90. Phiên ngoại 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà ở Cảnh Duyệt Vinh Viên cũng lâu rồi không ai lui tới. Tuy rằng vẫn sạch sẽ như cũ, nhưng lại thiếu cảm giác ấm áp của một gia đình. Nguyên Ánh cố chấp muốn về nơi này, cô biết, ở đây cô và Hữu Trân có rất nhiều kỷ niệm, những ký ức ấm áp, tốt đẹp là điều cần thiết cho Hữu Trân lúc này.

An Hữu Trân vẫn không muốn trao đổi nhiều với cô, tắm xong đi lấy mền, gối ra ghế sofa, Trương Nguyên Ánh thấy vậy, trong lòng rầu rĩ đau đớn,

"Hữu Trân..."

Hữu Trân không chịu ngẩng đầu nhìn cô, "Đừng ép tôi."

Trong phòng lại yên tĩnh, trong lòng 2 người như có 1 tảng đá đè nặng đến mức thở không nổi. Trương Nguyên Ánh nhanh chóng nói: "Trân đi ngủ sớm một chút, nhớ bôi thuốc lên chân."

Nói xong, quay đầu nhìn Hữu Trân, rồi dắt tay Hữu Nguyên vào phòng ngủ. Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, cô ngồi xổm xuống ôm con vào lòng, nước mắt dâng trào, cố gằng kìm chế hết sức cho nó đừng tuôn rơi. Hữu Trân lạnh lùng, vô tình làm cô cực kỳ khó chịu, nỗ lực dùng tình cảm ấm áp, sự dịu dàng để bù đắp lại bị cự tuyệt như vậy, khiến cô cảm thấy lòng đau như dao cắt.

Qua nguyên tiêu, Trương Nguyên Ánh bắt đầu quay về công ty làm việc. Rời khỏi con 1 chút cô cũng đứng ngồi không yên, vì vậy mỗi ngày đều dẫn con đến Trương thị. Mỗi ngày Trương Hữu Nguyên bị mẹ dẫn theo, lại ngồi yên trong phòng làm việc quá lớn. Lúc trước cô bé không được tự do như mong muốn, giờ càng thêm khổ sở.

Hữu Trân sẽ không theo họ, Nguyên Ánh có ý muốn biết cô đang làm gì, nhưng bị làm lơ cho qua chuyện. Bỗng 1 buổi trưa hè, Hữu Trân đột nhiên đến văn phòng Nguyên Ánh.

Hữu Nguyên thấy Hữu Trân, nhảy xuống ghế sofa chạy đến. Hữu Trân vươn tay ôm con vào lòng, nói với Trương Nguyên Ánh,

"Hôm nay, Gloria vừa tới đây."

Sắc mặt Trương Nguyên Ánh lập tức trở nên tái nhợt.

Mặc kệ là do Hữu Trân và Gloria còn giữ liên lạc từ trước đến nay, nên Gloria đến tìm Hữu Trân, nhưng đây chắc chắn không phải là tin tốt lành gì. Trong lúc này, đối với An Hữu Trân, Úc sẽ là lựa chọn rất tốt cho cô. Vì cô có thể vui vẻ khởi nghiêp lại, ở đó cô cũng tìm thấy động lực để sinh sống. Hoàn cảnh khác xa so với lúc cô muốn đi cách mấy năm về trước, nếu An Hữu Trân dự định đi, mối quan hệ của họ thật sự là rất khó có thể vãn hồi.

"Thật hả? Đi du lịch sao?" Nguyên Ánh kiềm chế nỗi chua xót trong lòng, miễn cưỡng cười cười.

"Ừ, cứ coi là vậy. Cô ấy muốn gặp Hữu Nguyên, buổi tối tôi sẽ dẫn Hữu Nguyên đi ăn tối với Gloria, được không?"

Vẻ mặt Hữu Trân rất tự nhiên, nhìn không ra cảm xúc. Trương Nguyên Ánh cứng đờ,

"Ừ, được..."

"Ừ. Vậy bây giờ tôi dẫn con đi được không? Sợ đường Nam bị kẹt xe, chúng tôi đi sớm 1 chút."

Trương Nguyên Ánh theo bản năng mà gật gật đầu, "Được.. chào Gloria dùm em, nói chuyện vui vẻ nha."

"Um."

Hữu Trân đáp lời, ẵm con đi. Để lại Trương Nguyên Ánh tâm tình không yên trong phòng làm việc.

Ánh trời lúc chạng vạng chiều chiếu vào cửa sổ sát đất, để lại 1 bóng đen trên mặt cô. Cô không thể khống chế bắt đầu suy nghĩ Hữu Trân gặp Gloria ở đâu, nói gì, ăn ở chỗ nào, nói chuyện với nhau vui vẻ ra sao. Những hình ảnh đó làm cho Trương Nguyên Ánh không cách nào giữ được bình tĩnh, một chữ trên tài liệu cũng không lọt vào mắt cô. Vô cùng lo lắng nhẫn nhịn 1 lúc, cô không nhịn được nữa, lấy túi xách ra khỏi văn phòng.

Vệ sỹ báo cáo, Hữu Trân cùng Gloria đi khách sạn Vạn Giang ăn đồ Trung Quốc. Nguyên Ánh không biết nên vui hay là tức giận, không 1 chút do dự quyết định đi đến đó. Lúc tới nơi, quản lý sảnh vô cùng ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi cô cần gì, muốn lập tức thông báo cho người chủ quản. Nguyên Ánh không kiên nhẫn lắc lắc đầu để cô ấy đi làm việc của mình, bản thân đi đến khu nghỉ ngơi, tâm trạng bất an ngồi trên ghế sofa chờ đợi.

Nguyên Ánh có chút không yên lòng, mấy lần cô muốn đứng dậy rời khỏi, nhưng cũng do dự không hành động được. Cô biết như vậy là không tốt, thậm chí sẽ khiến Hữu Trân tức giận, nhưng 1 loại cảm giác bất an mãnh liệt dâng lên, khiến cô cố chấp tiếp tục đợi.

Mãi cho đến lúc gần khuya, Hữu Trân mới dẫn con đi ra. Nhìn cô và Gloria tâm tình có vẻ không tệ, vừa dắt tay nhỏ bé của Hữu Nguyên, đứa bé cười rất vui vẻ.

Trương Nguyên Ánh từ từ đứng dậy, hình ảnh trước mắt làm cho lòng cô tràn đầy chua xót. Không thể không nhịn, miễn cưỡng tươi cười qua chào hỏi. Hữu Trân thấy cô, hơi ngạc nhiên dừng bước. Gloria nhìn bọn họ tò mò,

"Eugene?"

Hữu Trân kịp phản ứng, vẻ mặt vô cảm, cùng Gloria nói một câu, "Trương Nguyên Ánh."

Lại quay đầu nhìn Nguyên Ánh, "Gloria."

Sau đó, ngậm chặt miệng, không nói lời nào. Gloria giật mình, vươn tay ôm thân thiện Nguyên Ánh. Lúc này trong lòng Nguyên Ánh vô cùng hốt hoảng, nhưng không thể để tình trạng này tiếp tục, chỉ có thể giữ vững tinh thần nói chuyện với Gloria, còn kiên nhẫn giải thích nói, ' đừng quá lo lắng, cô mới đến đây. '

Gloria thoải mái, cười nói với Nguyên Ánh,

"Tôi và Eugene định ngày mai dẫn tiểu Eugene đi mấy nơi gần đây chơi được không?"

"Không được!" Trương Nguyên Ánh dĩ nhiên không muốn, lập tức cự tuyệt. Lời vừa nói ra, cũng hiểu được chính mình có chút cường ngạnh, chuyển lại giọng điệu nhẹ nhàng,

"Đứa bé không thể rời xa tôi lâu, tôi sẽ lo lắng lắm." Nói xong vươn tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Khởi.Ngao trong tay Gloria. Vẻ mặt của Gloria biểu lộ không thể tin được,

"Chỉ đi chơi 1 ngày thôi, còn có Eugene đi cùng, có gì phải lo lắng?"

Gloria nói xong quay đầu lại nhìn Hữu Trân, cô vẫn là thờ ơ lạnh nhạt, không tỏ vẻ gì. Thấy vậy, Gloria đành xoay đầu lại, khom lưng xuống nói với Hữu Nguyên,

"Cục cưng, con có muốn đi chơi với dì và mẹ Eugene không?"

Trương Hữu Nguyên đương nhiên nghe không hiểu! Đối với cô bé mà nói, mặc kệ là Gloria nói tiếng Tây Ban Nha hay Trương Nguyên Ánh nói tiếng Anh, cô đều hoàn toàn không hiểu. Tiếng Hoa cô bé còn chưa hiểu hết, đừng nói tới những ngôn ngữ khác. Đành phải ngơ ngác nhìn cô gái tóc vàng mắt xanh trước mặt, không có phản ứng gì.

Gloria có chút thất vọng, đứng thẳng dậy, lại quay đầu nhìn Hữu Trân, nhún nhún vai,

"Vậy hai chúng ta đi thôi."

Nguyên Ánh thấy cảnh này, vô cùng phản cảm vô ý nắm chặt tay con gái, nhưng lại không thể ngăn cản, An Hữu Trân không nói thêm gì khác,

"Vậy nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, mai phải đi sớm 1 chút."

"Tôi đưa cô về!"

Khi Trương Nguyên Ánh thốt lời này ra, Gloria nhìn cô ngạc nhiên, "Không cần, phòng tôi ở trên này."

Hữu Trân liếc nhìn Nguyên Ánh, vẫn im lặng như cũ. Lúc này, Nguyên Ánh mới cảm thấy mình thất lễ, hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố chấp nói với Hữu Trân,

"Em và Hữu Nguyên vào xe đợi Trân."

Trên đường về không 1 lần nói chuyện với nhau. Về đến nhà, Trương Nguyên Ánh vài lần muốn nói lại thôi, cô có rất nhiều điều muốn nói với Hữu Trân, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào. Hữu Trân bình tĩnh đi tắm, nằm trên ghế sofa, rất nhanh ngủ say, Nguyên Ánh cũng đành chịu.

Sáng sớm hôm sau, An Hữu Trân ra khỏi nhà từ sớm. Trương Nguyên Ánh rời giường, nhìn chăn gối được xếp gọn gàng trên ghế sofa, lòng đau như thắt. Đến công ty, họp cũng tốt, làm việc cũng tốt, nhưng trong lòng vẫn đâu đó cảm xúc buồn bực, bất an. Cô không biết mình làm sao vậy, cô không muốn bị những điều bất an này quấy rối công việc của mình, quấy đến nỗi cô không biết mình đang làm gì.

Đến trưa, Trương Nguyên Ánh buông báo cáo phân tích hàng tháng trên tay xuống. Đứng dậy đi vào toilet, muốn rửa mặt để thanh tỉnh một chút. Lúc đóng cửa, còn giương mắt nhìn Hữu Nguyên đang cúi đầu chơi với con gấu bông của cô bé, nên cũng không lo lắng gì nhiều.

Cửa vừa đóng, Trương Hữu Nguyên ngẩng đầu lên, thấy trong phòng không có ai, nhảy xuống ghế sofa, đeo balo vào, cầm con gấu bông, mở cửa văn phòng đi ra ngoài. Cô bé vốn nhỏ nhắn, bàn làm việc lại cao, bước đi không tiếng động, mấy thư ký của Trương Nguyên Ánh cũng đang chăm chú làm việc, không ai rảnh để để ý đến cô bé.

Cô bé đi đến thang máy, nhón chân bấm đại 1 nút, chờ cửa mở ra, trong nháy mắt thì bỏ chạy.

1 lúc sau, Nguyên Ánh đi ra, vừa nhấc đầu nhìn thấy trong phòng làm việc rỗng tuếch! Ngay cả cái bóng dáng của đứa nhỏ cũng không thấy đâu. Cô mở rộng cửa, lớn tiếng hỏi ' Hữu Nguyên đi đâu vậy??! ', thư ký ở bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt luống cuống. Trương Nguyên Ánh sợ tới mức hồn phiêu phách tán, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô tuyệt đối không thể chịu đựng nổi thêm 1 lần mất con. Đúng lúc, vệ sĩ gọi điện báo Trương Hữu Nguyên một mình đi xuống lầu, ra ngoài tòa nhà rồi.

Trương Nguyên Ánh một mặt căn dặb vệ sỹ coi chừng cô bé, một mặt bay nhanh đến thang máy, điên cuồng chạy xuống lầu.

Hữu Trân mua đồ chơi mới cho con, vừa đưa Gloria về khách sạn, mong muốn nhanh chóng thấy con, nên đến Trương thị. Trên đường đi, thấy cô bé lưng đeo ba lô, rung đùi đắc ý mà đi ra. Cũng không thấy ai dẫn cô bé, chỉ có 2 vệ sỹ một trước một sau đi theo, cũng không dám đến quá gần.

"Hữu Nguyên?"

Hữu Trân kinh ngạc kêu cô bé, cô bé lập tức dừng lại, đôi con ngươi đen láy đảo mắt nhìn xung quanh, dựa vào bên cạnh cột điện, dừng lại. Không đợi Hữu Trân hỏi cô bé sao lại thế này, Trương Nguyên Ánh đã thở hổn hển đuổi tới, sắc mặt trắng bệch, bước chạy cũng lung tung. Thấy Trương Hữu Nguyên, một phen túm lại, đưa tay đánh ngay 2 cái vào mông cô bé, buồn bực lớn tiếng la cô bé,

"Con chạy đi đâu hả?!"

Đứa nhỏ mặc quần áo mùa đông rất dày, hơn nữa Trương Nguyên Ánh cũng không nhẫn tâm đánh mạnh, chẳng qua là tức giận quá mới ra tay, nhất thời không khống chế được cảm xúc. Nhưng mà vẻ mặt cô nghiêm khắc, biểu cảm nghiêm túc, làm người khác sợ. Hữu Nguyên lén đi đã hơi hơi sợ, lại bị Trương Nguyên Ánh dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo, bĩu môi, tội nghiệp rầm rì hai tiếng, vẫn nhịn không được khóc lên. Vừa khóc vừa than thở,

"Con muốn về nhà... Con muốn mẹ... Ô ô..."

Vẫn chưa nghe xong, đại não của Trương Nguyên Ánh đã trống rỗng,

"Chỗ nào là nhà của con?! Ai là mẹ của con??!"

Lớn tiếng nói, mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, ngực đang kịch liệt phập phồng. Hữu Trân đứng ở bên kia muốn vươn tay ra, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng thu tay về. Im lặng đứng ở một bên, để Trương Nguyên Ánh tự mình xử lý.

Trương Hữu Nguyên không dám nói nữa, đứng ở đó nhỏ giọng khóc, giơ tay lau nước mắt. Nguyên Ánh đánh xong cũng hối hận, nhìn thấy con bất lực đứng đó mếu máo khóc, trong lòng vô cùng khó chịu.

Lúc này Hữu Trân mới tiến lên ôm cô bé vào lòng, nói với Trương Nguyên Ánh, "Đi lên trước, tí nữa nói."

Nguyên Ánh nhìn nhìn cũng không trả lời, vẫn luôn nhìn đứa bé, nhìn thấy Hữu Nguyên vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Hữu Trân, khóc thút thít, thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt. Đành phải nghe theo Hữu Trân lên lầu trước.

Trở lại văn phòng Nguyên Ánh, Hữu Trân ngồi trên ghế sofa, đặt đứa bé trên đùi, vừa lau mặt vừa nhẹ giọng hỏi,

"Con muốn đi đâu a? Tại sao không nói với mẹ một tiếng đã bỏ chạy rồi?"

Hữu Nguyên đã không khóc, lén nhìn Trương Nguyên Ánh đứng xa xa ở bàn làm việc, liếc mắt 1 cái, rồi rũ mắt xuống,

"Con muốn đi về..."

"Quay về chỗ nào a? Làng trẻ em?"

Hữu Nguyên gật gật đầu.

"Không phải nói với con rồi sao? Sau này người này mới là mẹ của con, mẹ cũng chỉ có một a?"

Cô bé không lên tiếng.

"Con còn nhỏ, một mình chạy ra ngoài, lỡ lạc mất thì sao đây? Mẹ và mami rất lo lắng a?"

Hữu Nguyên ước chừng cũng biết mình làm sai, cúi đầu, không dám nhìn Hữu Trân. Hữu Trân biết vậy là được rồi, đưa đồ chơi cho cô bé, ẵm con đi ra đưa cho Tiểu Quan.

Con của Tiểu Quan và Đại Vĩ cũng đã học tiểu học, thừa kinh nghiệm đối phó với trẻ con tuổi này, lấy đồ ăn vặt ra dụ, mở máy tính để cô bé xem phim hoạt hình, kiên nhẫn nói chuyện với cô bé. Rất nhanh, khuôn mặt Hữu Nguyên giãn ra, không còn nhăn thành 1 cục..

Hữu Trân trở lại văn phòng của Nguyên Ánh.

Đẩy cửa ra, thấy cô đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cửa. Khoanh 2 tay trước ngực làm cho bóng dáng cô tuy quật cường nhưng lại cô đơn. Hữu Trân từ từ đi tới, không ngờ, trên cằm Nguyên Ánh còn vươn vài giọt nước trong suốt, trên mặt cũng đầy nước mắt.

Đau đớn tập kích trái tim Hữu Trân, cô lập tức vươn tay, ôm Nguyên Ánh vào lòng.

Trương Nguyên Ánh lập tức suy sụp, ôm chặt Hữu Trân,

"Xin lỗi... Xin lỗi Hữu Trân, em không muốn đánh con... Em..."

"Được rồi, tôi hiểu." Hữu Trân ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô,

"Không có việc gì, ha? Thả lỏng một chút... Cho con một chút thời gian, cũng cho chính em một chút thời gian, không có việc gì... Có tôi ở đây..."

Thổn thức đè nén, xuyên qua quần áo, nhẹ nhàng trút ra. Trương Nguyên Ánh ở trong vòng tay quen thuộc, bộc phát hết bao nhiêu cảm xúc đè nén bấy lâu nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro