62. Âm ỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe câu đó, ánh mắt Trương Nguyên Ánh nâng lên, nhìn thẳng mặt Kim Gia Ân.

Hiển nhiên Tùy Hân không nghĩ tới có người đứng sau lưng mình, thình lình lên tiếng làm cô giật bắn mình. Quay đầu lại, Kim Gia Ân nhìn thấy cô đang hơi run sợ.

Nhưng mà, kinh nghiệm nhiều năm rèn luyện cho cô năng lực mắt không đổi sắc. Ánh mắt từ từ mở ra, giống như tự hỏi, chậm rãi mở miệng,

"Người này là —— "

Kim Gia Ân nghiêm mặt lạnh lùng, không đáp lời cô, căn bản không đem cô để vào mắt. Chỉ nhìn thẳng ánh mắt Trương Nguyên Ánh, giọng trầm thấp,

"Hữu Trân, thực sự xảy ra chuyện."

Ánh mắt Trương Nguyên Ánh chợt sắc bén, tin tức này nghiệm chứng điều cô lo lắng từ trước đến nay, nhưng lại không nghĩ được gặp chuyện không may là tới mức nào. Cái loại khủng hoảng mơ hồ làm cho cô mím môi không nói gì, nhìn chằm chằm Gia Ân, chờ câu tiếp theo.

Hiền Thư vẻ mặt cũng ngưng trọng, từ trước đến nay Gia Ân luôn lười biếng chuyện gì cũng không để tâm, cô nghiêm túc như vậy, chuyện đó hiển nhiên không thế nào lạc quan.

"Tin tức bên Cục Công an nói cô ấy bị xử phạt, sau này không đi làm nữa, tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy đang giận lẩy. Tôi nghĩ muốn cùng cô ấy tâm sự, nhưng mà, di động không ai bắt, đi đến chỗ cô ấy cũng không ai mở cửa."

Tình huống này cùng báo cáo của vệ sĩ hoàn toàn giống nhau, Trương Nguyên Ánh sớm biết, cho nên không phát biểu ý kiến. Tùy Hân lại mở miệng,

"Có lẽ cô ấy chính là —— "

"Câm miệng!!"

Trương Nguyên Ánh cắt lời, lần đầu tiên dùng loại thái độ này, một chút tình cảm cũng không lưu, giọng điệu sắc bén khác thường.

Gia Ân ngừng một chút, mới lại nói tiếp,

"Chính là cô ấy rõ ràng ở nhà, tôi ở ngoài cửa nghe thấy di động vang lên. Cho nên, tôi liền mở cửa đi vào."

Đây cũng không phải trọng điểm, chị em Nguyên Ánh đều không có chen vào, trong không khí có một chút khẩn trương. Sắc mặt Tùy Hân trở nên ảm đạm, ánh mắt lóe lên vẻ bất định.

"Cô ấy ở nhà, nhưng không nghe điện thoại, cũng không có đang ngủ. Tự mình mở cửa đi vào, cô ấy một chút phản ứng cũng không có. Cho đến khi tôi đứng trước mặt cô ấy, cô ấy mới phát hiện ra tôi, còn giống như hoảng sợ..."

Nói tới đây, Gia Ân ngừng lại. Trương Nguyên Ánh sắc mặt trở nên trắng bệch, tay đặt trên đầu gối, kiềm chế không được hơi hơi phát run. Xem như cô ấy thông minh, Gia Ân nói tới đây, cũng hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng trong lòng vẫn nuôi 1 tia hi vọng, làm cho cô vẫn im lặng như cũ, đợi người khác tuyên án kết.

Gia Ân nghĩ đến cô sẽ tự mình nói ra kết luận, nhưng Trương Nguyên Ánh lại nhìn chằm chằm vào cô. Trầm ngâm lại trầm ngâm, vẫn là nhẫn tâm mở miệng,

"Khi phát tiếng nổ... thính lực Hữu Trân, bị hủy..."

Trương Nguyên Ánh phóng người lên, đôi mắt mở to như vẫn không tin nhìn chằm chằm Gia Ân. Gia Ân không mở mắt, môi run run, không cần phải nhiều lời nữa.

Hít thở từ từ trở nên dồn dập, Trương Nguyên Ánh ngập ngừng một lát, xoay người cầm túi xách nhanh chóng đi ra bên ngoài. Hiền Thư sắc mặt trầm trọng đuổi theo. Gia Ân đứng tại chỗ liếc Tùy Hân, nhếch môi cười lạnh,

"Tùy phóng viên, Hữu Trân thính lực bị thương, đêm đó cô đã biết phải không?"

Tùy Hân đối với người có thân phận không rõ này nhưng lại mang theo một cỗ hơi thở dễ làm người khác khϊếp sợ. Khẩu khí hàm hồ không chừng mực,

"Tôi cũng chưa có xác định, làm sao dám nói lung tung, tiếp đó —— "

"Hữu Trân là vì cứu cô mà bị thương, mà trái lại cô đi trách cứ cô ấy, Trương Nguyên Ánh nếu biết được —— "

Gia Ân cũng không nói gì nữa, bên môi cười lạnh lộ ý hiển nhiên.

"Tự giải quyết cho tốt đi." Gằn ra vài từ, liền xoay người chạy ra ngoài đuổi theo. Để lại 1 mình Tùy Hân, sắc mặt cũng cứng đờ, rốt cục ánh mắt bối rối cũng hiện trên mặt cô.

Trên đường đi ai cũng không nói gì, Trương Nguyên Ánh xiết chặt tay, gương mặt trắng bệch. Cô không dám mở miệng hỏi Gia Ân gì hết, lúc này đây cô chỉ muốn gặp An Hữu Trân.

Hiền Thư thỉnh thoảng nhìn chị mình, quan sát cảm xúc của cô. Không rõ tình huống lại không thể nói cái gì, chỉ biết im lặng. Gia Ân phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, trong tay chơi đùa với 1 vật bằng kim loại, như để tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Dừng xe dưới nhà Hữu Trân, vừa lúc có nam thanh niên muốn vào cửa. Bình thường Trương Nguyên Ánh cực ít tiếp xúc thân thể với người lạ, nhưng lúc này đây cô dường như muốn đẩy hắn ra để bước nhanh lên lầu. Tên thanh niên kia định phát hỏa, thấy đám người Nguyên Ánh, há miệng thở dốc, một tiếng cũng không phát ra.

Đến trước cửa, Trương Nguyên Ánh đưa tay đấm cánh cửa, tiếng "Thùng thùng" vang vọng khắp lầu. Hiền Thư theo sau nhanh chóng ngăn cô,

"Chị hai! Đừng như vậy, chị bình tĩnh một chút."

Trương Nguyên Ánh thở dồn dập, mắt nhìn đăm đăm, hốc mắt đỏ bừng. Hít sâu một hơi, khàn giọng mở miệng,

"Gia Ân, phiền cô mở cửa."

Kim Gia Ân nhìn cô, thở dài, vật kim loại trong tay gắn vào ổ khóa, đùa nghịch vài cái, cánh cửa liền mở. Trương Nguyên Ánh một chút cũng không dừng lại, cánh cửa vừa mở lập tức đi vào.

Trong phòng khách, TV đang mở, ánh sáng đầu đĩa kế bên đang nhấp nháy, trên màn hình một cô gái há miệng khoa trương làm động tác phát âm, bên cạnh xuất hiện vài chữ dạy khẩu ngữ. Hữu Trân ngồi trên ghế sofa đưa lưng về phía cửa, cong lưng, cánh tay đặt trên đầu gối, chăm chú nhìn màn hình.

Trông thấy bóng dáng kia, Trương Nguyên Ánh mới dừng lại động tác. Đứng ở phía sau An Hữu Trân, gắt gao nhìn thẳng cô.

Hiền Thư muốn theo vào, Kim Gia Ân đưa tay ngăn cô lại, nhướng mày, lắc lắc đầu. Cô ba hơi không tình nguyện, nhưng mà cũng biết không thích hợp có người ngoài ở đây, nhìn lại chị mình và Hữu Trân, bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện để Gia Ân nắm tay kéo đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hữu Trân đối với những gì xảy ra sau lưng hoàn toàn không biết gì cả, cô đang cố gắng nhìn hình dáng miệng của cô gái trên TV để biết cuối cùng là đang nói cái. Trương Nguyên Ánh từ từ từng bước từng bước một tới gần, càng gần càng đau lòng, phía dưới áo thun mỏng manh mùa hè, xương sống lưng An Hữu Trân lồi ra, hình ảnh này như sát muối vào mắt cô.

An Hữu Trân bối rối cau mày, cầm remote trong tay bấm xem lại. Cho đến khi Trương Nguyên Ánh ngồi bên cạnh, cô mới phát hiện có người vào nhà. Nghiêng đầu kinh ngạc, nhìn Trương Nguyên Ánh, sững sờ ngẩn ngơ.

Tóc hơi dài, hai má hóp lại. Nguyên Ánh nhìn ánh mắt của cô hỗn loạn phức tạp, hỗn hợp oán giận, thương tiếc, tương tư, đau buồn tựa như khiến cô đứng không vững. Nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay để không run rẩy.

Lúc đang nhìn nhau, An Hữu Trân trố mắt một hồi, nhẹ nhàng thở dài, cau mày, nghiêng mặt giọng điệu bất lực,

"Cái này khó học a..."

Cảm xúc dồn nén nãy giờ của Trương Nguyên Ánh bị câu nói này thổi bay đi hết, cắn răng giơ tay lên, nhoài người đổ ập về phía trước .

Ánh mắt Hữu Trân sợ hãi, bản năng đưa tay chắn lại. Trương Nguyên Ánh cũng không tha, đuổi theo đến cùng, động tác kịch liệt, nước mắt lăn dài cũng không ngăn được.. Buộc Hữu Trân đứng dậy, từng bước một lui về phía sau trốn. Nguyên Ánh vẫn như cũ không buông tha cô, từng bước ép sát, rốt cục bức cô đến góc tường, không chỗ trốn thoát, ôm đầu ngồi xổm xuống, phát ra tiếng khóc nức nở.

Nguyên Ánh ngừng tay, đứng trước Hữu Trân, theo tiếng khóc của cô, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi. Run run bờ vai, kiềm nén nức nở, Nguyên Ánh nửa quỳ, đôi tay nắm chặt mái tóc quăn quen thuộc, bắt buộc Hữu Trân ngẩng đầu, tới gần mặt của cô, biểu cảm hận đến nghiến răng nghiến lợi,

"An Hữu Trân, để em đau khổ cả đời đối với Trân tốt ở đâu? Hả?"

An Hữu Trân ngửa đầu tựa vào tường, nước mắt ràn rụa, nức nở, cổ họng mơ hồ không rõ,

"Nguyên Ánh, tôi nghe không được... Tôi nghe không được..."

"Nghe không được thì không cần em? Phải không?! An Hữu Trân, có phải muốn em moi tim ra Trân mới hiểu phải không? Hả?!"

Trương Nguyên Ánh tiếng nói khàn khàn, đột nhiên kích thích cùng cảm xúc không khống chế được, làm cho cô khó có thể duy trì trạng thái chững chạc thường ngày. Cô hao hết tâm tư để giang cánh bảo hộ người trước mắt mình, trăm mưu ngàn kế, tính sai 1 bước để có kết quả thế này, đến cuối cùng cô ấy cũng bị tổn thương.

An Hữu Trân nhìn cô từ từ lắc đầu, giọng khàn khàn nghẹn ngào như cô,

"Nguyên Ánh đừng nói... Tôi không nghe được... Bác sĩ nói, sau 1 thời gian sẽ được, nhưng lâu như vậy, tôi vẫn không nghe được... Em, em biết không? Lúc bọn họ xử phạt tôi, tôi còn đang cười... Tôi không biết bọn họ nói cái gì... Nguyên Ánh..."

Nước mắt dàn dụa hai má, chảy xuống cằm. Ánh mắt An Hữu Trân vốn mạnh mẽ và sắc nét, nhưng bây giờ cũng trở nên mỏng manh dễ bị tổn thương. Nơi cổ họng khóc thút thít làm tan nát trái tim Nguyên Ánh, hơi thở run rẩy co giật không ổn định. Trương Nguyên Ánh bắt đầu hối hận áp bức An Hữu Trân, cuống quít ngửa đầu, chớp mắt để ngăn dòng lệ, ổn định tâm tình của mình. Vươn tay ôm Hữu Trân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng, trấn an cảm xúc của cô.

An Hữu Trân gục đầu trên vai Nguyên Ánh, khóc vui vẻ. Nhịn thật lâu thật lâu, sợ hãi cùng tuyệt vọng tới mức cô gần như sụp đỗ. Không dám nói buông tay, chưa từng có nghĩ tới kết quả đó, cô luôn luôn nghĩ rằng vượt qua những thăng trầm, luôn luôn có được kết quả mong muốn. Chính là đột nhiên tai họa bất ngờ hủy diệt niềm tin, cô bắt đầu lo sợ, nghi hoặc, cùng dao động, nếu không phải Nguyên Ánh đến, cô thật không biết làm sao đối mặt với cô ấy.

Lúc Trương Nguyên Ánh trở lại nhà mình trời đã khuya, từ khi lái xe, cô thủy chung kéo tay Hữu Trân qua, 10 ngón đan vào nhau, nắm thật chặt. Thẳng 1 đường vào tòa nhà, lên tới tầng 19. Hữu Trân rất im lặng, cúi đầu không nói lời nào, nhưng mà thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn Nguyên Ánh. Khi cửa thang máy mở ra, Hữu Trân buông tay ra chỉ muốn cho Nguyên Ánh lấy chìa khóa mở cửa, Trương Nguyên Ánh cũng không đồng ý, vẫn nắm tay cô, dùng bàn tay còn lại mở túi xách.

Hữu Trân nhìn cô ngây ngốc, rất tự nhiên vươn bàn tay trống trải của mình, giúp cô giữ túi xách, để cô mở khóa kéo tìm chìa khóa, hai người phối hợp thật giống như động tác một người. Trương Nguyên Ánh đột nhiên dừng lại, buông vật đang cầm trong tay ra, vươn tay ôm lấy Hữu Trân.

Đôi tay gắt gao siết chặt, dùng mặt vuốt ve cổ và sườn mặt của Hữu Trân, hơi thở cùng xúc cảm như vậy làm cho Trương Nguyên Ánh dù thế nào cũng không muốn buông ra. Hữu Trân hơi ngạc nhiên, ngẩn người từ từ nâng cánh tay lên, thử thăm dò, ôm lấy người trong lòng.

Một cái ôm đã lâu, ngay tại nơi quen thuộc, im lặng dây dưa thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro