15. Người rời đi thì người còn lại có níu giữ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



.

.

.

Tống Mẫn Hạo cầm tờ giấy note trong tay mà lòng trống rỗng, miệng kéo lên nụ cười cay đắng, hắn vẫn chỉ nghĩ là cậu lại trêu chọc hắn, đùa cợt trên tình cảm của hắn mà vò nát tờ giấy note trong tay toan ném đi. Một lúc lại chẳng biết nghĩ gì quyết định đi nhét tờ giấy vào lại vào ngăn bàn xem như chưa từng thấy.

Nếu cậu đã không xem trọng hắn như là hắn xem trọng cậu thì hắn cũng không cần đặt nặng tâm tư cho cậu nữa.

Hai ngày sau đó Kim Chấn Vũ không đến trường.

Tống Mẫn Hạo trở lại như ngày xưa, cả ngày mặt lăm lăm sát khí âm u, vây quanh là lũ đàn em và đám tiểu thư giấy bám dính không rời. Khương Thắng Duẫn vô cùng ngứa mắt, nhẹ nhàng nói với Mẫn Hạo vài câu cảnh cáo liền nhận lại được thái độ không nghe-không thấy mà chán nản mặc kệ, thầm trách trong bụng Tống Mẫn Hạo là đồ trẻ con mới lớn, không đủ tư cách để kiên quyết đòi theo đuổi Kim Chấn Vũ cao cao tại thượng

Tiết học buổi chiều ngày hôm đó bắt đầu muộn hơn bình thường tận 30 phút, Lý Thắng Huân luôn là người nguyên tắc và đúng giờ bỗng nhiên hôm đó lại đến trễ. Tới khi bước vào lớp lại mang theo vẻ mặt vô cùng khó coi, ánh mắt từ bình thản dửng dưng thường ngày chuyển sang có phần cau có chân mày nhíu lại như muốn đánh nhau ôm một chồng tài liệu bước vào, liếc mắt về phía Tống Mẫn Hạo một cái rồi phát thông báo

-Kể từ hôm nay học sinh Kim Chấn Vũ sẽ không còn học ở lớp chúng ta nữa. Ban nãy gia đình em ấy đã đến phòng hiệu trưởng xin phép rút hồ sơ chuyển trường, lớp chúng ta trở lại sĩ số như cũ.

Tống Mẫn Hạo nghe đến mấy chữ không còn học ở đây nữa tai liền lùng bùng mắt trợn tròn nhìn lên Lý Thắng Huân, vừa hay cũng bắt gặp được ánh mắt của Huân ca nhìn về phía mình, lại còn ưu ái thêm một cái lắc đầu nhẹ.

Tâm tư Tống Mẫn Hạo rơi vào một cỗ chỉ rối tung mờ mịt, tại sao tiểu hồ ly lại chuyển trường? Vì hắn sao? Để tránh mặt hắn sao?

Cả buổi chiều hôm đó thân xác Tống Mẫn Hạo ngồi ở lớp mà hồn hắn đã sớm bay đi đâu không rõ, Khương Thắng Duẫn chỉ nhẹ nhàng chuyền xuống cho hắn một tờ giấy nhỏ dặn hắn tan học ở lại Thắng Huân có việc muốn nói. Hắn mệt mỏi gục đầu xuống bàn mặc kệ giáo viên ở trên vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng bài

Vào buổi chiều khi tan trường, trong lớp chỉ còn lại 3 người, hắn, Thắng Duẫn và Thắng Huân. Thắng Huân đưa cho hắn một bức thư được dán kĩ nhưng lại bị gấp lại rất nhiều lần, như sợ sẽ có người phát hiện mà có phần giấu diếm

Lý Thắng Huân nói sắc mặt hôm nay của Chấn Vũ khi vào trường làm giấy tờ vô cùng tệ, trời buổi sáng khá nóng nhưng cậu lại mặc hoodie kín người, vết thương ở khóe miệng hiện lên rất rõ, trong lúc ba cậu đi làm giấy tờ thì cậu đã cố gắng che một góc mù kéo tay Thắng Huân cố gắng lén nhét lá thư vào tay anh nhắn anh đưa cho Mẫn Hạo và còn hẹn gặp lại mọi người vào một ngày nào đó.

Anh còn nói nụ cười trước lúc chia tay của Kim Chấn Vũ lúc đó là nụ cười gượng gạo nhất anh từng thấy trên khuôn mặt cậu, không phải là nụ cười trong sánh thường gặp, anh cũng đặt sự nghi ngờ lên cơ thể cậu có vết thương bên trong vì lúc đưa thư cho anh cậu cũng rất khó khăn để nhấc tay lên.

Tống Mẫn Hạo tức giận cuộn tay thành nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh để không đấm vào tường, chậm rãi kể lại cho 2 người kia việc hôm từ nhà Lý Thắng Huân về cậu đã thay đổi thái độ ra sao và việc cậu lãng tránh rồi để lại một tờ note cho hắn 2 ngày trước khiến hắn không thể hiểu được rõ ràng là như thế nào.

Khương Thắng Duẫn đứng một bên im lặng một lúc lâu mới lên tiếng

-Mẫn Hạo, tớ nghĩ nguyên nhân có thể nằm ở gia đình Chấn Vũ đấy. Cậu ấy có bao giờ kể cho cậu nghe về gia đình cậu ấy không?

-Tiếc là không, em ấy chỉ kể lấp lửng rằng em ấy không gặp gia đình nhiều lắm, chỉ gặp vào những dịp đặc biệt.

-Dịp đặc biệt thế nào?

-Em ấy không nói

-Vậy cậu không nghĩ việc cậu ấy đi cả đêm cùng cậu không về nhà cũng là một dịp đặc biệt à? Cậu biết đấy Kim Chấn Vũ luôn nổi tiếng là trạch nam không rời nhà bao giờ mà

-Nhưng đêm hôm ấy việc em ấy xuất hiện ở Gabbia cả cậu và Huân ca cũng thấy còn gì?

-Vì đêm đó cậu ấy đi cùng anh họ. Có thể anh ấy đủ uy tín để đem Chấn Vũ đi rồi về nhà sớm trong đêm, không nghĩ là xảy ra tình huống phát sinh của Lý Châu Nguyên.

Tống Mẫn Hạo nghe Khương Thắng Duẫn nói xong liền cảm thấy vô cùng có lí, chuyện Chấn Vũ bị trúng xuân dược là việc ngoài ý muốn huống gì sau cả đêm mây mưa mình lại ôm em ấy bên mình cả ngày hôm sau. Nhưng nghĩ mãi hắn cũng vẫn không nghĩ ra phải làm sao để tìm hiểu thêm về cậu, về những vấn đề cậu cố gắng giấu kín

-Anh có biết ba của Chấn Vũ. _ Lý Thắng Huân lúc này chậm rãi hút thuốc mà nói

-Chủ tịch một tập đoàn rất lớn, làm bên mảng trắng hoàn toàn hay không thì chưa điều tra, gia thế xếp top 4 trong bảng hào môn thế gia Đại Hàn Dân Quốc. Một vợ một con, vợ là siêu mẫu nổi tiếng vô cùng xinh đẹp nhưng không bao giờ thấy xuất hiện bên cạnh chồng, Kim Chấn Vũ cũng chưa một lần lộ mặt với truyền thông dựa trên gia thế của ba mẹ nên khi anh biết cậu ấy là con trai duy nhất của tập đoàn K cũng rất bất ngờ. Đại thiếu gia nhà họ Kim.

-Làm sao anh biết được?_Khương Thắng Duẫn mở to mắt tò mò hỏi

-Từng làm ăn chung vài lần. Nhưng anh không ra mặt nên lão không biết mặt anh, một lão già tự cao tự đại. _ Lý Thắng Huân nhún vai nhàn nhạt nói

Tống Mẫn Hạo im lặng nghe Lý Thắng Huân nói xong ánh mắt cũng hơi dao động

-Anh nói gia đình Chấn Vũ là tập đoàn K. ?

Lý Thắng Huân chắc chắn mà gật đầu, lúc này Tống Mẫn Hạo có hơi kích động mà nói

-Em biết mẹ em ấy. Một người đàn bà vô cùng tâm cơ, việc bà ấy xem chủ tịch tập đoàn K làm bàn đạp mà lợi dụng lúc ông ta say để có thai rồi đường đường chính chính vào làm dâu nhà họ Kim, một bước đổi đời cả giới kinh doanh ai cũng biết. Chắc chắn cái thai đó là Vũ nhi.

Thắng Huân và Thắng Duẫn vẫn không hiểu ý của Mẫn Hạo là gì mà nghiêng đầu khó hiểu

-Kim Chấn Vũ được tạc nguyên khuôn từ mẹ, một bản sao hoàn hảo, một nét cũng không giống ba. Thảo nào em luôn cảm thấy em ấy rất quen nhưng không thể nhớ ra đã gặp em ấy ở đâu.

-Vậy cậu cho đó là lí do có thể em ấy bị chính cha ruột mình ghét?

-Có thể.

-Anh cũng cho là thế. Nếu không chẳng việc gì mà thái độ cậu ấy lại như thế khi đi bên cha mình cả.

-Huân ca, bây giờ em phải làm sao? Em không thể xông vào nhà mà bắt người được

-Mẫn Hạo, bình tĩnh, trước tiên cần phải đi tìm người đi cùng em ấy đêm hôm trước đã. Anh nghĩ anh ta có thể giúp ích cho chúng ta trong việc này.

Tống Mẫn Hạo nghe Lý Thắng Huân nói xong liền cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống mà bắt tay vào việc. Đầu tiên là tìm về khách sạn của cậu và hắn đêm đó để tìm thông tin, may mắn là lễ tân của khách sạn đó nghe hắn trình bày lí do tìm người mất tích mà đã cung cấp một ít thông tin và đoạn camera quay lại cảnh trước khi hắn đến

-Phác Cảnh? Huân ca em thấy cái tên này rất quen, liệu có phải cũng nằm trong danh sách những người chúng ta có thể quen biết không?

-Là người yêu của Vũ Chí Hạo. Một nhạc sĩ nổi tiếng bậc nhất hiện tại, cũng rất hay qua lại Gabbia

-Huân ca em biết người đó, là anh trai thân thiết của Biểu Trí Huân

Nói rồi hắn như bay mà chạy ra xe, hối thúc 2 người kia nhanh ngồi lên mà đạp ga chạy như bay đi. Trong lòng hắn hiện tại chỉ có duy nhất hình ảnh một mình Kim Chấn Vũ, hắn nhận ra bản thân đã trẻ con và hời hợt như thế nào đối với thứ tình cảm mà hắn cho là mình đang nghiêm túc đối với cậu nhưng thật ra chỉ là lầm tưởng muốn chiếm hữu. Ngay lúc này khi lâm vào tình cảnh oái ăm đầy mịt mờ như thế này hắn mới nhìn rõ được lòng mình, đối với Kim Chấn Vũ, hắn, yêu rồi.

"Tiểu hồ ly, tôi đã từng nói nếu ở ngôi trường này em không là của tôi thì cũng không thể là của ai khác. Nhưng em lại chọn cách rời đi, chạy xa khỏi ngôi trường này, chạy xa khỏi vòng tay của tôi thì tôi đành phải phá vỡ giới hạn của mình mà tự thân đi tìm em, quyết trói em lại bên mình mà thôi. Tình cảm của tôi đối với em bây giờ chẳng còn là phạm vi chiếm hữu ở trường học nữa rồi mà là đối với cả nhân loại, em chỉ được làm tiểu hồ ly của một mình ông đây, Kim Chấn Vũ chỉ được phép thuộc về một mình Tống Mẫn Hạo."


*Biểu Trí Huân = Pyo Ji Hoon/P.O (Block B/Bạn thân Mino)

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro