lấy sách vở ra chép bài.

Lăng Tân là bạn thân của Tô Hòa, trước đây hai người sống cạnh nhà nhau, 2 năm trước ba mẹ Lăng Tân ly hôn, Lăng Tân ở với mẹ, năm ngoái mẹ Lăng Tân cũng tái giá gả cho người khác, hiện tại Lăng Tân ở với ông bà ngoại.

Trước đây Tô Hòa với Lăng Tân đi học cùng về với nhau, nhưng nhà ông bà của Lăng Tân khá xa còn ngược hướng với nhà cô, từ việc đi cùng nhau giờ đây cô một mình về nhà. Nhà Tô Hòa khá gần nên trưa cô sẽ về nhà ăn cơm, Lăng Tân ăn trưa ở trường.

Tiếng chuông tan học reo lên.

“Lăng Tân, chờ mình với.” Tô Hòa thấy Lăng Tân bước ra khỏi phòng, cô ném mấy cuốn sách vào ngăn bàn, hớt ha hớt hải chạy theo.

“Cậu không về nhà à?”

Lăng Tân nhìn cô với ánh mắt khó hiểu “Chạy theo mình làm gì?”

“Hôm nay mình ăn trưa với cậu.” Tô Hòa khoác tay lên vai Lăng Tân.

Lăng Tân hất tay Tô Hòa ra: “Nói chuyện tử tế đừng động tay động chân.”

Hai người cùng xuống nhà ăn trường, nhà ăn khá đông gần như không còn chỗ trống.

Lăng Tân chỉ vào một bàn còn trống nói: “Cậu đến kia ngồi trước đi, mình đi lấy đồ ăn.”

Tô Hòa rất nghe lời tới bàn trống ngồi xuống, cảm thấy nhàm chán cô nhìn xung quanh.

Bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt Tô Hòa, cô mở to mắt ngạc nhiên, là nam sinh hôm qua.

Tô Hòa vội ngồi sụp xuống trốn dưới bàn. Sao lại gặp ở đây? Tay Tô Hòa bắt đầu đổ mồ hôi do căng thẳng, mong là nam sinh kia không thấy cô.

Lăng Tân bê cơm ra bàn thấy Tô Hòa cúi dưới gầm bàn, đặt đồ ăn xuống Lăng Tân hỏi: “Làm gì dưới đấy?”

Tô Hòa ngẩng đầu lên cười ngượng ngùng: “Tại rơi đồ nên cúi xuống nhặt.” Cô ngồi dậy nhìn xung quanh không thấy nam sinh kia đâu nữa, cô thở phào một hơi.

“Hôm nay thấy cậu lạ lắm.”

Lăng Tân chống tay lên cằm nghiêng đầu nheo mắt nhìn sang Tô Hòa: “Cậu giấu tớ chuyện gì?”

Tô Hòa cảm thấy chột dạ trong lòng nhưng cô trấn tĩnh nói: “Có chuyện gì đâu, haha..., ăn cơm ăn cơm đi.”

Cố gắng tới chiều tan học, cuối cùng cô cũng có thể về nhà.

Tới cổng trường Tô Hòa vẫy tay chào Lăng Tân rồi quay người về nhà.

Về tới nhà, Tô Hòa mở cửa, vào phòng ném cặp sách lên bàn học rồi nằm xuống giường.

Chuông điện thoại reo lên, Tô Hòa lạch bạch chạy ra phòng khách nhận điện thoại: “Alo, dạ ai đấy ạ?”

Đầu dây là tiếng của Ba Tô: “Đêm nay ba có việc không về ăn cơm được, tối nay mẹ con tăng ca, tiền ở trong tủ bên trái ngăn thứ hai, con lấy tiền ra ngoài ăn đi.”

“Dạ, con biết rồi!” Tô Hòa thở dài cúp điện thoại, lại ăn cơm một mình rồi.

Nghĩ đến dù sao cũng ra ngoài ăn, Tô Hòa quay về phòng nằm tiếp, cô chợt thiếp đi từ lúc nào.

Khi tỉnh dậy cũng gần 8h.

Ngáp một cái, sang phòng ba mẹ cầm tiền xuống nhà tìm quán ăn.

Đi qua công viên, Tô Hòa thấy các em nhỏ dễ thương nô đùa bên trong.

Tô Hòa nghĩ tới Lăng Tân. Trước khi ba mẹ Lăng Tân ly hôn, hôm nào ba mẹ bận cô sẽ qua nhà Lăng Tân ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro