77. Phiên ngoại 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ, đột nhiên im lặng. Tiếng cười nói vui vẻ ban nãy hoàn toàn chấm dứt, Trương Nguyên Ánh dựa vào đầu giường, không nói gì.

Hữu Trân đứng ở bên cạnh giường em bé, cúi đầu, tóc ướt sũng rũ xuống, lưng có dính chút vệt nước. Ý trong lời nói kia, hai người đều hiểu được, nhưng cả 2 đều im lặng, chỉ có Trương Hữu Nguyên hô hấp đều đều ngủ ngon.

Một lát sau, thấy An Hữu Trân không có giải thích gì, Trương Nguyên Ánh xốc chăn lên, xuống giường, phủ thêm áo ngủ, tóc dài lay động trong gió, giấu không được biểu cảm lạnh lùng. Mang dép vào, ném cho cô 1 câu,

"Kêu Tú Tú đến trông Hữu Nguyên, chúng ta đi phòng sách."

Tiếng cánh cửa vang vọng.

An Hữu Trân ngẩng đầu, nhìn phòng ngủ trống không, trố mắt một hồi. Cô cũng đã từng nghĩ đến phản ứng của Trương Nguyên Ánh, nhưng mà, đến lúc đối mặt vẫn gian nan như vậy. Đối phương không phải kẻ thù, mà là người yêu hàng đêm đầu ấp tay gối, cô chưa bao giờ để tâm biểu đạt những cảm nhận trong lòng mình, nhưng sự nhẫn nãi cũng đã đến điểm cực hạn.

Nguyên Ánh mở cửa sổ phòng sách cho gió đêm ùa vào, vẫn giống như mọi khi, cô ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt tập trung trên bàn, im lặng như trước. Lúc Hữu Trân vào, cô cũng chỉ liếc qua, không có nhiều lời.

An Hữu Trân chỉ mặc áo bào tắm, khoanh tay ngồi trên ghế sofa,

"Gloria sắp bắt đầu 1 dự án mới, muốn tôi qua giúp."

"Trân có kinh nghiệm về chuyện đó?" Giọng nói Trương Nguyên Ánh vô cùng bình tĩnh.

"Có thể học."

"Cho nên đồng ý"

"Không có, tôi muốn ——" Hữu Trân không nói thêm gì nữa.

"Muốn đi bao lâu?"

"Theo kế hoạch là hai năm."

Nguyên Ánh lông mi rung động một chút, ngẩng đầu, nhìn Hữu Trân,

"An Hữu Trân, em không hiểu, tất cả những người yêu nhau trên thế giới này đều hi vọng có thể ở gần nhau, nhưng sao Trân lại luôn nghĩ làm thế nào để bỏ đi, là vấn đề của em chăng?"

"Không phải."

"Không phải? Vậy Trân giải thích như thế nào?"

"Đúng vậy tôi.. Muốn thay đổi một chút..." Hữu Trân nói rất chậm, tựa hồ đang cố gắng vẫy vùng.

"Nói cho cùng, mặc kệ em nói cái gì, làm cái gì, mặc cho đến bây giờ, ngay cả con chúng ta cũng có, nhưng lòng của Trân vẫn không muốn ở đây cùng em, đúng không?"

Hữu Trân im lặng 1 lúc,

"Nguyên Ánh, em là tất cả tình yêu của tôi, nhưng tình yêu không phải là tất cả tính mạng của tôi. Tôi khao khát đỉnh thiên lập địa, khát vọng tự do thay đổi cuộc sống, tôi không muốn mơ mơ màng màng như bây giờ."

"Hữu Nguyên sinh ra trở thành gánh nặng của Trân?"

"Về lý thuyết, đúng vậy."

Tay Trương Nguyên Ánh đập thật mạnh trên bàn, rõ ràng là vô cùng tức giận.

"Cho nên, Trân muốn đi thật xa, xa đến tận Nam Úc? Tận hưởng cuộc sống tự do? Ở bên cạnh em, Trân không thấy tự do?!"

Hữu Trân thở dài thườn thượt, đưa tay vuốt vuôt trán,

"Đây là 1 cơ hội tốt, tôi không muốn bỏ qua."

Trương Nguyên Ánh không thèm nói nữa, 1 lúc sau, nhẹ giọng,

"Nhưng mà, Hữu Nguyên mới chỉ có một tuổi."

Những lời này Nguyên Ánh suy nghĩ thật lâu mới nói ra. Với tính kiêu ngạo của cô, phải dùng đứa bé để giữ lại, đã là 1 hành động hạ thấp bản thân, thế nên giọng nói run run.

Trong lòng Hữu Trân nhè nhẹ co thắt, cô hiểu được cảm giác của Trương Nguyên Ánh, loại tổn thương này làm cho cô đau khổ hơn so với chính cô ấy. Đây là cảm giác thương tiếc từ đáy lòng, làm cho trái tim cô cũng đau đáu. Nhưng mà...

"Đến sang năm, Hữu Nguyên cũng chỉ mới hai tuổi; 4 năm sau, Hữu Nguyên cũng mới 5 tuổi; chín năm, con bé cũng mới mười tuổi, a..."

Hữu Trân lắc đầu cười khổ,

"Đợi đến 20 năm sau, con trưởng thành, tự lập, lúc đó có thể tự mình bắt đầu cuộc sống mình ao ước, nhưng còn tôi thì sao? Nguyên Ánh, đợi đến lúc đó, tôi già rồi... Tôi phải nói sao với con? Nói thành tựu cả đời của tôi là nuôi con khôn lớn? Nguyên Ánh, em không biết là như vậy quá tàn nhẫn sao?"

Trương Nguyên Ánh hổn hển, nghiến răng, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Lúc đó, nếu tôi vẫn như bây giờ, Nguyên Ánh em còn yêu tôi không? Em còn yêu một người bận muốn chết nhưng chẳng làm ra cái giống ôn gì? Tại sao, tình yêu vốn rất tốt đẹp mà lại hi sinh lớn như vậy? Tôi ít dám về nhà, ba mẹ thậm chí lấy tôi làm hổ thẹn. Khi người khác hỏi Hữu Trân hiện tại đang làm cái gì? Bọn họ cũng không biết trả lời như thế nào!"

Hữu Trân cố gắng trấn tĩnh bản thân, nắm tay thật chặt,

"Cùng ông nội đi câu cá, uống trà giải khuây với bà nội, chở Hữu Nguyên đi học, đi chợ với dì Chu? Tôi không phải không thể làm những việc này, nhưng mà tôi không chỉ có thể làm những việc này a..."

Sắc mặt Nguyên Ánh lại thay đổi, nhỏ nhẹ nói,

"Chỉ cần không đi, Trân muốn làm việc gì, em cũng có thể cho Trân. Cảnh cục, Trương thị, hoặc là những thứ khác, em cũng có thể —— "

"Nguyên Ánh, " Hữu Trân ngắt lời, nhẹ giọng, gần như rặn ra từng chữ,

"Tôi không phải thú cưng của em... Tôi không cần em sắp xếp cuộc đời của tôi..."

Nguyên Ánh không nói thêm gì nữa. Cô biết dù có nói gì với Hữu Trân thì khi cô ấy nói ra câu đó cũng đã hiểu rõ là không thể thay đổi được gì. An Hữu Trân nói lời này có lẽ là đã kiềm nén rất lâu rồi mới phát tiết, nhưng cũng là những cảm nhận chân thật trong lòng. Tới bây giờ, không phải cô không cảm nhận được, nhưng lại không suy nghĩ thấu đáo, nên giải quyết như thế nào. Bây giờ, thì không cần cô giải quyết nữa.

Dĩ nhiên, sức mạnh của tình yêu luôn luôn vĩ đại, khi đạt đến sự vĩ đại sẽ khiến con người ta lạc đi chính mình.

Hiền Thư rất nhanh biết kế hoạch đi Úc của Hữu Trân, ngay góc cầu thang cản cô lại.

"An Hữu Trân, chị có biết chị quá đáng lắm không a?"

Cô ba vừa mở miệng đã nồng mùi thuốc súng, Hữu Trân xoay người dựa vào cầu thang không nói gì.

"Chị xem chị hai của em là gì? Ngay cả đứa nhỏ, chị ấy cũng sinh cho chị, chị còn đối xử với chị ấy như vậy?"

"Hữu Nguyên là con của chúng tôi." An Hữu Trân nghiêng đầu, chỉnh lại câu nói của cô.

"Lúc trước chị không muốn đứa nhỏ, là vì muốn cao chạy xa bay?"

"Tôi không có xa chạy cao bay, chỉ là đi công tác, hơn nữa, cũng chỉ có hai năm." Hữu Trân đút tay vào túi quần, buồn bực.

"Sau hai năm thì sao? Chị sẽ trở về? Hay là ở lại?"

Vấn đề Hiền Thư nêu ra rất sắc bén, Hữu Trân nghĩ nghĩ, hàm hồ trả lời,

"Bây giờ tôi không biết."

"A, quả nhiên. Nếu chị công tác vui vẻ, sẽ vẫn tiếp tục, vậy còn chị của em và Hữu Nguyên, sau này sẽ thành món tráng miệng trong kỳ nghỉ của chị, đúng không?"

"Hiền Thư —— "

"Như thế nào, em nói trúng tim đen của chị?" Trương Hiền Thư lời lẽ sắt bén không chút nhượng bộ.

"Hiền Thư, chị không phải bảo mẫu ở nhà em, chị có cuộc sống của chị."

"A, bây giờ còn nói chị có cuộc sống của chị? Lúc trước khi chị theo đuổi chị em, sao không nói như vậy?"

Hữu Trân thở dài, "Chuyện chị và chị hai của em, em không hiểu."

"Em không hiểu, chị hai đối với chị như thế nào, chị đối với chị hai như thế nào, em không hiểu chị sao xứng đáng để chị hai làm nhiều chuyện như vậy."

"Nếu như em từ bỏ sở thích của mình, ở lại Trương thị giúp chị em, em chịu sao?"

"2 việc này không giống nhau?"

"Nhưng ý nghĩa là như nhau, " Giọng nói Hữu Trân thay đổi,

"Chúng ta cũng không phải thánh nhân."

Hiền Thư nghiến răng, gắt gao nhìn chằm chằm An Hữu Trân, nửa ngày mới thốt ra vài chữ,

"Cho nên, chị hai em là đáng đời, đúng không?"

Hữu Trân không nói tiếp, nghiêng đầu.

"Được, tốt lắm! An Hữu Trân, em phát hiện chị rất bốc đồng, thật sự là không thua kém gì một thằng đàn ông!"

Sau khi ném lại 1 câu, cô ba nổi giận đùng đùng bỏ đi. Để 1 mình An Hữu Trân ở lại, cáu kỉnh và hỗn loạn.

Kim Gia Ân cảm thấy hôm nay quên coi ngày hoàng đạo,có nên ra đường hay không. Không nói đến chuyện gì cũng không xong, còn bị cảnh sát giao thông phạt. Vốn định tìm cô ba để trái tim bị tổn thương được an ủi, kết quả lại thành vật trút giận.

Trương Hiền Thư đang phẫn nộ, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, thấy Kim Gia Ân, cảm thấy cô cao lêu nghêu như câu tre thật làm cho người ta không thoải mái, vì thế không ngừng chỉ trích chuyện này. Gia Ân phát giác có điều không đúng, trạng thái lúc này hoàn toàn không thích hợp ở nơi công cộng, cho nên cùng Hiền Thư trở về Cảnh Duyện Vinh Viên.

Vừa vào cửa, cô ba đá văng đôi giày cao gót, vẻ mặt đen thui, hờn dỗi khoanh tay ngồi trên ghế sofa.

Gia Ân rót ly nước đưa cô, ngồi xuống bên cạnh,

"Xảy ra chuyện gì?"

"Còn không phải An Hữu Trân!"

"Cô ấy quyết định đi rồi?"

Kim Gia Ân dựa vào ghế sofa, thờ ơ nói. Cô ba buồn bực,

"Bộ dạng của Ân lúc này là sao?"

"Không có, nhưng mà Hữu Trân có thể hít thở không khí ah, làm nội trợ cũng không có gì tốt ah."

Hiền Thư nghiêng đầu,

"Cũng không phải chị hai muốn chị ấy làm nội trợ! Chị ấy muốn đi làm, cũng đâu cần đi xa như vậy?"

"Cô ấy muốn làm lại hình cảnh, chị hai chịu không?"

"Làm Hình cảnh rất nguy hiểm! An Hữu Trân mấy lần thừa sống thiếu chết đó! Dù sao thính lực của chị ấy cũng chưa hoàn toàn bình phục, lỡ có chuyện gì tim ai chịu cho nổi a?"

Kim Gia Ân bất đắc dĩ cười cười,

"Gần nguy hiểm, xa tưởng niệm, em muốn Hữu Trân làm sao bây giờ?"

"Chị ấy bây giờ là người có gia đình, không thể ích kỷ như vậy? Chị hai mỗi ngày đều rất bận, Hữu Nguyên lại còn nhỏ như vậy, chị ấy phủi tay 1 cái là bỏ của chạy lấy người, làm người không có trách nhiệm a?"

"Nếu cô ấy ích kỷ, thì đã không nhẫn nại mấy năm nay? Không phải từ khi Hữu Nguyên sinh ra, chị hai đã nhốt cô ấy trong cái gọi là nhà sao?"

"Cái gì mà nhốt trong nhà? Chị hai xem An Hữu Trân còn quan trọng hơn mạng của mình được không!"

"Nhưng mà chị của em có dục vọng khống chế quá mạnh mẽ a, Hữu Trân cũng không phải bù nhìn. Cô ấy chịu cho chị em khống chế, trong đó tình cảm tuyệt đối không ít hơn chị em."

Hiền Thư tuy rằng tức giận, cũng hiểu được Gia Ân nói có lý, không phản biện gì nữa, dùng cặp mắt xinh đẹp trừng cô,

"Aizz! Ân đứng về phía nào?!"

"Ách..." Gia Ân nhúng vai,

"Em kiên quyết đứng về phía người kia, An Hữu Trân là người rất kỳ cục!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro