79. Phiên ngoại 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như lúc trước An Hữu Trân được nuôi trong nhà chăn ấm nệm êm như con mèo biếng nhác, đến khi thả ra thì như 1 con báo Châu Mỹ mạnh mẽ. Thường xuyên phơi thân dưới ánh mặt trời ở Úc, đã hun đúc nên làn da bánh mật vượt ngoài trí tưởng tượng, chân tay mảnh mai được gìn giữ đã bùng nổ năng lượng không giới hạn, trên người Hữu Trân ngoài mùi hương quen thuộc còn thoang thoảng mùi cỏ xanh thơm tho nhàn nhạc, làm cho chuyện giường chiếu có chút nhàm chán lại 1 lần nữa bắt đầu trở nên rạo rực sôi trào.

Trương Nguyên Ánh cảm thấy bản thân giống như con mồi không lối thoái, chỉ có thể vô ích nắm chặt tất cả những gì có thể, nào là ga giường, góc chăn, thậm chí là tóc An Hữu Trân để áp chế cuộc tấn công mãnh liệt.

Hôm nay, cô thoáng có chút khó chịu, có lẽ là do người kia đã trở về, vì vậy bây giờ mới phải chịu đựng khó khăn như vậy, có vài lần gần như muốn cắt đứt môi mình để kiềm chế tiếng rên rĩ phát ra từ cổ họng. Cho dù phòng được cách âm tốt, nhưng cô thực sự không đủ bình tĩnh để thản nhiên giải phóng những dấu hiệu hạnh phúc này ra, để rồi sau đó lại thản nhiên gặp những người thân, nhất là trước mặt các vị bô lão. Việc trêu ghẹo của Hiền Thư cũng không có gì, nhưng mà cái vẻ mặt làm bộ như không biết của các vị bô lão mới khiến cô xấu hổ vô cùng.

"Trân có thể làm nhẹ chút được không?" Trương Nguyên Ánh cúi đầu oán giận.

"Um..." An Hữu Trân hàm hồ trả lời, không biết có nghe lọt tai không.

Cô có chút không khống chế được, lực càng lúc càng mạnh, không còn nhẹ nhàng dịu dàng như ngày xưa. Rõ ràng có thể cảm nhận được sự gấp gáp, nguyên nhân có thể do chia xa và nhớ mong mà sản sinh ra sự bức thiết này. Vì Trương Nguyên Ánh cũng cảm thấy bức thiết, nên dễ dàng tha thứ cho cô thô lỗ xâm chiếm. Cố gắng bấu chặt vai Hữu Trân, cong thân người để giảm bớt chút khoái lạc vui thích.

Sau khi lên đỉnh sóng khoái hoạt, Nguyên Ánh hơi thả lỏng bản thân, ngưỡng mặt lên khẽ hé miệng, thở dốc thật sâu. Hữu Trân lại không chịu buông tha cô, vẫn lưu luyến cơ thể cô như trước, bàn tay khẽ vuốt dọc theo đường cong cơ thể, quyến luyến không ngừng, dễ dàng và nhẹ nhàng vén lên nỗi chờ mong dục vọng. Trương Nguyên Ánh thở dài, nghe không ra là thỏa mãn sung sướng hay là bất đắc dĩ dung túng, cứ theo đà này, sáng sớm mai có lẽ sẽ thức muộn hay không.

Ánh trăng men theo bức màn rọi vào, vẽ lên ánh sáng trong phòng, ẩn hiện hình ảnh trên giường, Trương Nguyên Ánh không còn giữ thói quen tắm rửa sau khi hoan ái, vẫn tiếp tục dựa vào người Hữu Trân, một chút cũng không muốn tách ra.

"Nguyên Ánh."

"Um?" Giọng nói như ra từ lỗ mũi, mang theo một chút biếng nhác ủ rũ.

"Cám ơn em."

Trong bóng tối, An Hữu Trân xích͙ ɭõa nhưng lại nói thật nghiêm túc, Nguyên Ánh vừa bực mình vừa buồn cười, cố tình cắn vào xương quai xanh của cô 1 cái.

"Á!" Hữu Trân rên lên 1 tiếng, vòng cánh tay ôm chặt, hôn hôn người trong lòng,

"Em không hỏi tôi sang kia làm gì sao?"

"Muốn nói tự nhiên sẽ nói." Nguyên Ánh nhắm mắt lại, nghe không ra cảm xúc.

"Chúng tôi làm 1 loạt phim về động vật hoang dại."

"Thật sao? Rất tốt. Trân chịu trách nhiệm làm gì chứ?"

"Dụ mồi."

"Cái gì?"

Trương Nguyên Ánh mở mắt, nghi hoặc ngưỡng mặt lên. Ánh mắt Hữu Trân lóe lên trong bóng tối,

"Không thể tưởng được đúng không? Chúng tôi năm người, thay phiên nhau dụ mồi."

Nguyên Ánh không nói chuyện, như là đang suy nghĩ gì. Hữu Trân tự mình nói,

"Chạy qua rất nhiều nơi, có chút vất vả. Nhưng không nguy hiểm, bọn họ đều có kinh nghiệm, tôi cũng sẽ cẩn thận."

"Phim của mọi người... Sẽ để ở nơi nào?"

"Không biết a, Gloria chịu trách nhiệm về chuyện này."

"Gloria..." Nguyên Ánh do dự, "Cô ấy dựa vào việc này để kiếm sống?"

"Cũng không phải, nhà Gloria có vẻ rất giàu, cô ấy không cần kiếm sống. Nhưng gia đình không đồng ý cô ấy làm việc này, cho nên chúng tôi tự lực cánh sinh."

"Um..." Trương Nguyên Ánh cảm thấy là lạ, nhưng lại không thể nói kỳ lạ ở chỗ nào, nên mơ hồ hỏi,

"Cần tiền không?"

"Không nghe Gloria nói cần."

"Um."

Nguyên Ánh không nói gì thêm nữa, mệt mỏi làm cho cô không muốn quan tâm nhiều vấn đề, cọ cọ vào cổ Hữu Trân, lúc này cảm thấy sinh nhật thật mãn nguyện, bình yên đi vào giấc ngủ.

Kỳ nghỉ của Hữu Trân rất ngắn, thời gian về nhà ở cùng Nguyên Ánh và Hữu Nguyên chỉ tổng cộng có hai ngày. Trương Nguyên Ánh bỏ hết công việc để sau này giải quyết, ở nhà với cô, trước khi Hữu Trân đi, lại giúp cô thu dọn hành lý, đem tấm hình mình ôm con gái bỏ vào trong balo của Hữu Trân.

Vì thế, An cảnh quan đến vội vàng mà cũng như mây gió thoảng qua biến mất.

Trương Hiền Thư vô cùng tiếc rẻ rèn sắt không thành thép, cảm thấy chị hai thật sự là rất dung túng họ Trân. Trương Nguyên Ánh cười nhạt, cũng không có nhiều lời.

Tất cả lại trở về vẻ bình yên vốn có.

Một năm sau.

Trương Hiền Thư đang ngồi trên giường trong phòng của Nguyên Ánh, cầm remote, vẻ mặt kinh ngạc xem TV.

Trên màn hình, là 1 chương trình phỏng vấn của nước ngoài. Người chủ trì có đôi mắt xanh biết, tóc vàng óng ả, đặt các câu hỏi, những người tham gia chậm rãi trả lời, không khí phim trường rất vui vẻ. Chủ đề định kỳ, chính là loạt phim động vật hoang dã đang rất sốt hiện nay, bộ phim này do một nhóm cá nhân tự thực hiện. Và 1 trong những thành viên không ai khác hơn là " anh rể " vô trách nhiệm bỏ của chạy lấy người.

An Hữu Trân ăn mặc gọn gàng, trang điểm nhã nhặn, bình tĩnh trước máy quay, tiếng Anh lưu loát cùng cử chỉ điệu bộ sinh, nhìn nổi bật rực rỡ.

"Chị hai, An Hữu Trân đến đó làm gì?" Trương Hiền Thư xem không hiểu gì.

Trương Nguyên Ánh ngồi trên ghế sofa, nhìn tài liệu trong tay, ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn màn hình TV,

"Không phải trên đó đang nói sao."

Gloria đang đơn giản miêu tả lại toàn bộ quá trình quay phim, ngẫu nhiên quay đầu lại, liếc nhìn An Hữu Trân, ánh mắt hai người rất ăn ý..

"Cô Gloria... Chị biết không?"

"Không biết."

"Vậy chị yên tâm để Hữu Trân ở cùng cô ấy sao?"

Nguyên Ánh đóng tài liệu lại, đặt sang 1 bên, đi đến ngồi bên cạnh Hiền Thư,

"Có gì lo lắng?"

Lúc này, nhϊếp ảnh gia vô cùng tò mò chiếc vòng trên cổ tay Hữu Trân. Trên tay cô đeo 1 chiếc vòng bằng kim loại, có hoa văn tinh xảo lại còn có khắc ký tự. Mơ hồ cũng có thể thấy rõ chữ cái E và G, chính giữa có hình trái tim. Tên tiếng Anh của Hữu Trân là Eugene, hơn nữa cô cũng có cảm giác đặc biệt với Gloria. Rất nhiều người hâm mộ bộ phim, đoán già đoán non rằng bọn họ có quan hệ mờ ám.

Trương Hiền Thư hiển nhiên bị loại tin đồn này lừa gạt, chỉ vào màn hình kêu Trương Nguyên Ánh xem,

"Chị hai! Chị xem kìa, cái này là có ý gì a? Chị đừng dễ dãi quá...!"

Nguyên Ánh vẫn thản nhiên như cũ, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm,

"Tên của chị đọc như thế nào vậy?"

"Ách..."

Hiền Thư sống ở nước ngoài trong khoảng thời gian dài, việc phiên âm chữ Hán không quá mau lẹ, khi Trương Nguyên Ánh vừa nói, cô nhìn kỹ, quả nhiên cái hình trái tim ở giữa kia có hình dạng biến thể của chữ E. Nhếch nhếch khóe miệng,

"Vậy tại sao còn cố ý khiến người khác đoán già đoán non, thật nhàm chán!"

Trương Nguyên Ánh nở nụ cười, nhìn nhìn Hiền Thư, lại đưa ánh mắt chăm chú xem TV. Trương Hữu Nguyên đạp xe 3 vòng mới tiến vào phòng, chi ô chi ô đi đến trước mặt 2 chị em họ. Tú Tú theo sau, không dám vào, đứng ở cửa do dự nhìn Trương Nguyên Ánh.

"Em đi làm việc của em đi, Hữu Nguyên để chị trông là được rồi."

Tú Tú đáp lời, xoay người rời đi. Trương Hữu Nguyên ở trước mặt mẹ và dì chạy xe qua lại, huyên thuyên nói mà chỉ có chính cô bé hiểu được lời mình mà thôi.

Tiết mục chiếu 1 đoạn phim ngắn, cho thấy 1 số chuyện lý thú trong quá trình bọn họ quay phim, trên trực thăng, An Hữu Trân đeo kính mát, ôm 1 con linh dương đang bị thương, kiên nhẫn trấn an con thú,

"Cục cưng àh, im lặng một chút, rất nhanh thoát ra."

1 câu rất tự nhiên, 2 chị em Nguyên Ánh đều không có phản ứng gì, Trương Hữu Nguyên đang chạy xe đột nhiên dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn TV, chớp chớp đôi mắt nhỏ nhắn đen láy, miệng mếu máo, chỉ trong nháy mắt thì nước mắt rơi như mưa,

"Oa! Oa oa!!"

Trương Nguyên Ánh ngạc nhiên nhìn con gào khóc, rất nhanh hiểu được nguyên nhân, đứng lên đi qua ôm lấy con nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Hiền Thư nghi hoặc, đối với 2 người tóc quăn này cô thật sự không hiểu nổi, mơ hồ nhìn chị cô,

"Sao Hữu Nguyên lại khóc? Thấy Hữu Trân nên nhớ chị ấy phải không?"

"Hồi trước Hữu Trân đều kêu con là cục cưng à." Nguyên Ánh vừa lau nước mắt cho con vừa đơn giản giải thích.

Trương Hiền Thư khóe miệng run rẩy vài cái, "đi ghen tị với...1 con dê...?"

Nguyên Ánh không để ý nhiều, cầm lấy di động, bấm 1 dãy số không nói gì, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con.Tiếng khóc nức nở bi thống vạn phần của Hữu Nguyên, rất rõ ràng truyền vào đôi tai đang ở xa ngàn dặm của An Hữu Trân.

Một lát sau, tiếng An Hữu Trân vội vàng trong điện thoại vang lên,

"Tôi lập tức trở về!"

Hiền Thư khóe miệng tiếp tục run rẩy, so với chị mình, cô còn kém rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro