75. Phiên ngoại 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau.

Lúc 2h sáng, biệt thự Trương gia, tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ phá tan sự yên tĩnh. Phía đông lầu 3, là nơi phát ra âm thanh cũng là phòng ngủ Trương Nguyên Ánh.

Trong lúc ngủ say bị đánh thức, Trương Nguyên Ánh ngay cả mắt cũng không mở, duỗi thẳng chân, chạm được 1 vật thể, nhận thức là thịt người, dùng sức đạp mạnh, đạp đạp đạp cho đến khi ý thức được khoảng cách thích hợp mới dừng lại. Vì thế chiếc giường mềm mại rộng rãi, chỉ còn lại mình cô ấy, trở mình trùm chăn kín mít, tiếp tục mộng đẹp.

An Hữu Trân vẫn nhắm mắt lại, cúi đầu ngồi ở bên giường ngốc một lúc, hơi hơi tỉnh oán hận phát ra tiếng,

"Trương Hữu Nguyên sao con có thể chán ghét như vậy!!"

Nghe thấy người ta nói đáng ghét, âm thanh khóc càng gia tăng lớn thêm.

"Ôi chao!!" Giọng điệu phiền đến chết.

Khóc khóc hoài, chăm vẫn phải chăm. Lấy chiếc chăn quấn quanh người, đứng lên mặc áo ngủ vào. Đi qua chỗ giường trẻ em, nhìn đứa bé đang gào thét thảm thiết.

"Không lo ngủ ngoan đi con lại khóc cái gì a?"

Đáp lại lời cô chỉ có tiếng khóc. Rốt cuộc vẫn đau lòng, khom lưng xuống ẵm đứa bé lên, vỗ về:

"Ngoan ngoan, đừng khóc đừng khóc, ngoan nha..."

Quay đầu lại thấy Trương Nguyên Ánh đang ngủ trên giường, sợ tiếng ồn ảnh hưởng đến cô, Hữu Trân đem đứa nhỏ tựa vào trên vai một tay ôm, một tay kia nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.

Bên ngoài rất im lặng, mọi người trong nhà đều đang ngủ. Hữu Trân chân trần, ôm đứa nhỏ đi xuống lầu, đi tới đi lui trong phòng khách, một bên không ngừng vỗ về con cưng đang khóc hăng say, một bên nói không ra nói, hát không ra hát rầm rì 1 bài hát ru nào đó,

"Thứ bảy sáng sớm sương mù mờ mịt, một bà già vô cùng rách nát xếp hàng.."

Đứa bé mấy tháng tuổi hiển hiên không thể tiếp thụ được trình thẩm mỹ cao như vậy, tiếng khóc khàn cả giọng. Hữu Trân kiên nhẫn vỗ cô bé, động tác trên tay đều đều.

Có tiếng gậy đập xuống đất, Hữu Trân quay đầu lại, thấy Trương Ân Thái từ trong phòng ngủ đi ra. Ông nội tuy đã 80 mấy tuổi, vài năm gần đây vì thường xuyên đấu trí với Kim Gia Ân, 1 chút cũng không thấy già đi. Nhắm nửa con mắt, từ từ đi tới.

"Đánh thức ông?"

"Um." Trương Ân Thái hừ một tiếng, không nhiều lời, ngồi xuống ghế sofa.

Hữu Trân cười vỗ vỗ bảo bối trong lòng,

"Thấy không, cả ông cố ngoại cũng bị con làm thức, nhanh nhanh đừng khóc."

Trương Hữu Nguyên dừng lại, ngẫm nghĩ, cảm thấy đánh thức ông cố ngoại đặc biệt hơn người, sau đó tiếp tục khóc lớn. Da mặt Trương Ân Thái run lên một chút, nhìn Hữu Trân ôm đứa nhỏ lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng là lo lắng còn muốn giả bộ không kiên nhẫn,

"Có phải con bé đói bụng hay không? Khóc thảm thiết như vậy!"

"Dạ... Không biết nữa, hay là con đi pha chút sữa bột, ông nội trông giúp con 1 chút nha."

Nói xong, An Hữu Trân xoay người giao đứa nhỏ cho Trương Ân Thái ôm. Ông già không thể tưởng được cô đột nhiên có động tác này, nhất thời luống cuống tay chân,

"Ôi chao ôi chao, này này này..."

Nhưng mà đứa bé mềm mại đã được đặt vào lòng, bất chấp ném luôn cây trượng, nhanh chóng vươn tay ra nhận được, chân tay vụng về ôm,

"Cháu cháu... cháu nhanh lên a..."

"Được rồi con biết, rất nhanh."

Hữu Trân nói xong, đi vào bếp pha sữa bột, để Trương Ân Thái một mình ở phòng khách, xoay sở ôm đứa bé không biết như thế nào cho đúng.

Thay đổi cảm giác ôm ấp, Trương Hữu Nguyên nằm im, mở to đôi mắt đen láy nhìn ông già râu tóc bạc phơ. Trương Ân Thái bị nhìn có chút co quắp, thanh thanh cổ họng, xem xét đứa nhỏ, hai người trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm nhau. Một lát sau, bé cảm giác lão nhân này thực sự không có ý nghĩa, hơn nữa bị ôm rất không thoải mái, mặt mếu máo, lại bắt đầu gào khóc.

"Ôi chao, ôi chao... Đừng khóc..."

Trương Ân Thái nóng nảy, chân tay luống cuống, không biết nên như thế nào trấn an cục thịt nhỏ này, ngẫm nghĩ, đành phải học Hữu Trân, bắt đầu dỗ dỗ,

"A a a a ~~ Hữu Nguyên nghe lời ~~ "

Cũng may Hữu Trân động tác nhanh nhẹn, rất nhanh từ phòng bếp chạy đến, vừa chạy vừa phe phẩy bình sữa trong tay,

"được rồi được rồi, đến đây đến đây —— "

Ngửa đầu đổ ít sữa vào miệng thử xem độ ấm, cảm thấy được rồi, đặt cục cưng trên ghế salon, nhanh nhanh đúc đứa trẻ ăn khuya. Trương Hữu Nguyên thoạt nhìn là rast đói bụng, ngậm bình sữa mút lấy mút để.

Hữu Trân cười tủm tỉm, lấy khăn tay lau tí sữa vươn nơi khóe miệng của bảo bối. Trương Ân Thái nhìn cô, nhặt trượng của mình lên,

"Sao mẹ của con bé không cho nó bú?"

"Trước khi ngủ cho bú rồi, ngày mai Nguyên Ánh còn đi làm, bú sữa bột tạm." Hữu Trân không ngẩng đầu, tỉ mỉ chăm sóc cục cưng.

"Um." Lão gia tử lên tiếng, cũng nhìn đứa nhỏ, không thèm nói nữa.

Bình sữa nhanh chóng được uống hết, Hữu Trân ngáp một cái, dụi dụi 2 con mắt, Trương Ân Thái nhìn cô,

"Mệt hả?"

"Còn được, chờ Hữu Nguyên uống xong, con lại đi ngủ."

Lão gia tử ngừng một chút, lại hỏi,

"Hối hận không?"

Hữu Trân nghe câu đó, nhất thời không kịp phản ứng, trố mắt một chút, ngẩng đầu nhìn Trương Ân Thái, mới quay đầu lại, hé miệng cười cười,

"gánh nặng ngọt ngào."

Trương Ân Thái cũng cười, nheo lại ánh mắt, bộ dáng cảm thấy thỏa mãn. Chống trượng đứng lên, một bên gật đầu một bên chậm chậm rì rì, trở về phòng ngủ của mình.

Trương Hữu Nguyên ở đây uống no, chúm chím cái miệng nhỏ xinh. Hữu Trân dựng cục cưng thẳng đứng, ôm ôm vỗ vỗ, vỗ tiếng ợ sữa, chỉ 1 lúc sau đầu nhỏ nghiêng đầu tựa lên vai Hữu Trân. An Hữu Trân cất kỹ bình sữa, ôm cục cưng nhanh chân chạy lên lầu.

Vào buổi sáng, Trương Nguyên Ánh đang ăn điểm tâm, Hữu Trân ôm Trương Hữu Nguyên đã ăn no, vui vẻ ở trong phòng khách chơi trò chơi, cô bé vui vẻ khanh khách cười, nắm lấy quần áo Hữu Trân xoay tới xoay lui giống như 2 người bạn.

Trương Hiền Thư mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, giang hai cánh tay vươn tới tiểu bảo bối,

"Cháu ngoại trai chó mà ~~ "

Trương Hữu Nguyên ngừng cười, chớp chớp mắt, bây giờ cô bé con chưa hiểu được hàm nghĩa chó là loại động vật nào, vì thế cũng giang 2 cánh tay bé nhỏ, sung sướng cho dì út thơm tho bế đi. An Hữu Trân thở phì phò, xoay người dựa vào ghế sofa, thắt lưng đau muốn chết, cổ tay mỏi muốn rụng, được nghỉ ngơi lúc nào hay lúc đó.

Hiền Thư ôm đứa nhỏ vào phòng ăn, ngồi xuống cạnh Trương Nguyên Ánh. Tú Tú nhanh chóng bưng sữa lên, lại đi chiên trứng. Trương Hiền Thư đặt Hữu Nguyên trên đùi, đưa tay ra sau buộc lại tán tóc, miễn cho cô bé lúc sau sẽ nắm lấy chơi.

"Chị hai, em nhượng hết cổ phần cho chị nha."

Trương Nguyên Ánh dừng động tác, quay đầu nhìn cô, "Tại sao?"

"Như vậy rất phiền a, chuyện gì cũng phải trở về họp rồi ký tên, dù sao tình trạng công ty em lại không biết gì, trực tiếp chuyển cho chị để bớt phiền."

"Thôi rồi, ông nội biết sẽ không tha cho em."

"Bây giờ, ông chỉ chú ý đến Gia Ân, không quan tâm gì hết."

"Vậy cũng không được, ông nội chia cổ phần cho em cũng là tâm ý của ông, em làm như vậy, ông sẽ đau lòng.."

"Tâm ý trong lòng em hiểu là tốt rồi."

"Không được."

Lời nói của Trương Nguyên Ánh ở nhà tương đối có trọng lượng, Hiền Thư biết chị hai nói không được chính là không được, nên cũng không tiếp tục nói chuyện này, bắt đầu chuyên tâm ăn sáng.

Mặc dù Trương Hữu Nguyên là trọng tâm, mọi người xunh quanh ai ai cũng muốn ôm cô bé, nhưng mà thiên tính cô bé vẫn thích thân cận Trương Nguyên Ánh. Ngồi trên đùi Hiền Thư, vươn đôi tay nhỏ bé mủm mỉm, sang phía mẹ.

Trương Nguyên Ánh liếc nhìn cô, cầm ổ bánh mì trên tay trêu chọc cô bé, vừa đưa tới cô bé, khi há miệng muốn cắn liền rút tay về, vài lần liên tục, bé con không ăn được cũng không bắt được mẹ, gấp đến độ cúi lông mi bĩu môi muốn khóc, cô hai lúc này mới bỏ qua, uống sạch ngụm sữa cuối cùng, đứng dậy lên lầu thay quần áo.

Trương Hiền Thư nhìn bóng dáng chị hai, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo Trương Hữu Nguyên trong lòng mình, cảm thấy đứa nhỏ này đầu thai vào nhà các cô, thật sự là mệnh đắng. Đút 1 chút sữa cho cô bé, cô bé nếm thử 1 chút thấy không ngon, liền phun ra, vì thế, trong phòng bếp vang lên giọng thét chói tai của Trương Hiền Thư,

"An Hữu Trân ————!! Chị xem con gái chị a!! Phun hết lên người em rồi!!"

Đang ở trên ghế sofa An Hữu Trân nhảy dựng lên như 1 con cá ché, hỏa tốc vào trong nhà bếp, nhanh chóng đem cục cưng ra, lấy khăn tay lau miệng đứa nhỏ, rồi lau sạch quần áo, sau đó lau sàn nhà, theo thứ tự lau khô sạch sẽ rồi ném tất cả bỏ vào thùng rác. Lúc này Trương Nguyên Ánh thay quần áo xong đang từ trên lầu đi xuống, An cảnh quan bước nhanh ra đón, đầu tiên là nghe mọi việc sắp xếp của hôm nay, sau đó cùng cục cưng nhận phần thưởng hôn từ biệt của cô hai. Sau đó nói lời tạm biệt, vỗ về khóc lóc, hết thảy đâu vào đấy.

Trương Hiền Thư đang chuẩn bị lên lầu ngủ lại, thấy 1 cảnh trước mặt, không khỏi chậc chậc cảm thán, thật sự là rèn luyện xuất ra nhân tài.

Bây giờ, Trương Nguyên Ánh cảm thấy thỏa mãn, việc trong nhà việc kinh doanh cũng không tệ, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lạnh nhạt thong thả. Tập đoàn Trương thị đã an toàn vượt qua thời kì chuyển đổi, vững bước tiến vào thời đại phát triển của Trương Nguyên Ánh. Trương Ân Thái cơ bản không hề nhúng tay vào việc công ty, rất ít khi Trương thịệp vào, ông cùng với 1 đám nguyên lão cùng thời đều ẩn lui, không còn ai có thể chống đối với Trương Nguyên Ánh. Nên cô cũng không có nhiều vướng bận, căn bản là không còn vì công việc mà mất ăn mất ngủ, đúng giờ tan sở rồi về nhà.

Trên đường về biệt thự Trương gia, tài xế đột nhiên lên tiếng nói với Trương Nguyên Ánh,

"Trương tổng, phía trước hình như là An cảnh quan."

"Hả?"

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi Trương Nguyên Ánh nghe vậy mở to mắt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, An Hữu Trân mặc áo khoác, đang cố gắng đạp xe.

Xe Trương Nguyên Ánh chạy đến bên cạnh, ngừng. Hữu Trân thấy, cũng dừng xe lại vui tươi hớn hở nhìn Trương Nguyên Ánh từ trên xe bước xuống.

"Đi đâu vậy?"

Hữu Trân cằm hướng về phía giỏ xe, "Cục cưng của em đang nóng trong người, tôi đi ra ngoài mua nước lê cho con uống."

"Tại sao không gọi tài xế?"

"Hữu Nguyên ngủ, cũng không xa, tôi ra ngoài để hít thở không khí."

Nguyên Ánh cười cười, không nói gì nữa. Hữu Trân nhìn cô, vỗ vỗ yên sau,

"Lên đây đi, tôi chở em về."

Trương Nguyên Ánh lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng sau đó thì hiểu ra, nhưng do mặc váy nên thật cẩn thận leo lên ngồi. An Hữu Trân quay quay bàn đạp, từ từ đạp đi.

Gió đêm vừa vặn, không nhanh không chậm, thổi qua làn da thực sự thoải mái. Nguyên Ánh nghiêng người ngồi ở phía sau, ôm thắt lưng Hữu Trân, nghiêng mặt tựa vào chiếc lưng đơn bạc, an tâm mà nhắm mắt lại. Hữu Trân nhẹ nhàng hừ 1 khúc nhạc, thản nhiên tự đắc đạp xe. Chiếc xe xa hoa có rèm che chầm chập chạy theo ở phía sau, nhìn chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro