Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi trên ghế, tập trung xem bản hợp đồng mới nhận được, sau khi suy tính một hồi, tôi đặt xấp giấy xuống bàn, ngẩng lên đối diện với những ánh mắt chăm chú xung quanh:
- Có một vài điều cần thay đổi.
Giờ đây, khi tôi lên tiếng họ không còn cười khẩy bỏ qua hay nheo mắt lại thích thú nữa mà chăm chú lắng nghe:
- Cháu không đồng ý điều khoản nào?
Tôi trình bày thẳng vào vấn đề của mình.
- Làm hình ảnh đại diện cho nhãn hiệu thời trang trẻ em trong vòng 3 năm cháu sẽ không nhận catxe cố định như vậy mà sẽ được trích hoa hồng từ doanh thu bán hàng. Cùng là người làm kinh doanh điều này cháu nói chắc mọi người hiểu.
Phía đối tác nhìn nhau rồi một người lên tiếng:
- Để chúng tôi bàn bạc lại đã.
- Xin cứ tự nhiên.
Tôi nói rồi đứng dậy, người luật sư- kẻ giải quyết mọi văn bản pháp lí mà tôi chọn cũng lục tục thu dọn giấy bút trên bàn.
Lại qua 1 năm, địa vị của tôi đã không còn như xưa, quả thực con đường thành công đến với tôi bằng phẳng và rắn chắc như được đổ bê tông vậy. Khó có cái gì có thể lay chuyển. Trong giới Showbiz hiện nay lưu truyền một câu nói: "Kẻ nhỏ tuổi nhất là Ban Mai, kẻ lớn gan nhất cũng là Ban Mai". Ánh ban mai đã từ những tia sáng le lói dần trở nên chói lóa như những tia nắng rực rỡ buổi trưa hè. Với lợi thế nhớ được những sự kiện lớn xảy ra trong tương lai, từ một số vốn nhỏ ban đầu tôi đầu tư vào một vài mặt hàng biến chúng thành số tiền lớn và rút lui an toàn ngay khi thị trường bất động sản chững lại và vàng thì ở mức giá cao chưa từng có. Với số tiền lãi trong tay, tôi từ biệt căn hộ chung cư cũ kĩ dọn về căn biệt thực vừa hoàn công chưa đầy một tháng. Bà có thể thoải mái trồng rau, nuôi gà ở khu vườn rộng rinh của nhà mới. Không còn bó buộc trong không gian chật hẹp của cái ban công cũ, hiển nhiên tôi và bà đều hết sức hài lòng về sự thay đổi này. Khu đất tôi chọn hiện nay có hơi hẻo lánh nhưng ai mà ngờ được chỉ vài năm sau nơi đây trở thành lô đất đắt giá nhất thành phố, có nói là tấc đất tấc vàng cũng chẳng ngoa.

Sau khi mua đất cất nhà, vốn lưu động trong tay tôi không còn nhiều, biết rõ sự sinh lãi vô tận đất đai xung quanh trong khi bản thân đành bất lực, tôi dâng lên một sự chua xót không nói lên lời. Nỗi tiếc tiền của một đứa nhỏ mười tuổi không thua kém bất kì thân xác một kẻ trưởng thành nào có con tim và khối óc nhạy bén với thời cuộc. Chẳng ai chịu cho tôi vay tiền, họ chẳng thể hiểu nổi một con nhóc cần số tiền lớn như vậy làm gì? Tuổi của nó chỉ cần ăn với học là đã xuất sắc lắm rồi, nó không chỉ đóng phim, kiếm tiền, bây giờ còn điên rồ hơn, mua những lô đất bỏ hoang đầy những bụi trinh nữ gai vượt đầu người lớn về làm của để dành trong khi thị trường nhà đất đang ở mức đóng băng.
Tôi trải qua một cái Tết không trọn vẹn như thế. Người duy nhất tin tôi có khả năng thành công chính là tay đạo diễn trẻ, tuy nhiên với tâm hồn lãng mạn cống hiến đến cắc bạc cuối cùng cho nghệ thuật của mình, anh ta lúc nào cũng trong tình trạng nghèo rớt mồng tơi. So với Mạnh Hùng, xem ra tôi đã là một kẻ giàu có nhất đời kìa. Quả là một tấn bi kịch cho cả hai. Tôi và anh ta trở thành một tổ hợp vừa khập khiễng vừa tương đồng như vậy đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro