Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về từ đám cưới, tôi trăn trở lật lại tất cả những kế hoạch dự phòng trong đầu.
Sở dĩ tôi chú ý đến lô đất ngoại ô này vì kiếp trước, căn hộ mà Long trao cho tôi là 1 trong số những căn biệt thự trong dự án 'Phượng hoàng'.

Mười năm sau, nơi đây, từ một mảnh đất hoang chỉ có cỏ tranh và cây trinh nữ, trở thành khu đô thị có mức sống cao nhất thủ đô. Các quần thể kiến trúc lần lượt hiện ra tạo cho nó một vị thế cao giá khiến người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Và tôi làm sao có thể quên, người tạo ra đế chế 'Phượng Hoàng' đó chính là anh ta cùng với cái tập đoàn khổng lồ đằng sau lưng ấy.
Tôi tựa người bên cửa sổ, nhìn ra những vùng đất hoang vắng xung quanh, rồi khẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng đến tương lai của mảnh đất này.
Kia là trường học, kia là trung tâm mua sắm, còn kia, chắc chắn là bệnh viện rồi....
Thật lạ là tôi vẫn còn nhớ rõ như thế.

Hiện tại, không phải là lúc để mơ mộng. Vấn đề bây giờ là làm cách nào để tôi có thể chen một chân vào đó để kiếm lời?
Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cách theo chân anh ta hưởng sái là dễ dàng nhất, còn lại đường nào cũng đầy rẫy chông gai.
Haizzzz, đã tự nhủ là không dính dáng gì nhiều đến con người ấy nữa nhưng sức hút của đồng tiền thật đáng sợ. Nó khiến một người đàn bà gạt bỏ mọi khúc mắc trong lòng mà dấn tới.
Tôi cần tiền, tiền sẽ cho tôi và bà một cuộc sống đủ đầy và không còn phải lo lắng về một tương lai bấp bênh nữa.
Nghĩ về quá khứ, tôi không tự chủ được rùng mình một cái, còn thanh cao cái nỗi gì?
Ban Mai ơi, hãy hướng về tương lai, đừng đắm chìm vào dĩ vãng như thế. Vả lại, vì sự khổ công mắc nối của ông bạn Mạnh Hùng, mày cũng lên hành động cho sớm đi thôi!

Tôi nhìn vào gương, khuôn mặt bầu bĩnh phản chiếu lại khiến tôi vui mừng vô cùng, rốt cuộc thì có muốn dùng nhan sắc để bước tiếp thì cũng chẳng được nữa. Nhưng đồng thời, một nỗi lo lắng cùng lúc đó cũng ào ạt dâng lên. Tôi lấy gì để thuyết phục anh ta với cái tuổi lên 10 này đây?
Quả là vấn đề nan giải.

Lấy một cuốn sổ cùng một cái bút đặt lên bàn, tôi nhanh chóng liệt kê tất cả những nguồn vốn mà tôi có thể huy động được để mua cổ phần.
Tần ngần nhìn con số chẳng lấy làm to tát cuối tờ giấy, tôi trút một hơi dài chán nản, chẳng lẽ lại bó tay?
Không thể được! Phải có cách gì đó chứ? Miếng ăn đến miệng như vậy mà lại để vuột mất thì sống lại làm cái gì?
Còn đang ngẩn ngơ bên chiếc sofa thì có tiếng chuông cửa, sau đó là tiếng dép loẹt quẹt của thím giúp việc rồi không lâu sau đó bố xuất hiện. Ông rất thường ghé thăm 2 bà cháu, dạo đầu ngày nào cũng qua, dần dần cách ngày đến 1 lần, sang năm nay thì 1 tuần sang 2 lần.
Hôm nay ông không đi một mình như mọi bữa, vừa nhìn thấy người đàn bà bước vào sau đó, tôi nhận ra ngay người vợ hai của bố đã xuất hiện.
Không sai biệt lắm, đã đến lúc rồi.
Gạt những thứ trên bàn vào ngăn kéo rồi đóng sập lại, tôi lên tiếng chào rồi đánh giá nghiêm túc người vợ mới của bố.

Ấn tượng của tôi về bà ta không nhiều, chỉ mơ hồ nhớ được đó là một người đàn bà sắc sảo, hơn mẹ tôi...mọi thứ.
Sau li hôn, bố tốt số hơn mẹ nhiều.
Bước vào nhà, bà ta nhìn qua căn phòng một lượt sau đó mới giành ánh mắt cho tôi.
Không đợi bố giới thiệu, giống như một người quen biết cũ, bà ta giơ tay lên, vui vẻ nói
- Chào cháu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro