Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta chẳng đánh cũng chẳng giết như tôi tự huyễn hoặc chính mình. Đưa tay kéo tôi dán sát vào người bằng một sức lực mạnh bạo, anh ta ngó đăm vào khuôn mặt tôi rồi nói trong hơi thở:
- Em rất được.
Ánh mắt tôi chợt chú ý đến đôi môi của người đối diện. Đó là một bờ môi hơi mỏng, mà màu sắc của nó là sự pha trộn hoàn hảo giữa màu đỏ và màu hồng. Quả là một khuôn miệng đẹp.
Tuy nhiên đậu trên khoé mép của hắn là một nụ cười nhếch mỉa mai, vừa phớt đời vừa như coi khinh tất thảy. Chính nụ cười đó khiến những người nhìn anh ta rơi vào trạng thái muốn nổi điên bất chấp người sở hữu nó có khuôn mặt hoàn hảo tới bực nào.
Tôi hít một hơi sâu, sẵng giọng hỏi
- Nhầm người?
Dường như chẳng để ý đến thái độ cục cằn của tôi lúc đó, anh ta thong thả nói:
- Như em mong muốn, từ hôm nay bạn trai của em chỉ có thể là tôi.
Tôi há hốc miệng trước lời tuyên bố đó. Ừ thì tôi đã nói như vậy với tình cứ nhưng mục đích chỉ là giãy khỏi mối quan hệ nhàm chán hiện tại thôi.
À, còn có thể khiến vị khán giả vô duyên gần đó bị vài cú đấm nhớ đời nữa thì càng tốt.
Nhưng đời nào có mấy ai ngờ, tôi không ngờ gã đó lại bất tài đến độ một miếng đòn cũng không đỡ được.
Giờ thì hay rồi, bao nhiều người không chọc lại dây dưa ngay với một gã không bị bệnh tâm lý thì cũng có bệnh về thần kinh.
Trông bộ dạng cũng không đến nỗi nào nhưng sao hành động lại vượt ra ngoài sự hiểu biết của người bình thường như thế?
Tôi đẹp, tất nhiên rồi, nhưng tôi vẫn tự biết bản thân chưa thể sở hữu một sức hút khiến cho đàn ông vừa nhìn thấy đã xiêu.
Vậy thì vấn đề chỉ có thể nằm ở chỗ người còn lại.
Liếc nhìn chiếc xe đằng sau hắn ta, tôi chợt có ý định chơi ác. Mất gì, sao không vui đùa một lần.
Người có thể sở hữu một chiếc Audi... thì không phải hạng xoàng được. Trừ phi.... anh ta đi mượn.
Nhưng khó nói lắm, anh ta có vẻ không phải là một kẻ...ừm.... nông cạn như thế.
- Bạn trai của tôi hả, không dễ làm như thế đâu.
Tôi nhướng mày, liếc anh ta một cái, sau đó hất mũi giày đá vào đống thịt đang chết giấc dưới chân nãy giờ, rồi đổi một tông giọng nhốm đầy vẻ khinh thường.
- Không lo cho bạn gái được một căn nhà, đây là kết quả xứng đáng.
Cánh tay ở eo đột nhiên bị buông lỏng, đang chắc mẩm đã dọa được hắn ta, thế nào chẳng cụp đuôi chạy sớm thì tiếng cười khoái trá của người đối diện khiến tôi hồ nghi không thôi.
- Thực tế lắm, tốt thôi, tôi sẽ cho em những gì em muốn.
Tôi ngó trân trân vào khuôn mặt anh ta, hòng tìm ra được một dấu hiệu lừa đảo hay bông đùa. Lạ chưa? Không ngờ trên đời này lại có một tên.... điên nặng như thế.
Như một thói quen, tôi lên tiếng một cách dò hỏi
- Nhà, xe và thẻ tín dụng?

Đến khi nhận được một cái gật đầu khẳng định, mắt tôi hoa lên, mãi vẫn không thể tin vào sự thực.
Nếu có một tên khùng muốn ném tiền qua cửa sổ, một kẻ nghèo túng như tôi họa có khùng mới không đi nhặt.
Mang tâm lý may rủi theo hắn ta về nhà, đến tận khi cầm trong tay quyền sử dụng căn hộ cao cấp và chiếc Audi R8 tôi mới biết mình đã sa vào chĩnh gạo. Mà không phải chĩnh gạo thường, một chĩnh gạo tám thơm hẳn hoi.
Vậy là kết thúc 3 năm vật vã với địa vị một diễn viên hạng 3 chuyên đóng vai quần chúng, thoắt cái mức sống của tôi được nâng lên với tốc độ chóng mặt mà đến nhân vật chính như tôi cũng mơ mơ màng màng.
Đời đúng là vô thường quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro