76. Phiên ngoại 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc An Hữu Trân rảnh rỗi, thường xuyên nhớ lại quá khứ. Tuy rằng đây là việc người già 80 tuổi hay làm, nhưng mà đây cũng là cách duy nhất để cô cảm thấy không rối rắm. Đối với cô mà nói, mang theo súng đi tra án bắt người như chuyện xảy ra ở đời trước, khó có thể trong ngày nghỉ hẹn hò Trương Nguyên Ánh đi chơi tận hưởng cảm giác hạnh phúc, dường như cũng đã quên rồi. Cuộc sống của cô giống như 1 tiếp điểm, đem toàn bộ chuyện trước đây chấm dứt, và một bắt đầu hoàn toàn mới.

Trọng tâm trong cuộc sống hiện tại của cô là —– thay tả cho Trương Hữu Nguyên, hoàn toàn không đủ thể hiện được cảm xúc anh hùng bỏ ngựa ở núi nam, ở trước mặt cô bò qua bò lại trên giường, đôi khi bất ngờ leo lên nắm mặt Hữu Trân khi cô thất thần.

Hôm nay là thôi nôi của thiên kim tiểu thư Trương gia, kế hoạch đã được vạch ra từ sớm, ban ngày đến An gia chơi, buổi chiều trở về, buổi tối ở biệt thự Trương gia chọn đồ vật đoán tương lai, cho cô bé 1 chút kỷ niệm. An Hữu Trân nghĩ đến 1 ngày phiền phức như vậy, nhịn không được thở dài, trong suốt quá trình không thể thiếu cô theo chăm nom. Những người khác bao gồm cả Trương Nguyên Ánh thích thì ôm ôm cục cưng vui đùa 1 chút, mệt mỏi thì ném cho cô, báo hại cô còn trẻ mà đã đau thắt lưng. Bất quá thở dài vẫn là thở dài, thu hồi trạng thái thất thần, từ trên giường đứng lên, mặc quần áo cho con.

Cô bé dường như dự cảm được điều gì, nhăn mặt rầm rầm rì rì, không chịu phối hợp. Chờ Hữu Trân ẵm cô bé xuống lầu, sau khi đội mũ cho cô bé, cô bé chỉ biết phải rời khỏi người thân. Vì thế mà bạo phát tình cảm lưu luyến thảm thiết, khóc đến cực bi thảm.

Trán An Hữu Trân đổ đầy mồ hôi, cô thật sự không hiểu đi ra ngoài chơi 1 chút rồi sớm trở về có cần phải khóc thảm thiết như vậy không, nhưng mà cục cưng khóc đến khàn cả giọng, hít thở cũng không thông, mũ cũng bị ném xuống, nhặt lại lừa thế nào cũng không đội lại được, làm cho cô cảm thấy rất lo lắng. Nếu không đi, ba mẹ nơi đó tuy không nói gì, nhưng cũng sẽ không vui. Huống chi Trương Nguyên Ánh vốn nghiêm khắc từ trước đến nay, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ tính nhõng nhẽo của Trương Hữu Nguyên.

Nguyên Ánh từ trên lầu đi xuống, thấy Hữu Trân ôm đứa bé đi tới đi lui phía sau ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, nước mắt nước mũi đầy cả mặt. Cau mày hỏi,

"Làm sao vậy?"

Hữu Trân quay đầu lại nhìn cô, "Không muốn đi ra ngoài."

Nguyên Ánh buông đồ trong tay, bước qua đưa tay nhận lấy con. Vừa đến trong lòng Trương Nguyên Ánh, Hữu Nguyên lập tức không khóc, nhưng vẫn còn thút thít, rất là tội nghiệp. Nguyên Ánh nhận khăn mặt lau mặt cho cô bé, ôm cô vuốt vuốt tóc để vỗ về lưng, đợi cho cô bé thuận khí, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cực cưng. Trương Hữu Nguyên lập tức như nắng hạn gặp mưa chiều, híp mắt cười sung sướиɠ vô cùng.

An Hữu Trân bất đắc dĩ khinh thường, trong lòng than thở, Tiểu Bạch mắt lang!

Khi sinh Trương Hữu Nguyên, làm cho Trương Nguyên Ánh sau mấy giờ tra tấn vô cùng thất vọng. Trẻ con như thiên sứ trong tưởng tưởng của cô khác xa với đứa trẻ nhiều nếp nhăn trước mắt, chưa kể đến tóc quăn mềm mại, trên đầu Trương Hữu Nguyên 1 cọng cũng không có! Cho nên làm cho cô hai Trương gia ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cùng lắm chỉ liếc mắt 1 cái. An cảnh quan rất là bất đắc dĩ, người tìm mọi cách để sinh là cô ấy, sinh xong không muốn xem cũng là cô ấy, cũng không nên thay đổi nhanh như vậy chứ, chẳng lẽ đây là ưu uất sau khi sinh trong truyền thuyết?

Sau này nhờ An mẹ cam đoan nhiều lần với Trương Nguyên Ánh, trước đây An Hữu Trân cũng xấu cực kỳ bi thảm như vậy, sau này trưởng thành thì tốt hơn. Còn lấy lúc Hữu Trân đầy tháng và trăm ngày làm ví dụ, lúc này mới có thể làm cho cô hai hơi có chút chấp nhận, nhưng mà vẫn như cũ rất ít khi chịu nhìn.

Đáng thương An cảnh quan đến cuối cùng cũng là mềm lòng, cô không nỡ giao đứa nhỏ cho bảo mẫu, chỉ tốt tự mình đem theo sữa bột, tã từ sáng đến khuya, từ ăn uống chơi đùa cho đến vỗ về an ủi. Cuối cùng, Trương Hữu Nguyên từ từ lớn cũng ra dáng của Nguyên Ánh. Nhưng mà nói chung cô bận rộn, tính cách lại lạnh lùng, khác với các bà mẹ khác vô cùng thân thiết chăm sóc tình cảm gần như không có, ngẫu nhiên ôm một cái cũng là xa xỉ.

Mặc dù là như vậy, Trương Hữu Nguyên vẫn đối với cô có thiên tính gần gũi. Chỉ cần Trương Nguyên Ánh ở trong tầm mắt của cô, mắt cô bé tuyệt đối sẽ không nhìn người khác, mặc kệ có bao nhiêu món đồ chơi cùng đồ ăn hấp dẫn dụ dỗ, chiếc đầu nhỏ vẫn chuyển theo hướng của mẹ, không khóc không quậy, cắn đầu ngón tay ngoan ngoãn nhìn. Cho dù An Hữu Trân đối với cô bé chăm sóc đủ điều, ngay cả địa vị của Tú Tú thường xuyên trở thành đối tượng bị Trương Hữu Nguyên cắn cho trầy xướt khi tâm tình cô bé không tốt cũng không bằng.

Giống như bây giờ.

Trương Nguyên Ánh thấy con không khóc, thời gian cũng không còn nhiều, nói với Hữu Trân,

"em chở 2 người đi."

"Ừ, đợi tôi đi lấy balô."

Hữu Trân đáp, mang theo đồ của con gái ra cửa. Bị tiếng khóc làm cho cả nhà Trương gia buồn bực, lập tức đều thở dài nhẹ nhõm, đều vô cùng hiền hòa vẫy tay tạm biệt đứa bé, sau đó ăn cơm rồi đi ngủ, lên đường thì lên đường, ngẩn người thì ngẩn người, hoàn toàn không thể nhận thức tâm lý của đứa trẻ tuổi và tinh thần luyến tiếc tình cảm sâu sắc của họ.

Mặc dù phiền phức, náo nhiệt cả ngày cũng trôi qua. Buổi tối sau khi chấm dứt nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai, mẹ cùng dì tặng quà sinh nhật 1 tuổi cho Trương Hữu Nguyên, là 2 xấp giấy thật dày. Trương Nguyên Ánh mua xong 1 miếng đất rộng lớn tuyệt đẹp, chuẩn bị xây dựng 1 khu trò chơi hiện đại hóa bậc nhất cho con gái. Đây là lúc trước khi cô tìm cách sinh con, trong lúc thuyết phục An Hữu Trân, sẵn thuận tiện và quan trọng nhất là khảo sát việc phát triển khu trò chơi. Bây giờ đã chuẩn bị xong giai đoạn quy hoạch, rất nhanh sẽ bắt tay vào xây dựng, trong 2 năm sẽ hoàn thành, vừa đúng lúc Trương Hữu Nguyên có thể đủ tuổi đi chơi trong đó, hơn nữa cả thành phố cũng không có khu vui chơi lớn như vậy, tiền lời của sự đầu tư này tính ra cũng không nhỏ ; rốt cuộc, Trương Hiền Thư lấy hết cổ phần Trương thị dưới danh nghĩa mình chuyển cho cháu ngoại trai chó, hành động buộc Trương Ân Thái cam chịu, thật ra đối với lão gia tử hiện tại mà nói, đó đã không phải trọng điểm cuộc sống của hắn.

Trương Hữu Nguyên nhìn hai xấp giấy trước mặt, quy hoạch khu vui chơi và chuyển nhượng cổ phần, nháy mắt mấy cái, ôm lấy Sid ngẩng ngơ nhìn mấy người lớn. Hữu Trân đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ ngậm chìa khóa vàng sinh ra trong gia đình giàu có cũng thật đáng thương, gặp phải 2 người có cấu tạo não như mẹ và dì út. Vì thế sờ vào túi lấy kẹo mút ra, nhanh chóng thổi vang, Trương Hữu Nguyên lập tức phản ứng, vươn đôi tay mập mạp quơ quơ muốn lấy.

Trương Nguyên Ánh nhưng thật ra không cảm thấy cái gì, buổi tiệc kết thúc, chờ Hữu Trân đem cục cưng tắm sạch sẽ, cô cũng rửa xong mặt, ngoại lệ đem cô lên giường chơi đùa. Đứa trẻ 1 tuổi này thật đáng yêu, Trương Hữu Nguyên ở trên giường cầm lấy tay mẹ lật qua lật lại, cười khanh khách, sinh nhật lần thứ nhất, hạnh phúc không ít.

Hữu Trân đang tắm. Trong phòng tắm hơi nước tràn ngập, cô ngâm mình trong 1 bồn tắm lớn, mặt không chút thay đổi, nhíu mày, không biết nghĩ cái gì. Ngón tay dọc theo cạnh bồn tắm, vuốt qua vuốt lại, từng giọt nước trên tóc rơi xuống, theo đầu vai trượt vào trong nước, không thấy tung tích.

Sương mù trên gương đã đầy thành 1 cục, hóa thành từng giọt nước nhỏ nhắn rơi xuông, 1 lúc lâu sau, cô như vừa thức tỉnh, thở phào một cái. Không hề do dự, đứng dậy, mặc áo tắm ra khỏi phòng tắm.

Vừa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng cười của Trương Nguyên Ánh và con gái, Nguyên Ánh đang dậy Hữu Nguyên bước đi, con bé lúc la lúc lắc giống chim cánh cụt con, từ trên giường đi tới bổ nhào vào trong lòng mẹ, vui vẻ mà tiếp tục nhảy ra nhảy vào. Thấy cảnh như vậy, An Hữu Trân cũng chịu không được cười rộ lên, đây chính là dáng dấp của hạnh phúc đây.

Nguyên Ánh nhìn không kỹ cũng không phát hiện sắc mặt Hữu Trân có chút khác thường, thuận miệng hỏi một câu,

"Lâu như vậy a?"

"Um, ngâm mình một chút."

"Cánh tay còn đau không?" Ôm Hữu Nguyên vào lòng, Nguyên Ánh lúc này mới quay đầu lại.

"Không, tốt hơn nhiều."

Hữu Trân lau tóc, không để tâm trả lời. Vì thế Nguyên Ánh cũng không hỏi nhiều, cắn cắn đôi tay bé nhỏ của con đang bắt mặt cô,

"Cục cưng ngủ chưa?"

An Hữu Trân không nói chuyện, ném khăn tắm, đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ 1 lúc sau cầm bình sữa bước vào, đưa cho Trương Nguyên Ánh,

"Không nóng, cho con uống đi."

Nguyên Ánh đặt con nằm thẳng, đưa bình sữa cho cô bé, Trương Hữu Nguyên giơ tay đón lấy uống ngay, hút 1 hơi thật to, đôi mắt một mí nhỏ bé nhìn nhìn Trương Nguyên Ánh, chọc cho Nguyên Ánh cũng nhịn không được cười cười. Hữu Trân ở một bên sắp xếp nôi, các món đồ chơi đặt qua 1 bên, chuẩn bị sẵn tả giấy cho buổi tối, nhưng vẫn rất im lặng, như là đang suy nghĩ chuyện gì.

Uống hết 1 bình sữa, Hữu Trân ôm con vỗ vỗ, súc miệng cho con, rất nhanh, Trương Hữu Nguyên thì nhắm mắt lại ngủ. Hữu Trân cẩn thận bỏ cô bé vào nôi, đắp kín chăn, hôn vào trán con, lúc này mới vừa lòng xoay người đi.

Dựa vào đầu giường, Trương Nguyên Ánh như có điều suy nghĩ nhìn cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, giống như hiểu rõ lại giống nghi hoặc. Cuối cùng, cũng từ từ mở miệng hỏi,

"Làm sao vậy? Nói đi."

An Hữu Trân hít sâu, giống như hạ quyết tâm rất lớn, trầm thấp tàn nhẫn trả lời,

"Nguyên Ánh, tôi muốn đi Nam Úc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro