Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cung văn hoá trở về cứ nghĩ được nghỉ ngơi sau một buổi sáng hô hào dát cổ họng, không ngờ tới, chờ đợi ở nhà là cả bầu đoàn vừa từ dưới quê lên không lâu.
Ngay từ ngoài cổng, tiếng tranh cãi the thé càng trở lên rõ ràng giữa trưa hè vắng lặng của khu ngoại ô.
Từ sau khi mười tuổi ở kiếp trước, tôi đã không gặp lại bất kì một người bà con họ nội nào, tính ra cũng ngót nghét hai mươi năm rồi. Vì vậy tôi đã không thể nhận ra những giọng nói cao vút kia là của mấy thím, mấy cô của mình.
Vừa vào đến cửa, tôi đã rất ngạc nhiên trước căn phòng khách chật kín người ngồi. Sự im lặng đột ngột xuất hiện khi cả hai bên cùng đánh giá đối phương. Ngay khi thấy vẻ mặt rạng rỡ của bà, tôi đã biết danh tính của những vị khách lạ ghé thăm rồi, vì vậy thản nhiên chào hỏi:
- Cháu chào các chú, các thím và các cô, cả các anh chị nữa.
- Ôiii, là Mai đấy à? —Một người đàn bà đẫy đà, mặc một chiếc áo voan và quần bò mang phong cách hơi lỗi thời lên tiếng đầu tiên— Không khác tí gì trên TV—Nói rồi bà ta dịch mông sang một bên, vỗ bồm bộp xuống ghế da, sau đó giòn giã nói — Đến đây ngồi cạnh thím hai, lâu lắm không gặp, sắp thành một thiếu nữ rồi.
Tôi gật đầu, tuy vậy vẫn bảo thím giúp việc lên gác lấy một chiếc ghế khác đặt cạnh bàn, lúc ấy mới ngồi xuống
- Mọi người lên lâu chưa ạ?
Một người khác lên tiếng, át đi tiếng nhao nhao nói chuyện xung quanh
- Bác cả đặt một xe ô tô 16 chỗ lên thăm bà, mọi người mới lên từ sáng thôi.
Tôi gật đầu, chợt đầu hơi vướng, quay lại thì thấy một cô bé với mái tóc hoe vàng đang túm chặt lấy cái nơ con bướm trên tóc tôi. Cô bé khoảng 4 tuổi, chẳng biết đứng đó tự lúc nào, ánh mắt cứ tròn xoe mãi không chớp.
Tôi lặng lẽ gỡ chiếc dây buộc tóc xuống, chìa ra trước mặt nó, chẳng kịp lên tiếng đã thấy nó nhanh như chớp giật lấy, xem ra là rất thích.
- Xin chị đi con. — một người phụ nữ khác cười trừ, túm vội lấy bàn tay cô nhóc, ánh mắt cảnh cáo thấy rõ.
Đứa bé túm chặt lấy thứ trong tay, cười toe toét bập bẹ lên tiếng
- Xin.
Dứt mắt khỏi hàm răng sún của con nhóc, tôi thản nhiên nói
- Không có gì, cho em chơi.
Vừa lúc đó trên lầu có tiếng cãi nhau chí choé, rồi tiếng tranh giành rồi tiếng khóc ré lên của trẻ con.
Tôi nhìn thím hai vùng chạy lên lầu, mở tung cánh cửa gỗ sồi, léo nhéo mắng mấy câu rồi dắt tay một đứa con gái chạc tuổi tôi xuống dưới. Thím giúp việc nhăn nhó theo sau khoảng 3 đứa nhóc khác vừa cãi nhau vừa chen vai huých cánh giành xuống cầu thang trước.
Liếc qua mấy món đồ chơi cáu bẩn vết mồ hôi và vết giành giật, tôi rời mắt đi chỗ khác. Từ cửa sổ nhìn thẳng ra vườn, tôi thấy bố đang dẫn mấy người đàn ông dạo quanh mấy bồn bon sai bạc triệu mà tôi được đồng nghiệp gửi tặng trong lần khánh thành nhà mới.
Cảm giác có họ hàng thật... nhức hết cả óc.
Trong tám đứa anh em họ hàng, tôi để ý thấy hai đứa khác hẳn với lũ giặc phá tanh banh căn phòng đồ chơi của tôi.
Đứa con gái lớn hơn tôi tầm 1-2 tuổi, quần áo tuy cũ nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, trên tay không rời một đứa bé nhỏ xíu, ngồi lặng lẽ bên cạnh một người phụ nữ có vẻ ít nói nhất trong mấy người phụ nữ trong phòng.
Còn một đứa con trai tầm bảy tuổi nữa, luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng bà, tuy ánh mắt lấp lánh nhìn theo những đứa lớn hơn nhưng không hề tham gia những trò nghịch phá.
Từ khuôn mặt hao hao của hai đứa, tôi biết chúng là chị em một nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro