Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi lễ trôi chảy và kết thúc trong cái hú hồn của hai đứa và sự ngơ ngác trước bản hợp tấu lạ lùng nhưng hết sức êm tai của mọi người có mặt.
Cô dâu đã hạnh phúc biết bao khi tin vào lời nói dối rằng đó là một món quà bất ngờ mà người chồng dành tặng cho mình trong ngày cưới. Những người biết được sự thật chỉ có 3 người, không tính thằng nhóc violin vì nó chỉ mơ hồ vài chi tiết không đáng kể thôi.
Đợi đến khi không còn ai chú ý đến tôi nữa, Mạnh Hùng bèn cất bước đến gần. Hắn ta hôm nay ăn mặc rất lịch sự, trông cũng có vài phần ưa mắt.
-Chúc mừng cháu, hay lắm.
Tôi nhún vai, tỏ vẻ không có gì to tát cả trong khi ánh mắt tìm kiếm những gương mặt có vẻ quen thuộc xung quanh. Đó là những người đàn ông mang xứ mệnh bậc thang đã đưa tôi thoát khỏi cuộc sống khốn khó kiếp trước.
Hiện tại, hầu hết họ đều còn rất trẻ, ở những vị trí không mấy lớn lao và cũng không giàu có như nhiều năm sau.
Cứ nghĩ gặp lại sẽ khiến tôi phải bị làm sao đó, phải có một tâm trạng khác hơn sự bình tĩnh hiện tại. Bình tĩnh giống như một kẻ qua đường.
Tôi xua đi những hình ảnh xưa cũ trong đầu, đẩy nó vào một góc kín đáo nhất. Cuộc đời mới thì tư tưởng cũng nên đổi mới thôi. Coi như đây là lần cuối cùng nhớ về thời đó. Từ nay quá khứ hãy để nó vùi vào dĩ vãng, cả một quãng đời dài đang chờ tôi tô vẽ phía trước cơ mà.
- Cháu đang nghĩ gì vậy?
Tôi nhìn vẻ mặt nhẵn nhụi của Mạnh Hùng, chợt cảm thấy vui vui
- Năm nay chú bao nhiều tuổi?
- Hình như là 28 thì phải. 
- Nhanh nhỉ, chúng ta đã gặp nhau 3 năm rồi.
- Ừ - vẻ mặt anh ta trở lên xa xăm như nhớ lại rồi bật cười - Lúc đó cháu dọa chú sợ chết khiếp.
- Tại sao?
- Lúc nói câu thoại đầu tiên ấy.
Tôi nheo mắt nhìn anh ta, cười châm chọc:
- Tưởng cháu là con rơi của chú thật à, chú không có cái vinh hạnh ấy đâu. Thời đại học phải không?
Anh ta bứt tóc và bối rối y hệt một đứa trẻ mới lớn, mặt mày nhăn nhó thành một nhúm.
- Tại sao lại nói về chuyện này? Sao cháu chẳng dễ thương gì hết vậy. Mà cháu học mấy thứ này ở đâu thế?
Tôi gõ nhẹ vào đầu mình, giọng kẻ cả như một bà chị dạy dỗ cậu em:
- Đừng coi thường trẻ con, lại càng không bao giờ được coi thường trẻ con là phụ nữ. Họ rất nguy hiểm đấy, biết không?
Chợt có tiếng bật cười, chúng tôi đang đứng ở một khu vực vắng vẻ ít người lại qua, xung quanh không hề có một ai cả và rõ ràng tiếng động khi nãy ở rất gần.
Không để tôi tìm hiểu lâu, tấm màn nhung màu nguyệt bạch đằng sau người đối diện bị vén sang một bên. Giờ tôi mới để ý thấy chiếc ban công đã bị che khuất bằng một bức rèm.
Khi nhận ra người mới xuất hiện là ai, chúng tôi một người thì cực kì vui sướng một người thì cực kì kinh sợ.
Là anh ta!
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là quay đầu bỏ đi nhưng chợt nhận ra hiện tại, chúng tôi mới chỉ là những người xa lạ lần đầu tiên gặp nhau tại một buổi tiệc cưới.
Không hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro