Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ cơm trưa, thím giúp việc bối rối đêm hỏi ý kiến tôi xem giải quyết thế nào. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi gọi ngay cho một nhà hàng phục vụ trọn gói tới giải quyết.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc lều bạt nho nhỏ được dựng nhanh chóng ngoài bãi cỏ bên hiên nhà. Bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn và rộng rãi. Các món ăn cũng không chê vào đâu được.
Bọn họ ăn uống rất nhiệt tình, lũ trẻ con thì tranh giành kịch liệt như trong một cuộc chiến.
Con nhóc thích nơ cứ bám theo tôi một tấc cũng không rời, hầu hết thời gian trong bữa ăn mẹ đút gì thì nuốt cái đấy, đôi mắt trong veo cứ nhìn tôi chẳng thèm nháy lấy một lần. Trông tôi.... lạ đến thế cơ à?
Giờ mới biết, đó là con gái duy nhất của cô út, còn những đứa trẻ ngoan kia là con của cô tư.
Trong họ, bố tôi xếp thứ hai, trên có một bác cả, dưới có một chú em và hai bà cô. Nội tôi có cả thảy là lăm người con.
Bác cả sinh được hai trai và một gái, chính là ba đứa nghịch nhất kia. Còn chú ba được một trai một gái, đều sấp sỉ tuổi nhau nên kết bè kết phái phá phách rất hăng.
Tôi vươn đũa, gắp một miếng đùi gà vào bát Lúa— đứa con gái hiền hiền từ đầu bữa đến giờ chỉ lo gỡ thịt cho em trai bên cạnh, rồi nói
- Cho em.
Lúa nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, nhưng lại rụt rè cụp mắt xuống, gò má đỏ bừng
- Em xin.
Vừa đưa tay đến bát sườn phía xa thì tay tôi bị va mạnh khiến đôi đũa bắn ra cạnh bàn.
Ngẩng đầu lên thì bắt gặp một khuôn mặt đen nhẻm với khoé miệng bóng mỡ của Tôn— con trai trưởng nhà bác cả.
Thằng nhóc lớn tuổi nhất trong bàn trẻ con, nhưng là đứa tham ăn nhất.
Vừa gây ra vụ việc nhưng nó chỉ kịp lè lưỡi với tôi một cái sau đó nhét vội một miếng thịt vào miệng rồi phồng mồm lên nhai nuốt. Hai đứa em của nó cũng mang phong cách y chang anh.
Tôi đón lấy một đôi đũa khác từ tay thím giúp việc, coi như chưa có chuyện gì, gắp một miếng thịt kho nhiều nạc cho Ngô — em của Lúa. Và trước con mắt trông mong không về che giấu của Nhài — con nhóc thích nơ, tôi đành gắp cho nó một con tôm to sụ khiến nó cười toe toét.
Bên một bàn khác, mấy người đàn ông chè chén xem chừng rất thích chí. Chẳng ai biết uống rượu Tây, thay vào đó là rượu nếp mang từ quê lên. Sau vài chén, mặt ai cũng đỏ gay rồi tranh luận.
Dì Quỳnh, người được mời đến vào phút trót, rất tự nhiên vui vẻ chuyện trò với những người bà con bên chồng sắp cưới.
Bát tôi đầy ắp những thứ mà bà ta gắp cho, tuy nhiên lại chẳng có hứng ăn.
Hiện tại, tôi chỉ muốn một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi mà thôi.
Buổi chiều, sau khi tỉnh rượu, những người đàn ông bắt đầu bàn công việc chính.
Tôi lắng nghe một chút, cuối cùng rút ra hai điều:
Thứ nhất : Họ tính đón bà về quê
Thứ hai: Ba người con trai, ai cũng giành quyền nuôi mẹ, chẳng ai nhường ai.
Không khí hoà thuận buổi trưa đã không còn nữa. Ai cũng gân cổ lên hòng át đi giọng người kia.
Tôi nhìn vẻ mặt rầu rĩ của bà, lòng chợt thấy khó chịu. Có lẽ bà cũng ngồi ngờ chỉ vì một mảnh đất mà xảy ra cơ sự thế này.
Đúng là 'vàng đỏ nhọ lòng son' điển hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro