10. Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Kim Chấn Vũ vô tình chạm phải ánh mắt của Tống Mẫn Hạo đang dán lên người cậu thì có chút chột dạ song rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đứng lên quay ly rượu một vòng ý kính mỗi người một ly.

Lý Thắng Huân nhìn cậu đưa ly rượu đến trước mặt có tí thú vị mà cười chạm thành ly, Khương Thắng Duẫn thì chỉ lắc tay bảo cậu không được phép uống rồi lại rúc vào vòng tay của Thắng Huân mà cọ cọ lên vai

Tống Mẫn Hạo nhìn Kim Chấn Vũ hơi cúi người đưa ra ly rượu trước mặt ý mời thì nở nụ cười như có như không toan cầm ly lên, không ngờ Kim Chấn Vũ liền choàng tay thoát một cái đã đổi ly của Mẫn Hạo sang tay mình rồi chuyền ly của mình sang cho Mẫn Hạo.

Lý Châu Nguyên sững sốt ngồi thẳng dậy nhìn thẳng vào hành động của Kim Chấn Vũ mà há to miệng người có chút sợ hãi khẽ run lên

Vì cách một cái bàn tròn nên Kim Chấn Vũ cố cong người đến sát bên tai Mẫn Hạo mà thì thầm cố tránh tiếng nhạc vang dội bên tai, xương quai xanh và lồng ngực trắng nhỏ phập phồng được đà theo chiều cúi của chủ nhân mà rũ xuống trước mặt khiến Tống Mẫn Hạo một phen lên xuống yết hầu nuốt khan

-Đột nhiên tôi lại có nhã hứng đổi ly với cậu, không phiền chứ?

Âm giọng vốn trong trẻo nay vì pha với men rượu mà có phần trầm thấp quyến rũ phả từng hơi vào bên tai làm Tống Mẫn Hạo hơi lạnh sống lưng mà đáp lại chỉ bằng một cái gật đầu nhẹ rồi cả hai cùng ngẩng cổ uống cạn hết một ly.

Vì nhạy cảm nên ly rượu vừa xuống tới bụng Kim Chấn Vũ đã thấy người mình nóng ran bất thường, cố gắng đứng dậy cúi chào bảo có việc phải đi trước rồi đi thẳng đến bàn người đi cùng kéo tay người đó rời đi trong bao ánh mắt ngơ ngác ở lại.

Tống Mẫn Hạo khó hiểu một phen nhưng nhìn thấy tay Chấn Vũ lại nắm chặt tay người nọ mà liền tức giận bày tỏ ý không quan tâm mà liếc nhìn sang nơi khác

Kim Chấn Vũ bước ra khỏi cửa bar liền một thân run rẩy khi một cơn gió nhẹ lướt qua khiến cậu gần như đứng không vững, mồ hôi rịn ra ướt hết hai bên trán.

Phác Cảnh nãy giờ vì chuyện cá nhân mà cũng mặc kệ Kim Chấn Vũ đi sang bàn của bạn nay nhìn cậu em trai nhỏ có gì đó kì lạ liền kéo tay cậu hỏi

-Em ổn chứ? Nhìn em thật kì lạ đó

-Em..em không..không sao _ Chấn Vũ run rẩy môi mấp máy cố nói từng chữ

-Xuân dược sao? Cái quái gì vậy? _ Phác Cảnh như không lạ lẫm gì biểu hiện lúc này của cậu mà kích động thầm chửi rủa đứa nào bỏ thuốc

-Em.. không rõ.. em chỉ đỡ giúp..một người.. bạn..

Kim Chấn Vũ nói xong liền chua chát mà cười khổ, không hiểu bản thân tại sao khi vô tình thấy Lý Châu Nguyên thả vào ly rượu của Tống Mẫn Hạo thứ gì đó thì lại muốn đỡ giúp, để rồi bây giờ cậu lại ra cái hình hài như thế này

-Đi, anh đưa em đi, bộ dạng này xem ra không thể về nhà em đêm nay được rồi, dượng sẽ đánh em chết mất

Nói rồi Phác Cảnh kéo mạnh tay cậu ấn vào ghế phụ cài dây an toàn rồi lái xe đến khách sạn gần nhà cậu đặt một phòng, cực khổ lôi cậu lên ném lên giường rồi lại lúng túng không biết làm gì tiếp theo. Con mẹ nó mình nằm dưới mà làm sao bây giờ?
Anh đứng suy nghĩ một lúc rồi thở dài lấy điện thoại bấm gọi cái tên quen thuộc [Vũ Chí Hạo]

-Phác Cảnh? Em hết giận anh rồi sao?

-Câm mồm, ông chưa hết giận nhưng ông đang có việc khó xử, mau giúp

-Em nói đi

-Em trai tôi bị người ta bỏ xuân dược nhưng bây giờ chỉ có tôi với nó ở một chỗ, mà tôi thì..không thể giúp nó được.. anh xem phải làm sao?

Đầu dây bên kia nhắm nhịn không được bật cười một tiếng

-Lấy điện thoại của nó gọi cho người có thể giúp đi.

-Nhưng là ai mới được? Tôi đâu biết những mối quan hệ tình cảm của em trai?

-Bảo bối của anh thông minh mà, vậy nhé anh đang bận làm nhạc một tí, ngoan đi chơi lát nhớ phải về.

Nói rồi Vũ Chí Hạo cúp máy bỏ lại Phác Cảnh ngơ ngác rồi tức giận bóp chặt điện thoại nhìn Kim Chấn Vũ mặt đỏ bừng cố gồng sức cho tỉnh táo ngước mắt nhìn anh đầy đau khổ

-Chấn Vũ em uống chút nước này rồi nằm xuống một lúc đi, anh sẽ cố giúp em

Kim Chấn Vũ ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống mơ màng, Phác Cảnh canh cơ hội thò tay lấy điện thoại của cậu kéo mục danh bạ. Đúng như lời Chí Hạo nói thì điện thoại Chấn Vũ lưu tên ai cũng cứng nhắc riêng một số điện thoại lại được lưu vô cùng khác biệt

Phác Cảnh bóp bóp trán suy nghĩ có nên giúp cậu em của mình kiểu này không khi em của anh vẫn còn là xử nam mơn mởn thế này

"Xin lỗi Chấn Vũ, anh không còn cách nào khác.."

Nghĩ xong chắp tay xoa xoa trước mặt như xin lỗi trước với Chấn Vũ rồi bước ra ban công bấm vào số điện thoại hiện lên một dãy số kèm cái tên [ Vô Sĩ 🐻]

Tống Mẫn Hạo từ lúc Kim Chấn Vũ rời đi cũng mất hứng đan xen bực tức mà uống rượu liên tục nên có hơi mơ màng, bỗng cảm giác điện thoại có người gọi đến nên lôi ra xem thì màn hình hiện lên cái tên quen thuộc khiến hắn như bừng tỉnh mà gấp gáp đi nhanh vào nhà vệ sinh

[Tiểu Hồ Ly] is calling..

-Vũ nhi??

-Cậu có phải là cậu trai tóc vàng ban nãy ở Gabbia không?

-Anh là? Là người đi cùng Chấn Vũ ban nãy sao? Gọi tôi làm gì? _ Mẫn Hạo nghe không phải Chấn Vũ mà là một giọng nam lạ nhấc máy thì nhất thời kích động giọng có tí mất bình tĩnh

-Bình tĩnh. Là tôi. Nhưng tôi là anh trai của Chấn Vũ. Chấn Vũ đang có tí chuyện nhưng tôi không thể giúp được, không biết cậu có thể đến đây được không?

-Vũ nhi bị làm sao??

-Cậu cứ đến đây (đọc địa chỉ), nhanh lên một chút nếu không tôi e Chấn Vũ sẽ không ổn.

Nói rồi Phác Cảnh cúp máy quay vào phòng đã thấy Kim Chấn Vũ lăn lộn trên giường há miệng thở hồng hộc nhắm chừng sắp đến giới hạn mà bóp bóp trán, đi tới cố trấn an cậu rồi bảo cứ nằm đây sẽ có người tới giúp rồi lẳng lặng rời đi

Còn hỏi lí do tại sao anh lại nhận ra Kim Chấn Vũ bị bỏ xuân dược? Vì Vũ Chí Hạo là dùng chính thứ đó chuốc anh lên giường lần đầu tiên, tiểu bại hoại.

Tống Mẫn Hạo mơ màng có tí không hiểu vấn đề đi về bàn thì đã bị Lý Thắng Huân một tay ôm Thắng Duẫn một tay cầm ly rượu cười mờ ám mà nói

-Không ngờ học sinh ngoan ngoãn của tôi lại thật có bản lĩnh. Mới chỉ liếc mắt một cái nhìn thấy vị tiểu thư kia lén lút bỏ thuốc đã đoạt luôn ly của cậu mà nốc hết

Lý Châu Nguyên lúc nhìn Kim Chấn Vũ đối diện Tống Mẫn Hạo liền nhận ra ánh mắt Mẫn Hạo vốn đã không dành cho ả nay lại còn dính chặt lên người Chấn Vũ thì lòng tức giận, lén đưa tay ra sau mở túi xách lôi ra một gói khăn giấy nhỏ, đưa mắt qua lại thấy không ai để ý liền hạ thấp tay giả vờ lướt ngang qua ly Mẫn Hạo mà thả xuống một vật tròn nhỏ màu trắng. Viên tròn nhỏ nhanh chóng tan nhanh trong ly rượu thoạt nhìn trong ánh đèn mờ nhấp nháy không thể định hình được là thứ gì rồi thầm đắc ý mà nhếch mép nhìn Chấn Vũ đang dần đưa ly đến phía Mẫn Hạo.

Tống Mẫn Hạo lập tức quay sang trợn mắt nhìn Lý Châu Nguyên đang run rẩy cúi đầu không biết làm sao mà gầm nhẹ

-Con mẹ nó mày thèm khát lên giường với tao đến như vậy?

-Mẫn Hạo..Mẫn Hạo anh nghe em nói, chỉ là hiểu lầm thôi

-Im mồm, ông sẽ tính sổ với mày sau

Tống Mẫn Hạo vớ lấy áo dạ, không quên đưa tay ra ý chào với Thắng Huân và Thắng Duẫn rồi lập tức rời đi. Lý Thắng Huân từ đầu đến cuối đã chứng kiến toàn bộ cảnh Lý Châu Nguyên bày trò mà nhếch mép ngồi nhìn kịch hay, chỉ không nghĩ đến Kim Chấn Vũ cũng thấy lại còn tự mình cứu Tống Mẫn Hạo, thật là một màn thú vị. Khương Thắng Duẫn từ lúc đó đến giờ ngồi tựa vào Thắng Huân mới lên tiếng

-Anh đúng là đồ hai mặt. Không biết bao nhiêu nữ sinh trên trường biết bộ mặt này của anh thì sẽ như thế nào nhỉ?

-Nên anh chỉ cho một mình em biết thôi, không thích sao? _ Nói rồi còn được đà liếm nhẹ vành tai cậu mà phả hơi nóng vào

-Bại hoại! _ Thắng Duẫn cười khúc khích xong lại ôm chằm lấy Thắng Huân mà thưởng nhạc, chuyện tại sao cậu và Thắng Huân tiến triển đến đây thì phải kể cả một lúc dài, cứ đợi đã

********

*Chú thích : Phác Cảnh = Park Kyung (Block B)
Vũ Chí Hạo = Woo Ji Ho = Zico ( cựu Block B)

Vâng là chiến hạm ZiKyung đình đám của nhà bên đó \(//∇//)\

________

Ăn thịt không nè? ♪('ε )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro