Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng giêng, một tháng lý tưởng cho dựng vợ, gả chồng, hiếu, hỉ và ti tỉ những việc vui khác.
Colour cũng có 1 sự kiện lớn, đó là tổng giám đốc cưới vợ, một người chưa từ được công khai trong danh sách những người tình của anh ta.
Chẳng liên quan đến tôi. Giá như anh ta có cưới một con giặc cái thì ngoài việc đời có thêm chuyện để nói cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của ai. Đó chỉ là khi cái cô gái chẳng biết có phải giặc cái ấy hay không đừng ngẫu hứng trong niềm hạnh phúc đang trào chỉ đích danh tôi xách váy cho cô ta lúc bước trên thảm đỏ trong nhà thờ. Quả là tai bay vạ gió.
Bây giờ ngoài chồng cô ta, tôi thành kẻ có liên quan nhất rồi.
Cùng thử đồ với tôi còn có 3 cô cậu nhóc nữa. Trái đất mới nhỏ bé làm sao, cô nhóc khóc nức nở ngày nào cũng đã thêm 2 tuổi.
Nó chẳng những lớn hơn mà còn xinh hơn trước. Thứ duy nhất còn nguyên chính là chiếc váy kiểu công chúa trắng muốt muôn đời như một mà nó vận trên người lúc này. Nhức mắt quá đi thôi.
Theo kế hoạch, công chúa sẽ cùng một cậu nhóc khác chơi bản "Wedding dress" trong khi tôi và thằng nhóc còn lại cầm hoa và nhẫn dẫn trước trong buổi lễ. Tôi thở phào vì cái vụ nâng váy rơi vào số phận bất hạnh của một cô gái nào đó là bạn thân của cô dâu.
Nhiệm vụ của tôi là đứng cạnh cô dâu với một bó hoa ngu si cho đến khi lễ cưới kết thúc. Và thế nào cũng được vào cái hôn hít hay bẹo má của những quan khách tham gia. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy hết mong chờ vào cuộc sống.

Tôi đã cơ bản thích nghi được nhiệm vụ mới với hi vọng sếp tổng sẽ ghi nhớ được sự đóng góp lớn lao của tôi trong cái ngày trọng đại của anh ta.
Dù có là một người đến từ tương lai nhưng tôi cũng không thể tính toán được cái vụ tai nạn ngớ ngẩn khiến mười ngón tay "công chúa" chẳng thể chơi đàn. Nhiệm vụ bị hoán đổi trong khi chẳng nhận được sự tình nguyện của cả 2 bên.
Tôi nhìn thằng nhóc ôm 1 cây violong đứng tần ngần bên cạnh, nó cũng nhìn lại bằng một ánh mắt ngớ ngẩn không kém. Một sự bày vẽ làm khổ trẻ nít mà người lớn đã nghĩ ra. Quả là độc ác khi bắt tôi chơi đàn trong khi 3 bản nhạc mà tôi thành thạo không hề có cái tên nào là "Wedding dress" cả.
Đã quá sát giờ lành, không thể kiếm được người thấy thế, cũng không đủ thời gian cho một buổi tập mới.
Đây chính là mình chứng cho việc không trâu bắt chó đi cày.
Khi có người ra hiệu, thằng nhóc vội vã nhét 2 cục bông vào tai rồi gác đàn lên vai kéo bản bạc đã tập hàng ngàn lần trước đó. Thấy nó nghiêm chỉnh chấp hành mật sách đã được dặn dò, tôi yên tâm một chút. Mong là cái hôn lễ này không quá be bét vì cái sáng kiến mang tầm phá hoại của tôi.
Tôi và nó, mỗi đứa chơi một bài của riêng mình, tiếng nhạc hợp tấu pha trộn những cũng trầm và cung bổng. Điều khó khăn là tôi nương theo giai điệu của nó mà mix tiếng nhạc của mình vào cho hợp. Nếu không tình trạng âm thanh đánh nhau trong lỗ tai người nghe sẽ xảy ra ngay và khi đó, đời tôi đi đứt.
Tôi tập trung hơn bao giờ hết, từng cung bậc cảm xúc như sống lại cùng với những giai điệu du dương. Qua những ngón tay, tiếng nhạc khi thì ngập ngừng, khi thì da diết của "River flows on you" cứ chậm rãi đi vào lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro