Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ lại lần gặp đầu tiên đầy khó hiểu như thế, đã hơn 1 lần, trong lúc tâm trạng hắn ta vui vẻ, tôi có hỏi lí do nhưng nhận được chỉ là một nụ cười mỉa quen thuộc.
Lâu dần cũng không muốn nhắc đến nữa, cứ nghĩ, vui đùa với nhau dăm bữa nửa tháng, không ngờ thoắt cái đã 8 năm.

Tám năm không ngắn cũng chẳng dài, vừa đủ để một người phụ nữ đánh mất trái tim.

Ngước đôi mắt lên nhìn khuôn mặt người đối diện, tôi trở về với thực tại.
Không dạn dày như trong trí nhớ nhưng hắn dù có non nớt cũng đã không thể che giấu được vẻ ưu tú trời sinh của hậu duệ được bồi đắp tỉ mỉ.
Tôi đã từng yêu con người này, bây giờ vẫn chưa quên được, dù chỉ bắt gặp một phiên bản trẻ trung hơn vẫn khiến tôi thấy bối rối.
Nhưng hiện tại, quyền chủ động thuộc về tôi. Tôi sẽ không mơ màng đánh mất chính mình một cách thảm hại như trong quá khứ nữa.

Nghĩ như vậy, lí trí dần trở lại làm chủ cả cơ thể đang chết lặng của tôi, rồi cuối cùng, rốt cục một nụ cười cũng đã nở.
- Rất vui được gặp chú.
Tôi đọc được một sự ngạc nhiên thích thú lướt nhanh qua đôi mắt tinh anh ấy, và mừng rỡ vô cùng vì rốt cục mình cũng có thể nhìn thấu những cảm xúc của đối phương.
Người trẻ vẫn dễ thương hơn nhiều.
Anh ta nhìn tôi một cách chăm chú, khoé môi thấp thoáng một nụ cười mỉa vạn năm không đổi, đúng là rất quen thuộc.
- Cậu nói đúng, cô bé này không hổ là một diễn viên trời sinh.
Không để mình bị lãng quên quá lâu, Mạnh Hùng lên tiếng một cách nóng lòng
- Sao cậu nói vậy?
- Làm chủ cảm xúc rất nhanh, mặc dù tôi không thể lí giải mớ tâm tình phức tạp của cô bé trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa qua.
Tôi cụp mắt xuống, dù biết hắn ta là một người tinh tế nhưng không ngờ lại nhạy cảm đến mức ấy.
Thật may là tôi vẫn đủ sức điều khiển trí não một cách bình thường trong trường hợp này.
Quay qua người còn lại, tôi lên tiếng một cách bình thản
- Bạn của chú sao?
Thọc tay vào túi một cách nhàn nhã, Mạnh Hùng vui vẻ giới thiệu
- Đúng vậy, cháu cứ gọi chú Long là được.
Hoàng Long, rất vui được.... gặp lại!
Tôi hơi nhếch môi, chôn dấu một tia cảm xúc cuối cùng, sau đó khoác lên một bộ mặt ngây thơ đúng nghĩa của một cô bé 10 tuổi:
- Cháu chào chú Long!
Ánh mắt anh ta nhìn tôi u ám dần nhưng nụ cười bên khoé môi thì chưa hề biến mất.
- Không còn sợ nhưng đã bắt đầu xa cách.
Tôi nghe anh ta lẩm bẩm, lòng không rõ đang trải qua cung bậc cảm xúc gì. Cũng muốn bình thường như chưa từng quen biết nhưng quá khứ còn đó, chưa phủ bụi được 3 năm, lại còn có sự hiện diện của một sinh linh bé nhỏ chẳng rõ trai hay gái nữa, tôi thực sự không làm được.
Đây có lẽ là sự cố gắng lớn nhất của tôi rồi.
- Lần này về có việc gì vậy?
Mạnh Hùng lên tiếng khiến tôi thoát khỏi tâm trạng tiêu cực một cách nhanh chóng, điều này dễ dàng hơn nhiều nếu không còn bị một tầm mắt sắc sảo quan sát nữa.
Ngồi lên một chiếc ghế bọc nỉ gần đó, tôi làm như lơ đãng nhấm nháp một ly sinh tố trong tay nhưng tai thì vểnh lên nghe ngóng cuộc nói chuyện của 2 người họ:
- Dự án Phượng Hoàng, ông muốn tôi bắt đầu từ đó
Hùng quay qua, thật nhanh nháy mắt với tôi một
cái, vừa lúc đó, một luồng điện chạy đến tứ chi khiến tôi phấn chấn hẳn lên. Gạt phắt những nỗi niềm vớ vẩn vào một chỗ. Tính thần rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Cơ hội của tôi đến rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro