14. Đùa cợt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Tống Mẫn Hạo lôi cô gái kia vào phòng nghỉ, mạnh tay hất lên giường, tức giận pha lẫn men rượu làm tâm trí hắn như phát điên

Mạnh bạo kéo tuột chiếc váy ngắn lẫn quần trong xuống, rồi lại nhanh chóng cởi hờ thắt lưng của mình xuống đủ để lộ ra phân thân mà nhanh chóng đeo bao cao su vào. Đối với những loại người này hắn tuyệt đối sợ dơ bẩn, duy chỉ có một mình cậu mà hắn vứt bỏ hết lo lắng mà để thân trần ra vào

-Anh gấp cái gì chứ? Đêm còn dài mà, cứ để em phục vụ anh thật tốt để anh mãi nhớ tới em

Ả đàn bà nằm ở dưới cười khả ố mà đưa tay tự kéo chiếc áo của mình xuống lộ ra hai gò bồng đảo đầy đặn tự nắn bóp khiêu khích

-Câm miệng!

Tống Mẫn Hạo đeo bao xong không nói không rằng, bỏ luôn màn dạo đầu trực tiếp tiến vào thúc như vũ bão, ả đàn bà nằm dưới bị bất ngờ mà hét toáng lên vì đau, hắn vẫn không quan tâm mà ra vào như ai oán, trút toàn bộ giận dữ lên thân xác người nằm dưới mặc kệ tiếng rên rỉ xin tha

Được một lúc hắn mệt mỏi mà rút ra, máu từ thân dưới ả đàn bà bị tác động mạnh mà rách máu vấy lên cả bao cao su, hắn chán ghét rút bao ném vào thùng rác kéo quần lên bỏ ngang trận hoan ái đang diễn ra

Ả đàn bà vì vừa đau vừa bị dừng đột ngột có tí uẩn khúc mà kêu lên

-Khốn kiếp, bà đây chưa bao giờ bị ai chơi kiểu thế này, bộ tính giết người sao?

Hắn mở ví lấy vài tờ lớn ném lên giường, chán ghét nói

-Cút, từ đây về sau đừng xuất hiện ở đây. Một chút làm người khác hứng thú cũng không có còn muốn đi quyến rũ đàn ông?

-Chẳng phải vì anh dùng cái lỗ sau quen rồi sao Tống thiếu?

Cô ả mỉa mai rồi nhanh chóng kéo quần chỉnh áo một mạch bước ra, không quên lấy ít tiền Mẫn Hạo ném lên giường lúc nãy.

Tống Mẫn Hạo ngồi bần thần trên sofa châm một điếu thuốc, tự hỏi bản thân mình tại sao mới chỉ làm với Kim Chấn Vũ một lần đã ám ảnh cậu tới như vậy? Nhìn người nằm dưới cũng chỉ thấy hình ảnh của cậu đêm đó hiện về, rên rỉ gọi tên hắn, ở dưới trong trắng chật hẹp kẹp chặt lấy phân thân hắn không cho rời

Mệt mỏi vò vò tóc rồi ném điếu thuốc xuống giẫm nát, choàng áo ra về, vừa về đến nhà hắn đã mệt mỏi vì thấm đẫm rượu mà nằm dài trên giường quần áo chẳng buồn thay, cứ thế đi ngủ

Buổi sáng tiếng chuông báo thức reo đến lần thứ 3 Tống Mẫn Hạo mới mệt mỏi mà ngồi dậy, cởi đồ lúc tối ném bừa xuống sàn mặc đi vào phòng tắm. Lúc bước ra mới nhớ mà cầm đến điện thoại, vẫn không một tin nhắn, không một cuộc gọi hồi đáp.

Hắn chán nản thay quần áo lái xe đến trường, việc hắn đến trường sớm đã có phần doạ người huống gì đêm hôm qua uống nhiều đến vậy mà hôm nay vẫn đến sớm với khuôn mặt như u linh đeo bám, doạ cho bọn học sinh sợ chết khiếp

Bước vào lớp vẫn không thấy Chấn Vũ đâu, tâm trạng hắn vốn xấu lại càng xấu hơn, tới khi bị Thắng Duẫn đánh vào vai mới tỉnh táo mà ném cặp ngồi vào chỗ nằm dài xuống bàn

Mãi tới khi chuông vào học đã reo được 10 phút mới bắt đầu thấy hình bóng bé nhỏ cúi gằm mặt bước chậm rãi vào khẽ xin lỗi giáo viên, giáo viên vì biết cậu luôn là học bá nên sẵn sàng bỏ qua một lần phạm lỗi. Cậu vẫn cúi gằm mặt lấy cặp cố che mặt lại mà bước về chỗ

Tống Mẫn Hạo nhận ra có điều không đúng liền lấy tay khều lưng cậu nhưng đều không nhận lại được phản ứng

Cả buổi học Kim Chấn Vũ mặc nhiên cúi đầu, chỉ tập trung vào giáo viên chẳng màng xung quanh. Chuông báo giờ ăn trưa vừa reo cậu cũng nhanh chóng thu gom đi thật nhanh để ra khỏi lớp, Tống Mẫn Hạo cả buổi sáng vì thái độ của cậu mà tâm trạng vô cùng tệ, mặt đen như ai oán cũng chẳng buồn quan tâm xem cậu làm gì, hắn cảm thấy có thể cậu lại đang ngạo kiều nên lại thong thả chỉnh cổ áo chậm rãi đi xuống nhà ăn khi mọi người đã xuống gần hết

Nhưng thói quen thì khó bỏ, vừa xuống đến hắn đã đưa mắt tìm kiếm, lia mắt một vòng phát hiện cậu ôm khay đứng nép một góc nhỏ đầu vẫn tiếp tục cúi thấp, hắn vờ như không quen biết đi về bàn của mình ngồi tay ra hiệu cho đàn em đi lấy phần cho mình

Không khí nhà ăn đang ồn ào bỗng yên bặt vì tiếng rơi vỡ, mọi ánh mắt đổ dồn về hướng tiếng rơi, Tống Mẫn Hạo cũng không ngoại lệ

Khay cơm trên tay cậu chẳng biết vì sao lại nằm hết dưới đất, chén bát vỡ tan tành còn cậu thì đứng chết trân ở đó nhìn xuống sàn nhà, trước mặt cậu là Lý Châu Nguyên và đàn em đang ra sức mà liếc mắt chán ghét mắng chửi cậu cố tình va vào đại tỷ của bọn chúng

Kim Chấn Vũ chỉ im lặng cúi đầu, cả người cậu bắt đầu run lên khi cảm giác được mình đang bị là tâm điểm chú ý của cả phòng ăn thì từ đâu một cánh tay to lớn kéo cậu xoay mặt úp vào trong lồng ngực rắn chắc

-Chúng mày lại muốn gây chuyện với người của tao?

Tống Mẫn Hạo chứng kiến cảnh cậu bị ức hiếp mà lòng giận run, đã hứa bảo vệ em ấy mà chỉ trong một phút giây tự ái của bản thân đã không tìm hiểu rõ mà bỏ rơi em ấy một mình

Kim Chấn Vũ bị cánh tay rắn chắc ghì chặt gáy vào ngực như tìm được nơi an toàn để bám víu lại càng run rẩy hơn, mặc kệ chốn đông người cậu cứ giấu mặt vào ngực Mẫn Hạo mà cúi đầu

Lý Châu Nguyên ban nãy thấy Kim Chấn Vũ và Tống Mẫn Hạo xa cách liền cho rằng cả 2 không có vấn đề gì xảy ra đêm đó lại thấy Mẫn Hạo mặt đen sì không thèm nhìn Chấn Vũ lại càng khẳng định mình đúng mà quyết định gây chuyện với cậu tiếp tục, ả vẫn ấm ức vì đêm đó bị Chấn Vũ phá hỏng chuyện tốt của ả mà khi cậu đi ngang đã cố tình hất vai làm cậu mất đà làm rơi cả khay cơm xuống đất, không nghĩ còn chưa kịp làm gì đã bị Tống Mẫn Hạo ở đâu ra doạ sợ chết khiếp không nói được lời nào ra hồn chỉ lắp bắp mà trả lời

-Là là..là cậu ta..tự va vào em..

-Ý mày Vũ nhi là có mắt như mù?

-A..a..không..không phải, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi

-Mẫn Hạo. Được rồi, cũng không phải chuyện của cậu, tôi không sao, xin cậu.

Kim Chấn Vũ đứng im lặng một lúc lại nghĩ đến tình cảnh của bản thân mà thu người lại rời khỏi vòng tay của Mẫn Hạo, vừa nói xong cậu lại xoay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng ăn khiến mọi người ở đó ngơ ngác không hiểu chuyện gì

Lúc này Khương Thắng Duẫn ngồi im một chỗ xem kịch chán mới đi tới vỗ vai Mẫn Hạo mà nói nhỏ

"Mặt của Chấn Vũ có vết thương từ ban sáng, cậu nên quan tâm vấn đề đó thì hơn."

Tống Mẫn Hạo nghe xong liền mặc kệ mọi thứ ở đó chạy như bay đi tìm cậu, tìm mãi mới thấy cậu thế nào lại đi về lớp ngồi trên một góc bàn sát cửa sổ nhìn ra ngoài, Mẫn Hạo nhẹ nhàng bước đến phía sau lưng, gió thổi màn cửa bay bay, nhẹ nhàng cuốn theo hương tóc cậu dịu nhẹ phả vào mũi hắn, cậu lơ đãng không tập trung một lúc đã lại cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình từ phía sau

Tống Mẫn Hạo đặt cằm lên vai bé nhỏ của cậu mà thở dài, dùng hết sự ôn nhu lúc này mở miệng

-Tiểu hồ ly của tôi, tiểu tổ tông nhà tôi, sao em phải như thế? Nếu có gì khó nói xin hãy nói với tôi, tôi luôn sẵn sàng nghe em..

-Mẫn Hạo, chúng ta thật sự không thể.

Lời nói vừa dứt hai hàng nước mắt từ đâu đã chảy xuống, cậu cố gắng cúi đầu kìm nén không cho phát ra tiếng kêu yếu ớt, cố gắng gỡ vòng tay của Mẫn Hạo khỏi eo mình rồi lảo đảo đi về bàn mặc kệ hắn đứng ở đó

Tống Mẫn Hạo chán nản lắc lắc đầu, xem ra chỉ có một mình hắn là để tâm còn cậu chỉ đơn thuần xem hắn như người đã giúp cậu giải toả trong lúc bị thuốc khống chế, những giọt nước mắt của Kim Chấn Vũ ban nãy cơ bản đã không để Tống Mẫn Hạo thấy được, cái hắn tự cảm nhận được chỉ là cậu đang đùa cợt trên tình cảm của hắn.

Tiếng chuông báo hết giờ ăn vang lên cũng là lúc cậu thu gom tập sách, dán lên mặt bàn Mẫn Hạo một tờ note rồi lẳng lặng rời đi

Ở trên giấy vết nước mắt chưa kịp khô in hằn ngay ngắn làm nhoè đi vài nét mực, tờ giấy nhẹ nhàng bay bay theo gió chờ đợi một người đến đọc..

"Hạo nhi, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi thời gian qua, tôi rất ổn xin đừng lo lắng. Khoảng thời gian quen biết cậu và mọi người tôi rất vui, thật lòng mình là tôi đã rất vui. Còn về vấn đề kia, xin lỗi tôi không thể cùng một chỗ với cậu, chuyện hôm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, từ bây giờ chúng ta hãy vẫn cứ giữ khoảng cách như vậy đi, nếu được xin cậu hãy quên luôn tôi sẽ tốt cho cậu, xin lỗi và cảm ơn - Kim Chấn Vũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro